Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 606




Lâm Trà đỡ bả vai Thẩm Túy, hai gò má cô đỏ bừng, đột nhiên không dám nhìn vào mắt anh.

"Anh nói trước một tiếng là được rồi... không nhất thiết ôm em lên đâu, em không phải con nít ba tuổi, còn cần anh phải nhắc em là mang dép vào. "

Thẩm Túy cười, hai tay ôm lấy cô, ngón tay vuốt ve dưới sống lưng mềm mại.

"Em và con nít ba tuổi thì có gì khác nhau?" Tầm mắt anh nhìn thoáng qua căn phòng lộn xộn: "Anh không đến mấy hôm mà phòng em đã lộn xộn như thế này rồi."

"Do dì không đến dọn dẹp thôi. " Lâm Trà cãi lý, nhưng Thẩm Túy nhấn nhẹ vào chỗ dưới sống lưng, khiến cô ngứa ngáy.

Lâm Trà muốn đổi đề tài nói chuyện: "Sao anh không diễn kịch bản của Tôn đạo diễn?"

Thẩm Túy cầm bát cháo trên bàn, múc một muỗng rồi thổi thổi, đưa đến miệng Lâm Trà: "Em không tham gia, thì anh cũng không diễn nữa. "

Lâm Trà thảnh thơi ăn cháo, nghe anh nói như thế thì mắt bỗng trợn to lên.

Cô trừng mắt nhìn anh, trong đó lộ vài phần luống cuống mơ hồ.

Không lẽ Thẩm Túy muốn cảm ơn cô đã đưa anh ấy vào nghề, nên chỉ muốn diễn chung với cô thôi hả?

Thật sự không cần đâu!

Lâm Trà biết rõ mình dẫn Thẩm Túy vào giới giải trí ít nhiều gì thì do cô có tâm tư riêng. Lúc trước chuyện tai nạn giao thông, cô và chị Trương cũng không nói cho anh biết sự thật, các cô luôn cảm thấy hẳn là Thẩm Túy sẽ nhớ đến, lúc đó thì dễ giải quyết hơn.

Không nghĩ đến qua một năm rồi, Thẩm Túy cũng không nhớ được gì.

Mặc dù tai nạn giao thông không phải là lỗi của Lâm Trà, nhưng cô vẫn gạt anh, Lâm Trà cảm thấy làm như thế không đúng.

Thấy Thẩm Túy kiên trì không muốn tham gia phim của đạo diễn Tôn, Lâm Trà không nhịn được, nói thẳng hết mọi chuyện. Cô có chút áy náy cúi đầu: "Sau tai nạn xe cộ, em và chị Trương có giúp anh tìm kiếm người nhà của anh. Nhưng em nhớ thông tin không nhiều lắm, cái gì cũng ít ỏi, nên không tra ra được gì cả. "

Thẩm Túy đặt bát cháo xuống, hai tay đặt ở mép bàn, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.

Im lặng hồi lâu, Thẩm Túy chậm rãi nói: "Em không tra được đâu, từ lâu anh đã không có người thân rồi. "

Lâm Trà kinh ngạc nhìn Thẩm Túy, nhất thời không biết nên bất ngờ là vì Thẩm Túy không hề bị mất trí nhớ, hay khổ sở vì anh không có người nhà.

Thẩm Túy thì ngược lại, anh nở nụ cười tỏ ý anh ổn, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mượt như rong biển của cô: "Anh không buồn thì thôi, em buồn gì chứ?

"Sớm biết anh như thế, em và chị Trương không nên giấu diếm anh mới phải... "

Lâm Trà nhớ đến năm ngoái bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn với Thẩm Túy, người bị thương không phải là cô nhưng khi nghe tin con gái như thế, ba mẹ cô lo lắng chạy đến thăm, đem theo canh hầm mấy tiếng đồng hồ.

Sau khi xảy ra chuyện, có người thân bên cạnh là sự an ủi tốt nhất. Cô có ba mẹ thương yêu cô, còn có chị Trương cũng quan tâm cô, nhưng khi đó, bên Thẩm Túy nào có ai, chỉ một mình anh trong phòng bệnh.

"Đều qua cả rồi. " Thẩm Túy lạnh nhạt nói.

Lâm Trà không biết anh nói như thế là đang an ủi mình, hay an ủi cô nữa.

Cuối cùng, khóe môi Thẩm Túy cong lên nhàn nhạt: "Quan tâm anh thế à?

Lâm Trà gật đầu như giã tỏi, sau đó, trong mắt cô lộ rõ sự lo lắng: "Nếu anh không muốn nói, em không ép anh. "

"Anh không sao. " Tay Thẩm Túy lại đặt dươi thắt lưng cô, nhẹ vuốt ve mơn trớn.

Lâm Trà cảm giác cả người không được tự nhiên, hô hấp trở nên dồn dập.

Cô rũ mắt nhìn Thẩm Túy, phát hiện hơi thở anh cũng dồn dập không kém, đuôi mắt cô đỏ ửng, nước mắt sinh lí ứa ra, nhuốm màu sắc dục nhàn nhạt.

Đầu ngón tay anh lưu luyến từ lưng, đến sườn bụng, rồi đến cơ bụng 1:1, lượn đến chỗ hõm vuốt ve qua lại. "Em chờ anh xong việc trong đêm nay, anh sẽ nói hết mọi chuyện cho em biết được không?" Giọng nói Thẩm Túy trầm thấp nỉ non quanh quẩn bên tai Lâm Trà.

Đầu Lâm Trà mơ màng.

Những cảm giác tê dại kia đánh sâu vào giác quan vốn yếu ớt mẫn cảm của cô, khiến cô không suy nghĩ được gì.

Nghe thấy lời nói của Thẩm Túy, cô nhu thuận, ngây thơ gật đầu: "Vậy... anh sẽ nói cho em tất cả sao?"