Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 30: Chương 30





Bổ sung dữ kiện đọc hiểu cho các reader: Huyền long (tức A Sở) là con rồng màu đen nha ;-;
- ----------------
Ninh Tễ đè cảm giác khác thường này xuống.
Cảm giác lửa độc hòa tan khiến y khẽ cau mày.
Ngẩng đầu, lại không biết Lâu Nguy Yến đã biến mất tự lúc nào.
"Chờ khi thương thế ngươi khỏi hẳn, bản tôn sẽ đến tìm ngươi tỷ thí."
Tuy Lâu Nguy Yến rất có hứng thú với Ninh Tễ, nhưng khi mộ Tổ Long sụp xuống, hắn ta không thể ở lại nơi này được nữa.
Dù lần này Ma tộc vẫn không được việc.
Nhưng vốn dĩ mục đích của Lâu Nguy Yến không phải ở đây.
Nhưng hắn ta cũng không thấy tiếc nuối gì.
Trái lại còn có hơi hưng phấn.
Dù sao...!cũng đã rất nhiều năm rồi không có ai làm hắn ta dâng lên d*c vọng coi là đối thủ.
Hắn ta nhìn Ninh Tễ một cái thật sâu.
Ánh mắt thoáng sầm xuống.
Có điều lần sau vẫn còn cơ hội.
Lâu Nguy Yến Nghĩ.
Không lâu sau bọn họ sẽ còn gặp lại.
Tại thời điểm biển đổ sụp, hắn ta xoay người bước vào hư không.
Sau khi truyền những lời này qua không khí, bóng dáng của thanh niên tuấn tú mặc áo bào đỏ đột nhiên biến mất trong không khí hệt như lúc tới.
Tay cầm kiếm của Ninh Tễ thoáng dừng lại, chờ khi Lâu nguy Yến đi rồi, y mới chuyển ánh mắt lên Sở Tẫn Tiêu trên đất.
Lúc này Sở Tẫn Tiêu đã bị máu rồng tra tấn đến cả người toàn là vết thương.

Thân rồng dính đầy máu nằm trên mặt đất, thậm chí còn không cách nào duy trì được hình người, đôi mắt đỏ dậm khẽ gầm gừ.
Thiếu thanh dục thường ngày và Huyền long trước mắt chỉ cách nhau một đường.
Ninh Tễ khẽ cau mày.
Bị hơi thở tiêu tán của Tổ long ảnh hưởng, Huyền long đã bắt đầu mất khống chế.
Trong nháy mắt, tâm trí Sở Tẫn Tiêu bị bản năng của rồng chi phối.
Hắn không nhận ra người trước mặt, chỉ sau khi ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người y, mới coi y trở thành vật sở thuộc của mình.
Thụ đồng của Huyền long dựng thẳng lên, tim đập dồn dập, nhìn chằm chằm kiếm khách bạch y ấy.
Máu điên trên người Sở Tẫn Tiêu...!quả là thứ phiền phức.
Ninh Tễ thu kiếm về, ngước mắt nhìn hắn, Huyền long trước mắt tò mò quấn lên thân thể y, từng chút từng chút một dùng đuôi rồng quấn quanh y, y vẫn yên lặng đứng yên.
Y láng máng biết được một ít tập tính của rồng, biết hắn như vậy là đang phân biệt.
Đầu rồng lạnh buốt dán lên cổ y, khiến Ninh Tễ nháy mắt có hơi không được tự nhiên, song đầu ngón tay y khựng lại một chút, vẫn không biểu hiện gì ra ngoài.
Huyền long cọ cọ làm trên người người này nhiễm mùi của mình xong mới thả lỏng.
Ninh Tễ chợt vận động linh lực, lên tiếng: "Sở Tẫn Tiêu."
Một bàn tay lành lạnh xoa đầu Huyền long.
Huyền long sửng sốt trong nháy mắt, sau khi ngửi được hơi thở quen thuộc thì hoảng hốt.
Đến khi lần nữa nhìn tới mặt nạ quỷ trên mặt Ninh Tễ, hắn mới chợt phục hồi tinh thần.
"Sư tôn."
Sở Tẫn Tiêu khẽ lắc đầu, khi nói chuyện có hơi gian nan.
Hắn vừa cúi đầu thì phát hiện mình đang quấn quanh người nọ.
"Sư tôn, ta không làm người bị thương chứ?"
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Sở Tẫn Tiêu không khỏi có chút lo sợ.
Đuôi rồng quấn trên eo làm Ninh Tễ có hơi nhột, khiến y mất tự nhiên trong nháy mắt.
Thấy Sở Tẫn Tiêu tỉnh táo lại, y mím môi nhàn nhạt nói: "Ta không sao."
"Chỉ là vừa rồi ngươi bị máu điên ảnh hưởng, mất khống chế biến thành rồng thôi."
Y nhìn Sở Tẫn Tiêu.
Những lời này xem như là lời giải thích cho chuyện vừa rồi.
Thấy sư tôn nhìn chằm chằm đuôi rồng của mình.
Sở Tẫn Tiêu vội thu đuôi lại.
Hắn bị giày vò đến mức cả người đều là máu, đuôi rồng quét qua mặt đất cũng dây ra máu.
Kể từ cái đêm Sở gia bị diệt môn.
Dường như Ninh Tễ chưa từng thấy bộ dáng chật vật như thế này của hắn.
Ngay lúc Sở Tẫn Tiêu chau mày nhịn đau.
Y khẽ cau mày, bỗng thấp giọng nói: "Lúc này còn kiềm chế bản thân được không?"
Sở Tẫn Tiêu sửng sốt một chút rồi gật gật đầu.
Ninh Tễ nhìn hắn một cái rồi nói: "Lại đây."
Sở Tẫn Tiêu không biết sư tôn muốn làm gì, nhưng vẫn theo bản năng nghe lời y.
Bò qua.
Hắn vừa bò qua thì thấy Ninh Tễ lấy một lọ thuốc từ túi Càn Khôn ra.
Đó là thuốc Sinh Cốt trị ngoại thương.
Ánh mắt Sở Tẫn Tiêu lấp lóe.
Lúc này Ninh Tễ cúi đầu xuống, bàn tay lành lạnh lướt qua vảy rồng nhuộm máu, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được đâu là thứ lạnh hơn.
Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay.
Bởi vì động tác vừa rồi mà trên người sư tôn nhiễm hơi thở của hắn, khiến hắn có chút si mê.
Lòng hắn cổ động, chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
"Bụng còn bị thương không?"
Ninh Tễ nhàn nhạt hỏi.
Sở Tẫn Tiêu gật gật đầu, xoay người lại.

Huyền long thật lớn duỗi thân ra, một đường vết thương chảy máu hiện ra.
Đây là vết thương trước đó hắn vì đuổi Long quân đi mà xé bụng của chính mình.
Lâu vậy rồi mà miệng vết thương vẫn còn chảy máu, người này vậy mà cũng chẳng nói lời nào.
"Ngươi muốn chết?"
Dưới mặt nạ, Ninh Tễ hiếm khi nhìn hắn bằng thần sắc phức tạp.
Giọng người nọ lạnh băng, tuy giọng điệu lãnh đạm nhưng từ cái nhíu mày của y, Sở Tẫn Tiêu vẫn nhìn ra sư tôn đang lo lắng cho hắn.
Lòng hắn thoáng khựng lại, cơn đau ở vết thương chỗ eo lưng và bụng khiến gân xanh hắn nổi lên.
Nhưng lòng hắn vẫn ấm lên.
Muốn gần sư tôn hơn một chút.
Có điều hung tính của huyết mạch sau khi trở thành Long tộc vẫn khiến hắn cẩn thận kiềm chế chính mình, sợ mình làm sư tôn bị thương.
Phải tạm thời nén suy nghĩ này lại.
Huyền long đó chảy máu, thở hổn hển nằm trên mặt đất.
Ninh Tễ xoa thuốc xong thì thu tay lại, y nhìn ngoài kết giới.
"Có thể khôi phục hình người không?"
Sở Tẫn Tiêu lắc lắc đầu.
Hắn mới vừa kích phát sức mạnh huyết mạch nên chả biết gì.

Hơn nữa sau khi bị thương thì sức khống chế yếu bớt, lúc này quả là không khôi phục hình người được.
Ninh Tễ nhìn hắn một cái, có chút do dự.
Y đã đoán được đại khí suy nghĩ của Tịnh Hư.
Tịnh Hư biết Sở thị ở Từ Châu là hậu duệ của Long tộc, còn đặc biệt lừa trên dối dưới mượn danh nghĩa của đại bỉ Cửu Châu mà khiến Sở Tẫn Tiêu tiến vào mộ Tổ Long.
Chỉ e là người này đã sớm đánh chú ý thông qua Sở Tẫn Tiêu để đạt được truyền thừa.
Bây giờ nếu Sở Tẫn Tiêu cứ thế đi ra ngoài, chỉ sợ là chui đầu vào rọ.
Đầu ngón tay của y thoáng khựng lại, rồi nói tiếp: "Có thể thu nhỏ không?"
Sở Tẫn Tiêu khẽ gật đầu, thử thu nhỏ cơ thể của mình lại.
Sức mạnh của huyết mạch từng chúng từng chút co lại, hắn kêu rên.
Chậm rãi thu nhỏ thành một con rồng nhỏ.
Rồng nhỏ bò lên quần áo Ninh Tễ.
Ninh Tễ cúi đầu, duỗi tay bắt rồng nhỏ lên, bỏ hắn vào ống tay áo.
Bên kia, Tạ Phong thấy đáy biển bắt đầu sụp xuống, trong lòng nôn nóng, lo tôn thượng đã xảy ra chuyện gì đó.
Ngay vào lúc này, trong nháy mắt Long cung sụp xuống.
Một bóng dáng màu trắng xuất hiện.
Trên môi Ninh Tễ nhuộm đỏ, giọng nói của y đã ổn hơn lúc trước rất nhiều.
Ngay khi Tạ Phong thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài kết giới rung chuyển một trận.
"Đây là...?" Sắc mặt hắn ta khó coi.
Ninh Tễ chỉ lạnh lùng nói: "Người nên ra tay đã bắt đầu rồi."
Giọng y chứa sát ý.
Tạ Phong nhìn kiếm tôn.
Lâp tức trông thấy y rũ mắt nhìn vào tay áo, sau đó cau mày nói:
"Đi thôi."
........
Trên bờ, ba vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ từng bước ép sát.
Chỉ chốc lát sau, ngay cả Tịnh Hư cũng đến.
Hắn vội vàng đến, sau khi nghe tin thần hồn của Ninh Tễ đã rời khỏi thì sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, sau đó nhìn về phía Tạ Dữ Khanh.
"Xem ra Ninh Tễ đã đi xuống rồi."
Hắn nhìn Tạ Dữ Khanh thần sắc bình chắc chắn nói.
Ngô Cương nhìn bộ dáng thay đổi sắc mặt của Tịnh Hư, nhịn không được chất vấn: "Đến tột cùng là các người đang làm gì dưới biển vậy hả?"
Mặt biển đỏ máu, dù là giữa đêm cũng khiến người ta nhịn không được mà rét run.
Tịnh Hư cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là làm chuyện bọn ta nên làm rồi."
Hắn phát hiện thần hồn của Ninh Tễ đã rời đi thì sợ hãi trong nháy mắt.
Nhưng nhìn tới bốn vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ sau lưng mình thì chậm rãi bình tĩnh lại.
Dù Ninh Tễ đi xuống thì thế nào.
Mộ Tổ Long mở ra, truyền thừa nhất định sẽ rơi lên người Sở Tẫn Tiêu.

Dù y biết được hết thảy, nhưng bốn vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn không đánh lại được hai người Tạ Dữ Khanh hay sao?
Bị tử sĩ vây kín xung quanh.

Tịnh Hư quyết định hôm nay sẽ giữ tất cả họ ở lại đây.
Hắn siết chặt tay, ý bảo người bên cạnh ra tay với thân thể Ninh Tễ trước.
Người này thần hồn ly thể, có lẽ Tạ Dữ Khanh ở chỗ này giữ cho y.
Nếu đã rời đi như vậy thì không cần trở về nữa rồi.

Ánh mắt Tịnh Hư lóe lên, chuẩn bị hủy diệt thân thể của Ninh Tễ.
Ngay lúc Tịnh Hư định ra tay, trong nháy mắt bỗng hai tai im lặng như tờ, thủy triều dâng lên bờ biển.
Một đường sáng lành lạnh bỗng rơi xuống, cắt đứt một lỗ tai của hắn.
Tịnh Hư không thể tin được quay đầu lại.
Lập tức thấy người nọ bước ra từ biển máu.
"Bản tôn vẫn chưa chết đâu."
Ninh Tễ nhàn nhạt nói.

Trong nháy mắt y bước lên từ biển, thần hồn lập tức về chốn cũ, thân thể tự động dung hợp với nhau.
Tịnh Hư vừa ra tay đã bị Tạ Dữ Khanh ngăn cản, còn chưa kịp nhận ra nguy hiểm đã bị một kiếm chém đứt lỗ tai.
Trên bờ một mảnh ầm ĩ.
Mấy người ở đây đều không phát giác ra Ninh Tễ xuất hiện từ lúc nào.
Bốn vị Nguyên Anh, trong đó có hai vị là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng đều không cách nào cản lại một bước của y.
Trên mặt trưởng lão phái Hư Diễn gắng sức bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng sợ cực kỳ.
"Ngươi ra rồi."
Tạ Dữ Khanh nhìn về phía Ninh Tễ.
Dưới ánh trăng, vị kiếm tôn đeo mặt nạ quỷ khẽ gật đầu.
"Đa tạ."
Tạ cái gì, cả hai người đều rất rõ ràng.
Tạ Dữ Khanh lắc đầu, nhìn về phía Tịnh Hư đan che lỗ tai bên cạnh.
"Bây giờ là lúc xử lý đám sâu bọ này đấy."
Hắn so sánh đám người Tịnh Hư là sâu bọ, khiến sắc mặt Tịnh Hư vốn tự phụ thay đổi.
Nhưng có vết xe đỗ Ninh Tễ xuất kiếm vừa rồi, lúc này Tịnh Hư không dám tùy tiện tiến lên nữa.
"Sở Tẫn Tiêu đâu?"
Tịnh Hư bình tĩnh lại, che lỗ tai hỏi.
Rõ ràng là hắn cảm nhận được dường như Ninh Tễ có hơi khác so với lúc trước.
Nếu nói ngày xưa vì lửa độc mà hơi thở của y thu liễm, thì bây giờ lại như hàn mang xuất khiếu, khiến người không thể nhìn thẳng.
Trong lòng Tịnh Hư xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Ngay cả Tạ Dữ Khanh cũng chú ý tới hình như tu vi của Ninh Tễ không còn bị áp chế nữa.
Nghe thấy Ninh Tễ hỏi Sở Tẫn Tiêu.
Ninh Tễ trực tiếp chỉ ra tâm tư của hắn: "Các ngươi muốn truyền thừa của Tổ long?"
Mấy vị trưởng lão bị bỏ thuốc giam tu vi nghe thấy mấy chữ truyền thừa Tổ long thì theo bản năng trợn to hai mắt, vẫn không rõ sao lại thế này.
Bọn họ chỉ biết đại bỉ lần này là bẫy rập, chưởng môn phái Hư Diễn cấu kết với Ma tộc, nhiều hơn nữa thì không biết, thậm chí còn không biết sao hắn lại làm vậy.
Mãi đến khi Ninh Tễ chỉ ra.
"Dưới biển này chẳng phải là Long cung Quy Khư gì cả, mà là mộ Tổ Long từ vạn năm trước."
"Muốn mở mộ Tổ Long thì cần phải có 990 vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thiên tư không tồi để hiến tế."
"Đây mới là mục đích của phái Hư Diễn."
Ngay từ đầu bọn họ là đám cá chậu chim lồng bị tính kế.
Lăng Văn trợn to hai mắt, phun ra một ngụm máu.

Nghĩ tới những đệ tử tình cảm sâu đậm dưới trướng mà mình bồi dưỡng nhiều năm đều vì một cái bí cảnh mà may áo cưới cho Tịnh Hư, ông ta tức giận đến đỏ cả mắt.
"Nhãi ranh ngươi dám!"
"Ngươi giả danh tu sĩ chính đạo."
"Lão phu nhất định phải giết ngươi tế trời!"
Cảm xúc ông ta kích động, lại vì bị bỏ thuốc mà tu vi hoàn toàn mất đi, bị tử sĩ giữ chặt.
"Bắt hết cho ta!"
Tịnh Hư khinh thường liếc ông ta, thu ánh mắt lại nhìn Ninh Tễ: "Quả nhiên là ngươi đã biết rồi."
Tuy Tạ Dữ Khanh đoán được một chút, nhưng sau khi nghe thấy chân tướng, sắc mặt vẫn khó coi.
Ngô Cương điên tiết nhìn Tịnh Hư, nhưng những trưởng lão kia đều đang ở trong tay hắn.
Tịnh Hư siết chặt tay: "Có điều ngươi biết cũng vô dụng thôi."
"Việc đã đến nước này rồi, bọn ta chỉ muốn truyền thừa của mộ Tổ long."
Hắn ngẩng đầu lên, cười nói: "Ta biết kiếm tôn là người lòng mang muôn dân, nhưng bây giờ có nhiều người vô tội nằm trong tay ta như vậy."
"Nếu kiếm tôn không giao Sở Tẫn Tiêu ra đây, thì hẳn ngài cũng biết hậu quả rồi đấy."
Hắn vừa dứt lời, một vị trưởng lão của Thiên Môn phủ bị áp giải ra.
Trường đao kề trên cổ ông ta, như thể chỉ cần Ninh Tễ không nói ra tung tích của Sở Tẫn Tiêu thì vị trưởng lão ấy sẽ rơi đầu ngay lập tức.
Chung quanh một mảng tĩnh mịch.
Tạ Phong không ngờ bọn họ lại trơ tráo như thế, vậy mà lại lấy cái này ra để uy hiếp kiếm tôn.
Nếu không giao Sở Tẫn Tiêu ra thì tám vị trưởng lão sẽ chết, những môn phái còn lại nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng nếu giao Sở Tẫn Tiêu ra...
Sắc mặt hắn ta khó coi.
Sở Tẫn Tiêu trốn trong ống tay áo cũng nghe thấy những lời này.
Hung quang trong mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất, đuôi rồng quấn quanh cổ tay Ninh Tễ muốn nhô đầu ra.
Hiện giờ Sở Tẫn Tiêu không cách nào kiềm chế máu điên, đúng là lúc không ổn định.
Thấy hắn muốn thò mặt ra, đầu ngón tay Ninh Tễ khẽ gõ lên đầu hắn.
"Không sao đâu."
Hai mắt đỏ máu của hắn nhìn về phía mấy người.
Lại nghe thấy sư tôn nhàn nhạt nói.
Vì lời của Tịnh Hư mà mấy vị trưởng lão đang giãy dụa lập tức ngừng giãy.

Dù bọn họ có hận Tịnh Hư, nhưng lúc này vẫn muốn giữ lại mạng của mình.
Mấy người nọ nhìn Ninh Tễ bằng ánh mắt mong đợi, hi vọng y nói ra tung tích của Sở Tẫn Tiêu.
Mặt Tịnh Hư lộ vẻ đắc ý.
Từ trước đến nay mấy kẻ này đều giả nhân giả nghĩa, thời điểm này cũng sẽ chỉ ép buộc người khác như đã từng làm với phái Hư Diễn mà thôi, mấy kẻ này chính là danh môn chính phái cả đấy.
Lòng hắn sớm đã đoán được kết cục, đắc ý muốn xem xem vị kiếm tôn cao ngạo bị ép buộc đưa ra lựa chọn gì.

Ai ngờ ngay sau đó hắn lại biến sắc.
Ngay lúc hắn cười đắc ý, đã có một thanh kiếm xuyên qua ngực hắn như tia chớp.
Ninh Tễ vừa nói không sao đâu vừa thu ánh mắt lại, một giọt máu bắn lên đuôi mắt của y.
Bạch y nghiêm nghị lãnh đạm.
Y ra tay cực nhanh khiến mọi người không kịp phản ứng.
Không còn bị lửa độc áp chế, tu vi vốn bặt tin nhiều năm của Ninh Tễ nhanh chóng khôi phục, chỉ kém một bước nữa thôi sẽ hóa thần.
Tịnh Hư vốn cùng một bậc với y đứng trước mặt y thế mà không có chút sức nào tấn công y cả.
"Ngươi..."
Lời nói của Tịnh Hư kẹt trong cổ họng nói không ra lời.
Ninh Tễ ngước mắt rút kiếm ra, nhìn về phía những tử sĩ đang giữ mấy vị trưởng lão: "Các ngươi cảm thấy kiếm của ta nhanh hơn, hay kiếm của các ngươi nhanh hơn?"
Y dùng giọng điệu bình tĩnh uy hiếp, trong mắt là hàn băng lạnh lẽo.
Tay của những tử sĩ đó bất giác cứng đờ.
Con ngươi của mấy vị trưởng lão vốn định huề ân [1] cũng co lại.
[1] 携恩 (Huề ân): Lấy danh nghĩa mình từng giúp ngta mà ép ngta giúp mình bằng những yêu cầu vô lý.
.........
"Đều lên hết cho ta!"
Thấy Tịnh Hư bị một chiêu lấy mạng, ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại của phái Hư Diễn liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên một tia nghiêm trọng.
Cờ trắng trong tay Tạ Dữ Khanh như sao, lũ lượt rơi xuống tạo thành một trận pháp, nhốt một người trong đó.
Hai người gần như tâm linh tương thông, ngay lập tức Ninh Tễ cũng xuất kiếm.
Năm vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ chiến đấu với nhau.

Hình ảnh bình thường nhưng đặt trên Đông Hải lại là cảnh hiếm có khó tìm.
Sở Tẫn Tiêu muốn thó mặt ra giúp sư tôn, nhưng hắn biết bây giờ mình ra thì chỉ có gây phiền phức nên đành tạm thời kiềm chế.
Tuy Tịnh Hư có tu vi Nguyên Anh kỳ, nhưng tu vi của hắn là kết quả của vô số linh đan thần dược.

Nếu bàn về thực lực thì đương nhiên không bằng mấy vị tử sĩ che giấu thực lực này của phái Hư Diễn.
Thần sắc Ninh Tễ nghiêm túc một chút.
Sóng biển dâng lên, y nâng mắt nhanh chóng xuất kiếm.
Vốn đang ban đêm, nhưng ánh kiếm như phát sáng, làm màu máu trên biển tựa ban ngày.

Mấy năm nay sau khi đóng cửa, có rất ít người trông thấy kiếm của kiếm tôn.
Bọn họ cũng không biết người một kiếm chém chết Hỏa Kỳ Lân kia khủng bố hơn họ tưởng tượng nhiều.
Kiếm ý rợp trời kín đất rơi xuống, thính lình áp đảo chiêu thức của họ.
Động tác của hai người từng bước bị áp chế.
Ánh mắt Ninh Tễ lạnh lùng, đang chuẩn bị ra tay thì cảm giác khác thường trong cơ thể lại dâng lên.
Cảm giác này khác với cảm giác đau đớn mà lửa độc mang đến, chẳng qua là nó nhỏ đến mức khiến đuôi mắt Ninh Tễ đỏ lên.
Động tác của y chậm lại trong chớp mắt, hai tử sĩ thấy thế thì mừng húm.
Vừa định đánh lén thì bị một kiếm lấy mạng.
Ninh Tễ rũ mắt ngăn cảm giác khô nóng khác thường dâng lên trong cơ thể trong nháy mắt vừa rồi, y chậm rãi thu tay lại.
Cùng lúc đó, Tạ Dữ Khanh bên kia cũng dừng lại.
Ninh Tễ chỉ mũi kiếm về phía mấy đệ tử giữ các trưởng lão.
Nhóm chủ mưu của phái Hư Diễn đều đã chết dưới kiếm y, dù bọn họ có lá gan lớn đến mấy cũng không dám cản trở Ninh Tễ, sợ hãi vội buông tay ra.
"Chân quân tha mạng!"
"Chân quân tha mạng!"
"Đều là do chưởng môn ép bọn ta!"
"Bọn ta không biết gì hết!"
Thấy có người dẫn đầu, mấy đệ tử còn lại liếc nhìn lẫn nhau, vội xem tình thế quỳ xuống xin tha.
Trói buộc được cởi bỏ, mấy vị trưởng lão vốn định mở miệng ngẩng đầu lên, há miệng thở dốc, thấy Ninh Tễ thu ánh mắt lại thì trong mắt hiện lên tia hổ thẹn.
"Đa tạ ân cứu mạng của kiếm tôn."
Trưởng lão Ngọc Tuyền cốc trước sau vẫn im lặng mở miệng nói.
Lúc này Ninh Tễ mới nhìn ông ta một cái.
"Mấy người này thật đúng là gió chiều nào theo chiều ấy."
Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu.
"Trước sau như một mà thôi."
Hắn đã sớm quen với mấy ham muốn hỗn loạn của những kẻ này, vậy nên cũng không có gì ngoài ý muốn.
Mà Ninh Tễ.
Vì hiểu biết trước đó về y nên Tạ Dữ Khanh biết y cũng hoàn toàn không để ý.
Trông đợi sự vật khác biệt, như dã thú sẽ chẳng để ý đến mấy con kiến dưới chân.

Giống như kiến, trong lòng Ninh Tễ sẽ chẳng đặt những thứ này vào mắt.
Quả nhiên, y chỉ thản nhiên nói: "Không cần."
Ninh Tễ thu kiếm, xoay người rời đi, bỏ mấy người lại đó.
Lăng Văn vốn muốn cảm tạ lại thấy xe lăn khẽ di chuyển, Tạ Dữ Khanh cũng xoay người rời đi.
"Đây..."
Lăng Văn lúc nãy vốn định bảo Ninh Tễ giao Sở Tẫn Tiêu ra hổ thẹn một trận, chỉ hận không thể tát mình của hồi nãy cho tỉnh lại.
........
Đầu kia, Ninh Tễ vừa rời đi, bóng lưng nhất thời khựng lại, đáng tiếc là chẳng có ai nhìn thấy.
"Sư tôn, người sao thế?"
Sở Tẫn Tiêu cảm nhận được một chút, không khỏi mở miệng hỏi.
Hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người sư tôn đột nhiên tăng lên.
Cho rằng lửa độc trên người y phát tác, sốt ruột không thôi.
Ninh Tễ khẽ cau mày.
Y cũng không biết sao lại thế này.
Y có thể xác định cảm giác khô nóng này không phải đến từ lửa độc.
Y chưa bao giờ nếm thử tình d*c nên cũng không hiểu biết mấy thứ này.

Chỉ cảm thấy khó chịu khác thường, lại không biết rốt cuộc là thế nào.
Cảm giác tê dại dưới đáy lòng ập đến, Ninh Tễ rũ mắt ngăn Sở Tẫn Tiêu muốn chạm vào y lại.
"Ngươi về phòng của mình trước đi."
Giọng y lãnh đạm.

Sở Tẫn Tiêu thoáng sửng sốt, vừa quay người đã bị sư tôn truyền tống về phòng của mình.
"Đây là cách khống chế huyết mạch."
Hắn khẽ cau mày thì thấy trên bàn có thêm một tờ giấy mỏng, bên trên viết cách giúp hắn khôi phục hình người.
Sau khi Sở Tẫn Tiêu rời đi.
Ninh Tễ vừa thả lỏng đã siết chặt tay lại.
Qua một lát, đợi cảm giác khô nóng qua đi, Ninh Tễ mới trở lại phòng mình.
Mấy ngày nay Khổng Linh vẫn luôn chờ hai người.
Sau khi nghe thấy tiếng đẩy cửa, hắn vội quay đầu lại nhìn, lập tức trông thấy Ninh Tễ không gặp mấy ngày nay đã quay lại.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, Khổng Linh thở phào nhẹ nhõm đến khó phát hiện.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn lo trong Quy Khư sẽ xảy ra chuyện gì.

Trông thấy người này không sao, chính mình cũng không rõ vì sao lại có chút yên tâm.
Khổng Linh an ủi bản thân.

A Sở là đồ đệ của Ninh Tễ, y đi Quy Khư cứu người, bây giờ về chứng tỏ A Sở cũng không sao.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ánh mắt của Khổng Linh vẫn nhịn không được mà nhìn Ninh Tễ.
Vừa nhìn thì hắn phát hiện dường như hơi thở trên người Ninh Tễ...!thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa trên người y còn có mùi thơm dịu của dị loại.
Như là bị người khác cố tình hạ ấn ký.
Khổng Linh nhíu mày, hắn vốn là yêu vật, thế nên vô cùng nhạy bén với bản năng lưu lại hơi thở của động vật.
Hơi thở này...!sao có hơi giống long tức?
Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, Khổng Linh cảm thấy có lẽ là mình đa nghi.
Có lẽ là vừa hay đụng phải người nào đó trong Quy Khư thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Tễ mở mắt ra.
Đêm qua y thử tìm tòi nghiên cứu xem cảm giác khô nóng đó là gì, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Suy đoán có lẽ có liên quan đến vật trong nội đan vỡ vụn của Tổ Long dưới đáy biển, Ninh Tễ do dự một chút, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Tạ Dữ Khanh cách vách lúc hừng đông.
Tối qua Ngô Cương xử lý chuyện phái Hư Diễn cùng lâu chủ xong, buổi sáng còn chưa kịp nghỉ ngơi, đang mơ mơ màng màng ngồi thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn ta vốn tưởng là tên ba phải của Lăng Sơn, không ngờ vừa mở cửa ra thì thấy thế mà là Ninh Tễ kiếm tôn.
Biểu tình Ngô Cương ngạc nhiên trong nháy mắt, lập tức nghe thấy Ninh Tễ nói: "Lâu chủ của các ngươi có ở đây không?"
Hắn ta vội vàng gật đầu.
"Hôm nay lâu chủ vẫn chưa đi ra ngoài."
Chân mày Ninh Tễ thoáng thả lỏng.

Có điều vì y vẫn luôn đeo mặt nạ nên chẳng khiến người ta nhìn ra gì cả.
"Có thể giúp ta thông truyền một tiếng không."
Giọng y nhàn nhạt.
Y vừa dứt lời thì nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh.
"Kiếm tôn vào đi."
Tạ Dữ Khanh đẩy xe lăn đi ra.
Có lẽ là chuyện của phái Hư Diễn đã xong nên sắc mặt hắn có chút thả lỏng.
"Kiếm tôn tìm ta có việc gì không?"
Ngô Cương đã sớm lui xuống lúc Tạ Dữ Khanh đi ra.
Ninh Tễ lấy một cái lệnh bài đưa cho hắn.
"Lệnh bài này có thể yêu cầu ta làm một việc." Dừng một chút, y bổ sung: "Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc."
Tạ Dữ Khanh không ngờ vừa đến mà y đã làm như thế, ngạc nhiên trong chớp mắt rồi bật cười: "Kiếm tôn đang cảm tạ vì ta đã ra tay đấy à?"
Thanh niên lam y tóc bạc ngồi trên xe lăn trông vô cùng dịu dàng dưới sớm ban mai của cảnh xuân.
Ninh Tễ khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Y cau mày nói: "Lời ngươi nói lần trước vẫn còn tính chứ?"
Đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh thoáng khựng lại, bỗng ngước mắt nhìn y.
Lại chỉ thấy được ánh mắt bình tĩnh sau mặt nạ quỷ của người nọ.
Một nén nhang sau...
Tạ Dữ Khanh thu tay lại:
"Kiếm tôn nói sau khi nội đan vỡ vụn, đã có thứ gì đó dung nhập vào trong cơ thể mình?"
Ninh Tễ khẽ gật đầu: "Đêm qua lúc xuất kiếm ta cảm thấy chắc thứ đồ kia là vật có ích."
"Ta chịu lửa độc áp chế đã lâu, nhưng từ sau khi thứ đồ đó dung nhập vào người, dường như độc tố trong cơ thể bị thanh trừ, tu vi cũng khôi phục."
Nên hôm qua y mới dám một mình nghênh chiến ba vị Nguyên Anh.
Điều này Tạ Dữ Khanh cũng biết.
"Kiếm tôn có thể miêu tả lại cảm giác khi đó không?"
Hắn ngẩng đầu, Ninh Tễ cũng chẳng nghĩ nhiều.
Chỉ cho là Tạ Dữ Khanh muốn biết bệnh trạng rồi phán đoán thôi.
Song...! Cảm giác ấy quả là có hơi khó mở miệng, y khẽ cau mày, giọng lãnh đạm: "Hình như là cảm giác khô nóng không chịu khống chế."
"Không giống như lửa độc."
Đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh thoáng khựng lại, hắn nheo mắt.
Hắn đã đoán được đại khái rồi.
Trước đó Ninh Tễ vì "mệnh trời" mà khó giải được lửa độc, nhưng không biết vì sao sau khi nội đan của Tổ long dung nhập vào người đã có thể chống lại bảy tám phần của lửa độc, lúc này Ninh Tễ mới khôi phục lại.
Có điều...!tính rồng vốn dâm.
Trong nội đan này của Long tộc vốn chứa vật Thúc Tình, chỉ chạm vào thôi cũng khó mà kiềm chế được, huống chi còn dung nhập vào cơ thể...
Tạ Dữ Khanh không ngờ Ninh Tễ không biết những thứ này, ngay từ đầu cũng không hề nghĩ về khả năng này, mãi đến khi sau khi bắt mạch.
Đầu ngón tay của thanh niên tóc bạc thoáng khựng lại, thân thể cứng đờ.
Tạ Dữ Khanh vốn bình thản từ trước đến nay chợt siết tay, sắc mắt kỳ lạ.
Ninh Tễ thấy hắn mãi chẳng nói gì, không khỏi có hơi nghi hoặc: "Nội đan này có vấn đề?"
Tạ Dữ Khanh hồi phục tinh thần, nhìn y một cái rồi do dự lắc đầu.
"Long đan này vô cùng có ích với kiếm tôn."
"Lửa độc đúng là đang dần dần bị hòa tan."
"Có điều...!trong nội đan này có vật Thúc Tình."
"Nên kiếm tôn mới bị như thế."
Trong phòng lặng như tờ, hắn vừa dứt lời, những lời này như hóa thành đá rơi xuống nước.
Khổng Linh nghe lén khẽ giật mình.
Lúc đầu Ninh Tễ không hiểu, sau khi phục hồi tinh thần, thần sắc hiếm khi có hơi ngạc nhiên.