Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 609




Một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đ.â.m thẳng vào đây, tông luôn bảng cảnh báo xông vào đoàn làm phim

Lâm Trà còn đang diễn, không kịp né tránh, đột nhiên trước mắt đen ngòm.

Tiếng thủy tinh vỡ nát bên tai, tiếng phanh xe tải, tiếng la hét của nhân viên công tác xung quanh, ý thức cũng dần biến mất.

Thế giới trở về hư vô, không có tiếng động.

Lâm Trà không biết là lo âu hay thấp thỏm. Nhưng đúng lúc này, cô nghe được giọng nói trong đầu: "Cô muốn nhìn thế giới khác không?"

Thanh âm đó như chứa đựng ma lực, không ngừng lôi kéo Lâm Trà. Trong lúc điện quang thạch hỏa, Lâm Trà bỗng nghĩ rằng cô muốn đi xem.

Đi nhìn một chút, có phải ý nghĩ kia là thật hay không!...

Đồ khốn nạn!

Trong xe Lâm Trà tức giận cắn xương quai xanh của Thẩm Túy.

Cô cắn sâu đến nỗi hằn dấu răng hình vòng cung nho nhỏ, tơ m.á.u rỉ ra một chút.

"Em hết giận chưa?" Thẩm Túy ngồi ở ghế sau của xe, ôm hõm eo Lâm Trà, vết thương ở xương quai xanh vẫn chảy m.á.u nhưng anh không quan tâm lắm, nhẹ nhàng vén tóc con trên trán cô.

Vừa rồi trong toilet, quần áo Lâm Trà đã bị ướt hết, giờ cô đang mặc áo sơ mi của Thẩm Túy, phần dưới không mặc gì, đùi trắng noãn của cô ngồi lên đùi anh.

Nút áo sơ mi cài lỏng lẻo, ẩn hiện vẻ mượt mà no đủ bên trong, mềm mại tới mức có thể bóp ra nước.

Thẩm Túy không cảm thấy đau đớn gì, chỉ thấy cả người khô nóng.

"Ai dám giận anh. " Lâm Trà cắn răng.

Cô đánh thêm cái nữa, nhưng lại cứng như đá nên khiến cô đau thêm. Một tay Thẩm Túy bắt lấy tay cô, tay kia thì bóp eo, cách lớp áo sơ mi mỏng manh, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve.

Lâm Trà rơm rớm nước mắt, bả vai mẫn cảm lại gầy yếu khẽ run.

"Anh... đừng... " Giọng cô không thành lời.

Thẩm Túy ưỡn người, buông tha mà cắn cánh môi cô. Lâm Trà theo bản năng lùi về sau, nhưng Thẩm Túy được nước lấn tới, bàn tay đè sau gáy cô, không chừa đường lui nào.

Nắm tay cô đánh vào n.g.ự.c anh như đang gãi ngứa, càng tiếp thêm cho đôi môi kia tùy ý xằng bậy.

"Ưm... " Lâm Trà kháng nghị, muốn đẩy Thẩm Túy ra.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, hơi nóng mờ mịt bốc lên, cửa xe đóng chặt hiện lên tầng hơi nước trong suốt. Loại khô nóng này khiến hô hấp cả hai càng đồn dập hơn. Mỗi lần Lâm Trà nhịn không được kêu lên, lại như thêm một lần cỗ vũ.

Thẩm Túy ôm cô gắt gao, đầu lưỡi trêu chọc đùa bỡn đôi môi đỏ mọng đó, cũng l.i.ế.m cả nước mắt rơi trên má.

"Trà Trà. " Thanh âm của anh trầm thấp mà nóng bỏng, luẩn quẩn bên tai cô không rời, cắn nhẹ vành tai nhỏ xinh, khí thế ôn hòa bao bọc lấy cô.

"Anh sai rồi. "

Anh nói anh sai rồi, nhưng anh vẫn không buông tay.

Bỗng trời đất quay cuồng, Lâm Trà cảm giác mình bị đặt nằm xuống ghế, đệm ghế mềm mại nâng đỡ vòng eo yếu ớt của cô.

Hai tay Thẩm Túy dễ dàng khóa tay cô lại, chóp mũi lưu luyến nơi hõm cô, rồi nhẹ nói: "Tha thứ cho anh nhé, được không em?"

"Cút." Lâm Trà muốn mắng người.

Nhưng hết lần này đến lần khác lời cô muốn nói tựa như người con gái đang rên rỉ, không có chút uy h.i.ế.p nào, làm cho đôi mắt đen như bảo thạch của Thẩm Túy thêm một tầng sắc dục, trong con ngươi đen láy đó là tham niệm vô tận, còn cả khát vọng độc chiếm.

Anh ôm Lâm Trà, môi lưỡi quấn quýt trầm luân cô không rời.

* Trong đêm, một chiếc xe đen đỗ trong bãi giữ xe tại trung tâm thương mại.

Ở trên xe Lâm Trà cúi đầu khóc nức nở, đuôi mắt phiếm hồng, từng giọt nước mắt rơi lã chã.

Thân thể cô rã rời, yếu đuối vô lực nằm trên ghế sau.

Đôi chân trắng nõn hiện đầy dấu vết hồng nhạt,

Thẩm Túy nhìn Lâm Trà, yết hầu đẩy lên xuống.

Anh lắc đầu, cởi áo khoác, bọc cả người cô rồi bế lên đặt vào ghế phụ.

Thẩm Túy mặc áo sơ mi màu xanh đơn bạc, mùa đông khác nghiệt này hình như anh không cảm thấy lạnh, nhẹ vuốt mũi cô.

"Trước mặt người đàn ông khác em đừng như thế này, nghe chưa?

"Anh quản em làm gì. "

Lâm Trà hừ hừ, mang theo tiếng rên rỉ mị hoặc. Bụng Thẩm Túy căng chặt, cảm giác khô nóng nổi lên trong lồng ngực.

Gió lạnh thổi đến, Thẩm Túy vẫn không cảm thấy lạnh lẽo gì, bình tĩnh ngồi vào ghế lái.

Mặc dù trong xe mở hệ thống sưởi, Lâm Trà vẫn quấn chặt áo khoác.