Ninh Tễ lần nữa tỉnh dậy trong Hạc Tuyết viện.
Ký ức trước đó ùa về, lúc này y mới nhớ ra sau khi ra khỏi Quỷ vực mình đã ngất xỉu vì kiệt sức.
Trên người y vẫn còn đắp chiếc áo mỏng, Ninh Tễ nhớ mang máng là Sở Tẫn Tiêu đưa y về.
Đêm qua kiệt sức đến giờ vẫn chưa đỡ, lúc này Ninh Tễ vừa nhớ lại thì trán đã nhâm nhẩm đau.
Cơn đau đột ngột đến, y vừa đưa tay định chạm vào thì bỗng có đôi tay giành trước một bước.
Không biết Sở Tẫn Tiêu đến đây khi nào.
Lúc này cúi đầu nhìn sư tôn, nhẹ nhàng giúp y xoa bóp thái dương.
Lúc này y không đeo mặt nạ, gương mặt ấy hoàn toàn lộ ra, tái nhợt hơn trước đó không ít, trông có vài phần ốm yếu.
Tay Sở Tẫn Tiêu thoáng khựng lại, rũ mắt nói: "Như vậy sư tôn đã đỡ hơn chưa?"
Linh lực trong tay hắn ấm lên một chút, để giảm bớt mệt mỏi khi xoa bóp thái dương.
Ninh Tễ nhìn mặt nạ trên bàn bên cạnh và hỏi.
"Sao ngươi lại đến Quỷ vực?" Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn ở trong Long vực, đêm qua sao có thể đi Quỷ vực được.
Y khẽ cau mày.
Nhìn gương mặt lạnh nhạt của sư tôn, lòng Sở Tẫn Tiêu nhói lên một cái, chậm rãi cuộn ngón tay lại.
Vẫn rũ mắt: "Ta chiếm đoạt long hồn rồi lập tức ra ngoài." Khi nói đến đây, hắn giấu cảm xúc dưới đáy mắt rồi ngẩng đầu lên.
"Sư tôn, là người lừa ta trước."
Sở Tẫn Tiêu rất ít khi ngang bướng như thế này, giọng cũng có hơi khác với ngày xưa.
Ninh Tễ không ngốc.
Y nhớ tới trước kia, giọng nói bảo y đừng đi trong chiếc vảy rồng đó.
Chỉ e là vì y đi tìm Quỷ vương nên Sở Tẫn Tiêu mới vội ra khỏi Long vực.
Lúc này thiếu niên kia muốn duỗi tay che đi đôi mắt của y, như là không muốn thấy ánh mắt lạnh nhạt ấy của y.
Nhưng Ninh Tễ lại nhìn thấy từng vết sẹo thật sâu trên cánh tay hắn.
Đó cái giá hắn phải trả khi ra khỏi Long vực.
Ánh mắt y khẽ nhúc nhích.
Trong khoảng lặng vô tận, tim Sở Tẫn Tiêu đã rơi xuống đáy cốc.
Vốn muốn vờ mình chẳng quan tâm nhưng không ngờ lại nghe được giọng nói khiến hắn ngoài dự đoán.
"Những vết thương này đều là trong Long vực sao?"
Trên mu bàn tay Sở Tẫn có vết sẹo sâu đến thấy xương, trông như mới vừa bị không lâu.
Ninh Tễ tùy ý động tác của hắn.
Lúc này rõ ràng hắn vô cùng yếu nhưng chỉ vì một câu nói mà bàn tay đang siết chặt của Sở Tẫn Tiêu lập tức run lên.
Hắn bỗng thu tay về, không muốn để sư tôn thấy bộ dáng chật vật của mình.
Ninh Tễ khẽ ho một tiếng, hiện giờ sắc mặt y tái nhợt, ánh mắt lại có chút phức tạp.
"Ta biết ngươi lo cho ta."
Sở Tẫn Tiêu mím chặt môi.
Hiện tại hắn như đứa trẻ không được kẹo mứt lê [1].
Hốc đỏ ửng nhìn y chằm chằm.
[1] 梨膏糖 (Kẹo mứt lê): Là một loại kẹo truyền thống tốt cho sức khỏe của vùng Giang Nam, Trung Quốc
"Nhưng sư tôn chỉ lo cho người khác thôi." Hắn thấp giọng nói.
Sừng rồng trên đầu khiến hắn khác xưa, khuôn mặt Sở Tẫn Tiêu nhìn không rõ dưới bóng đêm.
Dù là lúc này hắn cũng không đành lòng làm sư tôn bị thương.
Rõ ràng hắn vừa lo lại sợ, nhưng khi nhìn thấy sư tôn trong thoáng chốc trong mắt hắn chỉ còn lại ngọn ma trơi bắn về phía sư tôn.
Khi ấy hắn rất sợ, không kịp nghĩ nhiều đã duỗi tay chặn nó lại.
Thậm chí Sở Tẫn Tiêu còn không dám nghĩ nếu chậm một bước thì sẽ thế nào?
Nếu hắn đến chậm một bước, có phải sư tôn sẽ bị ăn mòn hay không?
Tim hắn từng chút chìm xuống đáy cốc.
Nhưng khi sư tôn mở mắt ra lại chỉ bảo hắn lấy máu đầu tim.
Đến lúc này rồi mà đáy lòng y còn muốn cứu Tạ Dữ Khanh.
Đáy mắt Sở Tẫn Tiêu dày đặc tơ máu, không ai biết hắn đang nghĩ gì khi thấy sư tôn đưa thuốc giải cho Tạ Dữ Khanh ngoài Phong Đô.
—— Y không liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
Máu điên trên người Huyền long dâng trào.
Ngay sau đó, đột nhiên có một luồng kiếm khí mát lạnh rót vào giữa mày.
"Sở Tẫn Tiêu, tỉnh táo lại."
Ý lạnh rót vào Tử phủ, kéo hắn về từ ma chướng.
Sở Tẫn Tiêu nửa quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên thì thấy sư tôn đang cau mày nhìn hắn.
Ánh mắt y vẫn lạnh băng.
Sở Tẫn Tiêu thấy dáng vẻ của mình trong mắt sư tôn, khẽ cúi đầu.
Vẻ khôi ngô rút đi, huyết văn trên cổ lúc ẩn lúc hiện, bây giờ hắn ngày càng giống Long tộc.
Trên người Sở Tẫn Tiêu rét run.
Ninh Tễ khẽ cau mày, không biết y nghĩ tới gì mà lấy thuốc ra.
"Lại đây."
Huyền long bị từ chối bỗng ngẩng đầu lên.
.........
Sở Tẫn Tiêu vốn muốn giam cầm sư tôn ở đây.
Hắn để đồng tử quay về, trong Hạc Tuyết viện chỉ còn lại hắn và sư tôn.
Hắn biết sư tôn bị thương.
Hắn có thể bảo vệ y, không cho y rời đi.
Hắn đã hạ quyết tâm, nhưng khi sư tôn nắm lấy tay hắn, lòng hắn như bị thứ gì đó đâm trúng.
Ninh Tễ vén tay áo của hắn lên.
Quả nhiên, lúc tận mắt nhìn thấy còn hơn thế nữa.
Trên cánh tay hắn toàn là dấu móng vuốt của Long tộc.
"Có hơi đau, nhịn một chút." Khi Sở Tẫn Tiêu rũ mắt, y đưa tay chấm chút thuốc mỡ.
Nhiệt độ lạnh băng tan ra trên vết thương khiến Sở Tẫn Tiêu nhíu mày, hắn nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn sư tôn.
Sườn mặt của sư tôn dưới ánh mặt trời có chút nhìn không rõ.
"Sư tôn." Hắn dừng một chút rồi mở miệng.
Ninh Tễ không nói gì, xưa nay tính y lãnh đạm, Sở Tẫn Tiêu cũng không ngại, nhưng hắn không ngờ sư tôn lại quan tâm hắn.
Hắn nhìn y chằm chằm, sợ vuột mất sư tôn.
Ninh Tễ bị hắn nhìn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Y khẽ cau mày, vẫn hỏi: "Còn đau không?"
Sở Tẫn Tiêu ngẩn người rồi vội lắc đầu.
Lòng hắn vốn đầy lệ khí, lúc này lại đột nhiên tan rã, từng chút bị đè xuống.
Hình như trong bóng đêm, chỉ cần sư tôn vươn tay về phía hắn thì hắn sẽ có thể nén sự điên điên của mình xuống, tựa như người thường đi sang.
Chốt mở của hắn nằm trong tay sư tôn.
Y có thể làm hắn phát điên, cũng có thể làm hắn cưỡng ép kiềm chế một mặt khác của bản thân mà hắn không thích.
Sở Tẫn Tiêu giấu âm u dưới đáy mắt đi, một khắc này hắn rõ hơn bao giờ hết, hắn ở trong tay sư tôn nhưng lại không cảm thấy gò bó, hắn chỉ muốn ở cùng sư tôn.
Hắn trao đầu sợi dây cho sư tôn, điên cuồng hay bình thường đều do y quyết định.
Ánh mắt Ninh Tễ thoáng khựng lại, nhìn hắn một cái rồi nhàn nhạt nói: "Đi nghỉ ngơi đi."
Không phải là y không thấy tơ máu trong mắt Sở Tẫn Tiêu.
Chỉ e từ khi ra khỏi Long vực đến nay, người này chưa hề nghỉ ngơi.
Sở Tẫn Tiêu rũ mắt.
"Sư tôn, ta muốn nghỉ ngơi ở đây."
Ninh Tễ cau mày nhìn hắn một cái, khi hai mắt Sở Tẫn Tiêu đầy tơ máu, y vẫn thỏa hiệp nói.
"Chỉ một lần này thôi."
Y dừng một chút rồi nói: "Sở Tẫn Tiêu, ta không muốn thấy ngươi như thế này nữa."
Giọng y lạnh nhạt, Sở Tẫn Tiêu lại nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên hắn cười trong suốt mấy tháng qua, như chìm nghỉm trong niềm vui.
"Ta nghe theo sư tôn."
"Sẽ không có lần sau."
Ninh Tễ giấu suy nghĩ đi, rốt cuộc không nói gì nữa.
...........
Mấy ngày nay y vẫn luôn dưỡng thương trong Hạc Tuyết viện, Sở Tẫn Tiêu không rời khỏi y nửa bước.
Mãi đến mấy ngày sau hắn mới thả lỏng một chút.
Ninh Tễ thấy vậy thì khẽ cau mày, sức ảnh hưởng của y đối với Sở Tẫn Tiêu quá lớn, lớn đến mức khiến y ngoài ý muốn.
Sau khi Sở Tẫn Tiêu rời đi, y mới cúi đầu nhìn ngực mình, nơi đó có một tia hắc khí quanh quẩn không tan.
Y bị ăn mòn.
Dù sau đó đã dùng máu đầu tim của Tô Phong Diễm cản Quỷ vương, nhưng trước đó y đã bị ăn mòn.
Ninh Tễ khẽ cau mày, cũng không bất ngờ gì với việc này.
Có điều nghĩ tới Sở Tẫn Tiêu, y thoáng chững lại.
Lấy thân phận hiện tại của y cũng không thích hợp ở lại Ngọc Thanh Tông nữa.
Trước kia vì lửa độc nên y mới ở lại Ngọc Thanh Tông, hiện giờ đã tiếp quản nơi này hơn trăm năm rồi.
Bây giờ bị tử khí ăn mòn, nếu y không kiềm chế được bản thân thì chỉ e sẽ ủ thành họa lớn.
Sắc mặt y nhạt dần, nhìn Sở Tẫn Tiêu bên ngoài rồi truyền âm cho Dược Mục và Cầm Âm Niên.
Hai người không biết chuyện kiếm tôn đi Quỷ vực, lúc này nhận được lệnh triệu tập còn có hơi khó hiểu.
Sau khi bọn họ lên núi mới thấy kiếm tôn ở ngoài viện.
Lúc này Ninh Tễ đeo mặt nạ, trở lại dáng vẻ uy nghiêm của trước đây.
"Kiếm tôn." Dược Mục cúi đầu hành lễ.
Ninh Tễ khẽ gật đầu: "Hôm nay gọi các ngươi đến là có việc muốn nói."
Hiện giờ Ma tộc tháo chạy, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể gây ra sóng gió gì.
Trong thư phòng, hai người đều thả lỏng, ai ngờ kiếm tôn lại thấp giọng ho một tiếng rồi bỗng lấy con ấn của Giải Kiếm phong ra.
"Kiếm tôn đây là...?" Cầm Âm Niên có chút ngạc nhiên.
Ninh Tễ rũ mắt nói: "Ta bị thương không nhẹ, hiện giờ không thể ở lại Ngọc Thanh Tông được nữa."
Giọng điệu của y bình tĩnh, Dược Mục bỗng ngẩng đầu lên.
"Kiếm Tôn."
"Là di chứng sau trận chiến với ma tôn ngày ấy sao?" Dược Mục khẽ nhíu mày.
"Kiếm tôn có thể để ta xem thử."
Thật ra ông vốn không kính phục Ninh Tễ bao nhiêu.
Nhưng từ khi Yểm Nhật mất tích, Ninh Tễ đứng ra chặn sóng dữ bảo vệ Ngọc Thanh Tông lại khiến ông thay đổi cái nhìn, lòng thầm kính mộ người này không thôi.
Lúc này nghe y nói thế thì không khỏi có hơi kinh ngạc.
Ninh Tễ khẽ lắc đầu: "Không cần đâu."
"Thương thế này tự bản tôn biết."
Tử khí ăn mòn là bệnh mà không thuốc thang nào có thể cứu chữa.
Sau khi giao con ấn cho bọn Dược Mục, y nhàn nhạt nói: "Ma tộc tháo chạy, về sau các môn phái khác cần phải cử người đến."
"Chuyện còn lại làm phiền các ngươi rồi."
Chuyện y nên làm đều đã làm.
Lòng Ninh Tễ cũng chẳng thấy có lỗi, chỉ bàn giao mọi chuyện xuống phía dưới.
Y đã quyết định sẽ rời đi.
Lòng Cầm Ầm Niên cảm kích người nọ đã lâu, lúc này dù không từ bỏ nhưng cũng không muốn làm trái ý nguyện của y.
Dược Mục cầm chặt con ấn, nhịn không được hỏi.
"Sau này kiếm tôn muốn đi đâu?"
Ninh Tễ thoáng dừng lại, không nói gì.
Khi hai người Dược Mục có hơi thất vọng y mới nhàn nhạt nói: "Nếu Sở Tẫn Tiêu có hỏi ta."
"Thì bảo hắn đừng tìm."
Màn đêm nhạt dần, trời sắp sáng.
Ninh Tễ ngẩng đầu xoay người rời đi.
Hai người Dược Mục chỉ thấy bóng lưng của y, lòng không khỏi chùng xuống.
Hôm sau Sở Tẫn Tiêu đến đây vốn mang theo vẻ mặt ung dung.
Hắn đi mua bánh xốp mà lúc trước sư tôn thích ăn.
Sáng tinh mơ vừa mới về, hắn gọi một tiếng "Sư tôn".
Ai ngờ mở cửa ra chỉ thấy căn phòng vắng tanh, trên giường chẳng có ai, cảnh tượng này trong lúc sáng sớm lại có chút quạnh quẽ.
Sở Tẫn Tiêu cầm bánh xốp, lòng thoáng khựng lại.
"Sư tôn ơi?"
Hắn lại gọi một tiếng, nhưng chẳng có ai đáp lại.
"Có phải sư tôn ra ngoài rồi không?" Hắn cười một cái, miễn cưỡng dằn sự hoảng sợ xuống.
Nhưng khi ngẩng đầu lên —— chỉ nhìn thấy lá thư trên bàn..