Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 598




Lúc này ở trung tâm thương mại có rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, cửa hầm hạ xuống từng cái từng cái, bảo vệ thì đang tuần tra trong trung tâm thương mại, xem thử có khách hàng nào bị lạc hay không.

Trong phòng vệ sinh, Lâm Trà đứng dậy. Ngay khi vừa định đẩy cửa ra, đột nhiên, cửa phòng đơn giống như bị thứ gì đó kẹt lại, có vặn thế nào cũng không mở ra được.

Lâm Trà còn dùng cơ thể nhỏ bé của mình đụng mạnh vào cửa, nhưng vẫn không mở được cửa.

Lâm Trà kêu lên: "Bên ngoài có ai không?”

"Đừng kêu nữa, không có ai đâu."

Một giọng nữ lạnh như băng vang lên.

Lâm Trà giật mình, cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.

"Vừa rồi bảo an đã tới nơi này tuần tra, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người tới cứu cô, cô mau hết hy vọng đi."

Đây là hai giọng nói khác nhau, giọng nói này có chút khàn khàn, nhưng Lâm Trà vừa nghe đã nhận ra là Triệu Viện Viện, Trần Di.

Lâm Trà cau mày, tâm trạng lập tức trầm xuống, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như sợ hãi tột độ, cô lạnh lùng cũng tất thâm tình cười nhạo nói:

"Hai người các ngươi không phải vừa bôi nhau sao, còn đánh nhau nữa, như thế nào bây giờ lại muốn cùng nhau đối phó tôi sao?"

"Đó là chuyện của chúng tôi, không cần cô quản!" Triệu Viện Viện hung tợn nói.

Cô ta rất ghét Trần Di, nhưng cẩn thận nghĩ lại, vừa nấy người xúi giục cô ta và Trần Di, khiến cho hai người mất mặt trước mặt mọi người chính là Lâm Trà!

Trần Di cũng giống như vậy, cho dù hai người hôm nay lại có căm ghét lẫn nhau, nhưng lúc đứng trước Lâm Trà, hai người đều có cùng mục tiêu giống nhau.

Nhất là vừa rồi bọn họ khó chịu từ phòng bảo vệ rời đi, đã nhìn thấy Lâm Trà lẻ loi đi toilet.

Món nợ này, bọn họ rất muốn đòi lại!

"Nếu không là cô, vừa nãy sao chúng tôi có thể mất mặt như vậy chứ!" Ánh mắt của Trần Di vô cùng âm độc.

"Thật sự buồn cười mà."

Giọng điệu của Lâm Trà trở nên lạnh như băng: "Trần Di, chuyện cô bôi nhọ Triệu Viện Viện trên mạng, là tôi ép cô làm sao?”

"Triệu Viện Viện, ngấp nghé vị hôn phu người ta còn chia rẽ mối hôn sự của Trần Dị, cũng là tôi ép cô sao?”

"Cô câm miệng!"

Triệu Viện Viện hét lớn: " Chúng tôi làm cái gì, không cần cô quản!"

"Kém cỏi."

Lâm Trà cười lạnh nói: " Dám làm không dám nhận, đáng bị toàn bộ cư dân mạng mắng chửi!"

"Cô...

Triệu Viện Viện còn muốn cãi lại, nhưng Trần Di còn ác hơn. Cô ta cầm một thùng chứa đầy nước đá, hắt xuống sau cửa phòng vệ sinh!

Tháng mười một, trong không khí đã lạnh lẽo đến thấu xương, Lâm Trà không chủ phòng bị, cứ như vậy bị hất ướt từ đầu đến chân, cả người đều vô cùng rét buốt.

"Nói nhảm với cô ta nhiều như vậy làm gì!"

Trần Di đẩy thùng nước vào lòng Triệu Viện Viện: "Cô giội hay không giội?"

Đây là trò Triệu Viện Viện và Trần Di thường chơi khi còn đi học.

Những người bị bọn họ bắt nạt thường là những học sinh không có bối cảnh kia, một lần hai lần, hắt thêm vài lần nữa, học sinh có cứng đầu cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn.

Đối với bọn họ mà nói Lâm Trà bây giờ cũng giống như vậy.

Miệng lưỡi lanh thì có ích lợi gì chứ, giội thêm vài lần là được rồi.

Sắc mặt Triệu Viện Viện tối lại, cầm thùng nước lên, đổ đầy nước vào, sau đó không chút do dự hắt vào trong nhà vệ sinh

Lúc đầu, khi Trần Di tạt nước họ còn nghe thấy tiếng kêu la của Lâm Trà, nhưng đến lượt Triệu Viện Viện nhà vệ sinh không có chút âm thanh gì, dường như ngay cả hơi thở cũng không còn.

"Tôi đã nói mà."

Trần Di cười lạnh nói: "Một thiên kim giả nghèo túng, giả vờ uy phong cái gì chứ, giáo huấn một trận cũng nên ngoan ngoãn rồi!"

Triệu Viện Viện vỗ mạnh vào cửa nhà vệ sinh: "Cụp cái đuôi xuống mà làm người cho tốt!"

Trong nhà vệ sinh vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, hai người nhìn nhau chỉ cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì. Bọn họ đắc ý cười một tiếng, xách túi xách hàng hiệu cạnh bồn rửa tay lên chuẩn bị rời đi.