Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 95: C95: Chương 95




Đúng như Ninh Tễ dự đoán, quả thật mấy ngày nay Lâu Nguy Yến đóng cửa không xuất hiện.

Tâm ma mà hắn ta cắn nuốt ma hồn sinh ra cũng không dễ tiêu trừ như vậy, cửa lớn Ma cung đóng chặt, mọi người đều lo lắng không thôi. Nhưng ma tôn liên tiếp ngày không ra khỏi cửa.

Trong ao máu, hồng bào của Lâu Nguy Yến thấm máu, khi ma hồn xuất hiện sau lưng, hắn ta thình lình mở mắt ra, đáy mắt nhuộm đỏ.

Những ma hồn đó lặp đi lặp lại bên tai hắn ta, nói đáng lẽ ngay từ đầu hắn ta nên giết Ninh Tễ, nếu không Ma vực cũng đâu đến nỗi này.

Lâu Nguy Yến cầm đao Tu La, gân xanh nảy lên trên thái dương, khi ma hồn kia kiên nhẫn mê hoặc, linh lực trên người hắn ta tăng vọt.

Hắn ta không ra khỏi ao máu mà đỏ mắt xé toạc ma hồn, nhưng ma hồn đã thành tâm ma nên không dễ đối phó như vậy, sau khi bị xé toạc thì nháy mắt nhập vào cơ thể hắn ta.

Bên tai vang lên tiếng ồn, Lâu Nguy Yến chau mày, cuối cùng gắt gao thủ đan điền rồi kiềm những tâm ma đó lại.

Trên đại điện vô cùng yên tĩnh. Tuy ngày hôm đó chín môn phái lớn tổn thất nặng nề, nhưng Ma tộc cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, lúc này rất trang nghiêm.

Ma tộc thường ngày khi giao chiến chưa từng nặng nề như hôm nay.

"Trưởng lão à, lão nói xem khi nào tôn thượng mới xuất quan?" Các Ma tộc ngoài cửa ngày càng nôn nóng, ma tướng cũng không thể không bước vào hỏi.

Người được gọi là trưởng lão khẽ lắc đầu, lão cũng chẳng biết ma tôn đang làm gì. Sau ngày rút binh mà không chiến, tôn thượng vừa về đã trực tiếp vào mật thất và không cho bất cứ kẻ nào bước vào, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mấy ngày nay họ chỉ có thể quan sát động tĩnh bên ngoài.

"Ngươi đi trấn an ma binh một chút, nhất định không được lơ là cảnh giác." Theo giọng trưởng lão vừa dứt, ma tướng đành khẽ gật đầu, chỉ là lòng bọn họ có hơi mông lung.

Một tên Sở Tẫn Tiêu đã khiến người ta khiếp sợ, hiện giờ lại thêm một kiếm tôn danh chấn thiên hạ nữa.

Năm đó người nọ đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Ma tộc, bây giờ hai người liên thủ chỉ e Ma tộc sẽ không quá ổn.

Trưởng lão nhìn vẻ mặt của mọi người, lòng chùng xuống rồi nghĩ đến kết quả xấu nhất: "Mở thông đạo ra."


"Trưởng lão?" Người bên cạnh có hơi ngạc nhiên.

Đại trưởng lão nói: "Mở ra trước đã, đợi tôn thượng xuất quan ta sẽ bẩm báo với tôn thượng sau. Nếu chúng ta thua trận này thật thì vẫn đảm bảo Ma tộc vẫn tiếp tục tồn tại, bế cung thoái lui cũng là cách bất đắc dĩ."

Thông đạo mà lão nói thông đến vực Vô Tẫn, một khi bước vào bế cung ngoài vực Vô Tẫn thì ít nhất ba trăm năm sau mới có thể trở ra.

Đây là hạ sách vạn bất đắc dĩ.

Khi mọi người thầm do dự không chắc thì bỗng nghe thấy một giọng nói.

"Mở thông đạo ra đi."

Là giọng của Lâu Nguy Yến.

Mấy hôm nay hắn ta không xuất hiện là vì tâm ma nhưng vẫn nghe thấy âm thanh trong cung. Sau khi nghe bọn họ bàn bạc, hắn ta khẽ chau mày nhưng vẫn đưa ra quyết định.

Như Ninh Tễ năm đó lấy thân bảo vệ hàng ngàn đệ tử của Ngọc Thanh Tông. Hắn ta thân là ma tôn cũng có nghĩa vụ để Ma tộc tiếp tục tồn tại.

Điểm mấu chốt của trận chiến cuối cùng này nằm trên người hắn ta, Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu.

Lâu Nguy Yến chuẩn bị tự mình nghênh chiến nhưng không thể liên lụy đến Ma tộc.

Mở thông đạo vực Vô Tẫn ra, thắng thì đương nhiên không dùng, nếu thua... thì cũng có thể bế cung thoái lui.

Ma tộc co đầu rút cổ ở Ma vực đã lâu, kết quả hiện tại chẳng qua chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.

Lâu Nguy Yến vốn cho rằng sau khi Ninh Tễ mất trí nhớ, hắn ta không cần phải đối đầu với y nữa. Nhưng nào ngờ đến cùng vẫn có ngày này.

Có lẽ chỉ cần Ninh Tễ còn là kiếm tôn, hắn ta còn là ma tôn thì số phận đã định giữa họ có ranh giới rạch ròi.


Hắn ta vô cùng ghét Sở Tẫn Tiêu nên đã vài lần đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng lúc này hắn ta lại có hơi hâm mộ hắn. Ít nhất Sở Tẫn Tiêu có thể không cố kỵ thứ gì đi theo Ninh Tễ, không phân biệt Ma đạo không có thứ gì khác.

Lúc Lâu Nguy Yến gặp Ninh Tễ, y vẫn chưa rung động với Sở Tẫn Tiêu. Lúc này hắn ta thật sự nghĩ, nếu hắn ta cũng như Sở Tẫn Tiêu thì liệu mười ba năm này có như thế không.

Đáng tiếc ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát, hắn ta là ma tôn, số phận đã định là không thể.

Vết thương dữ tợn sau lưng tung hoành uốn lượn như đang sống, Lâu Nguy Yến nhắm mắt tiếp tục áp chế.

.............

Ma tộc yên lặng hồi lâu, đám Dược Mục cũng có thêm thời gian thở.

Tình hình hiện tại của Sở Tẫn Tiêu không thích hợp để nghênh chiến, mấy hôm nay Ninh Tễ vẫn luôn giúp hắn trị thương.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà thiếu niên ấy thích dán mắt vào y. Dù Ninh Tễ làm gì ở đâu, đôi mắt Sở Tẫn Tiêu đều nhìn y không chớp mắt.

Mọi người trong lều đều cảm thấy sau khi kiếm tôn đến đây, tâm trạng của Long quân đã tốt hơn.

Dược Mục khẽ ho rồi định nói gì đó thì thấy bên ngoài có người bẩm báo, đệ tử canh phòng báo tin xong, sắc mặt Dược mục có hơi kỳ lạ nhưng vẫn nói: "Cho người vào đi."

Người trong lều có hơi tò mò, chỉ chốc lát sau thì thấy một đội đệ tử dẫn người vào.

Sở Tẫn Tiêu vốn tùy ý nâng mắt nhìn nhưng ánh mắt lại lập tức trở nên nguy hiểm.

Người đến thế mà là tên nhị hoàng tử mà hắn gặp được trong thủy cung ở Nam Chiếu —— Tịnh Chi.

Lúc này Tô Phong Diễm đã nhớ ra chuyện trước khi đổi cơ thể, đây là kế hoạch mà gã đã chuẩn bị, khôi phục ký ức cũng nằm trong dự kiến.

Chỉ là gã không ngờ, bọn Tạ Dữ Khanh và Lâu Nguy Yến lại đột nhiên ra tay quấy rầy kế hoạch của gã.


Những chuyện này xoay dưới đáy lòng gã một vòng, Tô Phong Diễm lại chẳng để lộ gì, chỉ chắp tay nói: "Bái kiến các vị chân quân."

"Sao nhị hoàng tử đến đây?" Dược Mục hỏi.

Lúc này Ninh Tễ vẫn chưa khôi phục ký ức, tạm thời y không nhớ ra người này nên không nói gì, chỉ nghe Dược Mục hỏi.

Thanh niên có khuôn mặt vô cùng đơn thuần và nhiệt tình nói: "Hiện giờ đương lúc chiến cuộc căng thẳng, tuy tu vi Tịnh Chi không được việc gì, nhưng nhờ có ân huệ của kiếm tôn nên cũng muốn lên chiến trường, ít nhiều gì cũng có thể giúp được chút ít."

Hiện tại hoàng thất Nam Chiếu đã phân tán gia nhập vào Ngọc Thanh Tông, lời này của Tô Phong Diễm vô cùng thành khẩn, tất nhiên không ai hoài nghi gã có mưu đồ gì.

Huống chi gã còn mang theo không ít người hữu dụng đến, mọi người đều khẽ gật đầu.

Duy chỉ có ánh mắt của Sở Tẫn Tiêu là lạnh đi rất nhiều.

Khi Tô Phong Diễm đứng dậy, ánh mắt hai người giao nhau. Vẻ mặt của Tô Phong Diễm vẫn không thay đổi, nhìn Ninh Tễ kế bên.

Tất nhiên gã biết Ninh Tễ bị Lâu Nguy Yến ngầm hãm hại nên thiếu hụt ký ức, lúc này rất muốn quan sát vẻ mặt của Ninh Tễ. Nhưng người nọ lại đội đấu lạp nên khiến gã thầm thất vọng.

Tô Phong Diễm siết chặt tay, nghị sự xong đành giấu ý nghĩ đi.

Lúc này Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu chưa công khai quan hệ với thiên hạ nên Dược Mục chia ra hai lều. Ninh Tễ trở về vừa định tu luyện thì nghe được giọng nói ngoài lều.

"Kiếm tôn có ở đây không?"

Là Tịnh Chi.

Ninh Tễ khẽ cau mày, lòng mang máng có chút ấn tượng với gã, y rút kiếm về rồi đứng dậy.

Tô Phong Diễm chờ ngoài cửa, nghe thấy tiếng bước chân rồi màn cửa được vén ra.

Vừa rồi khi tu luyện Ninh Tễ đã tháo đấu lạp xuống, lúc này khuôn mặt của y hoàn toàn lộ ra trước mắt Tô Phong Diễm. Khuôn mặt lạnh tựa núi tuyết dưới ánh trăng lọt vào tầm mắt.

Tô Phong Diễm vừa định nói gì đó thì thấy màu sắc trên cổ Ninh Tễ.


Trên đó có một vết màu đỏ nhạt, như là bị ai đó cắn để lại dấu.

Lều trại to như vậy trừ Sở Tẫn Tiêu ra thì chẳng có ai dám làm vậy với Ninh Tễ.

Khiến ánh mắt Tô Phong Diễm sa sầm chính là lúc này Ninh Tễ đã mất trí nhớ, dưới tình huống thiếu ký ức thì y vẫn ở bên người nọ ư?

Lời đến bên miệng lại dừng lại, qua hồi lâu Tô Phong Diễm mói nghe Ninh Tễ hỏi: "Chuyện gì?"

Y cau mày ánh mắt lạnh nhạt. Tô Phong Diễm siết chặt tay, lại nghe thấy giọng nói truyền đến từ sau lưng gã.

"Đã trễ thế này rồi mà nhị hoàng tử còn tìm sư tôn của ta làm gì thế?"

Không biết Sở Tẫn Tiêu xuất hiện ngoài lều từ bao giờ, lúc trước ở thủy cung hắn đã cảnh giác tên nhị hoàng tử này, bây giờ lại càng thêm cảnh giác.

Mắt thấy lúc nghị sự người nọ cứ nhìn sư tôn mãi, Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn chú ý đến từng cử chỉ hành động trong lều của sư tôn. Quả thực nhìn thấy cái tên Tịnh Chi đó đến tìm sư tôn vào buổi tối, sát ý dâng lên trong mắt hắn.

Ninh Tễ không ngờ lúc này Sở Tẫn Tiêu cũng đến đây, y ngẩng đầu lên thì thấy thanh niên ấy đã đi đến trước mặt y rồi nắm lấy tay y.

"Sao sư tôn không khoác thêm áo vào?" Hắn cởi áo ngoài của mình xuống rồi khoác lên người Ninh Tễ.

Mấy năm nay Sở Tẫn Tiêu cao rất nhanh, hiện giờ đã cao hơn Ninh Tễ một chút. Lúc này cúi đầu buộc áo bào trông như đang ôm Ninh Tễ vào lòng.

Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại, tùy ý động tác của hắn.

Hành động thân mật mạo phạm như vậy mà y chẳng đẩy hắn ra. Lòng bàn tay Tô Phong Diễm siết chặt, nụ cười trên mặt thoáng nhạt đi.

"Nếu kiếm tôn và Long quân có việc muốn thương lượng thì ngày khác tại hạ sẽ đến." Gã hít một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu lên vẫn duy trì sắc mặt.

Những mãi đến khi rời đi, Ninh Tễ chẳng nhìn gã thêm cái nào nữa.

Tiếng bước chân biến mất, Sở Tẫn Tiêu vẫn còn cầm áo bào trong tay. Ninh Tễ khẽ cau mày đưa mắt nhìn hắn. Thì thấy Sở Tẫn Tiêu gác cằm lên vai y, như chó nhỏ chậm rãi siết chặt tay ôm y.

"Sư tôn, ta ghen."

Ninh Tễ:......