Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 592




Sau đó Lâm Trà cảm thấy, còn không bằng ở nhà...

Cô thở hồng hộc trên xe đạp, Lục Yên Yên mặc một bộ quần áo thể thao khỏe khoắn đi tới, lộ ra bụng dưới bằng phẳng rắn chắc.

Cô ta dùng khăn lông màu trắng lau mồ hôi trên trán, nhìn lướt qua Lâm Trà một cái: "Cơ thể này không được rồi, cô cứ như vậy, sau này sao có thể có được vai diễn nữ chính chứ?"

Lâm Trà ghé vào động tác xe đạp trên, giống như con cá muối không còn sự sống, cô nhìn về phía Lục Yên Yên, không còn sức lực thốt lên: " không phải bộ phim về quyền mưu sao?"

Cũng không có cảnh đánh nhau gì, cơ thể nhỏ bé như cô sao lại không diễn nổi chứ?

Lục Yên Yên giải thích nói: "Nội dung của kịch bản lấy góc nhìn của nữ chính đi, khoản năm mươi phần trăm kịch bản đều là phần diễn của cô, để đuổi kịp tiến độ, đoán chừng một ngày hai mươi tư giờ, mười sáu giờ đều muốn vùi mình ở đoàn làm phim đó!"

Trong nháy mắt toàn bộ lông tơ của Lâm Trà đều dựng đứng cả lên, hoảng sợ lắc đầu.

Trong Lâm Trà diễn vai nữ phụ, mặc dù nhân vật rất có phân lượng, nhưng phân cảnh cũng không nhiều bằng Phương Nguyệt Dao.

Lúc ấy Phương Nguyệt Dao chính là đuổi kịp tiến độ, ngày đêm tăng ca quay chụp... Sau này khi quay xong, người đều gầy đi một vòng.

Trong lòng Lâm Trà vô cùng ưu sầu, cảm giác có thể nhỏ bé của mình quả thật không chịu được.

[Nhưng mà... Thật sự mệt mỏi quá rồi... ]

[Nếu không tại Thẩm Túy, rõ ràng tôi có thể chạy thêm ba mươi phút nữa]

Lục Yên Yên: "!"

Lục Yên Yên chớp mắt.

Sau bữa tiệc sinh nhật lần trước, Thẩm Túy còn đặc biệt đến nói cô ta biết, hai người bọn họ không có gì cả. Đây chính là không có gì cả sao!

Lục Yên Yên híp mắt nhìn kỹ, lúc nãy không chú ý đến, trên người Lâm Trà mặc áo tập thể hình, phía dưới mặc quần bó sát người. Vì đã vận động hơn một giờ, làn da trắng nõn của cô hiện lên vài vết ửng đỏ nhàn nhạt. Nhưng dù vậy, vẫn có thể nhìn thấy vài vết hôn như có như không trong cổ áo.

Ồ, hú!

Ồ, hú!

Xem ra quả dưa này là thật rồi!

Lục Yên Yên hăng hái bừng bừng đạp xe bên cạnh Lâm Trà, còn vô cùng "tri kỷ" đeo tai nghe, nhưng quả thật bên trong không có chút âm thanh gì, cô ta đang toàn tâm toàn ý lắng nghe tiếng lòng của Lâm Trà.

Có điều Lâm Trà cũng chỉ oán giận hai câu, lại tiếp tục tập thể hình.

Thể lực của có thể này không tốt lắm, Lâm Trà luôn cảm thấy thể lực kiếp trước của cô tốt hơn hiện tại rất nhiều. Mặc dù cô chỉ là một sinh viên bình thường, nhưng dụng cụ tập thể hình ở phòng tập, cô đều không quá xa lạ, cho dù không có huấn luyện viên ở đây, cô gần như đều sử dùng được chúng.

[Cô ấy thường xuyên đến phòng tập thể dục?]

Trong đầu Lâm Trà không kịp đề phòng bất ngờ nảy ra suy nghĩ này, ngay sau đó lại hiện lên vài mảng hồi ức.

[Trà trà, tiếp theo là võ đả hí, khoa học viễn tưởng đặc công, muốn mặc quần áo bó sát người, vì vậy yêu cầu đối với dáng người, là cực kỳ cao. ]

[Cô yên tâm, dáng người của tôi đã bao giờ khiến cô thất vọng chưa?]

[Vậy trước tiên cứ tập luyện ba giờ đi, ba giờ sau tôi lại tới tìm cô. ]...

Lâm Trà lắc đầu thật mạnh.

Đây là ký ức trước khi cô xuyên qua sao?

Xem ra hệ thống nói đúng, những ký ức này chính là thời điểm cô xuyên tới nên tạm thời quên đi mà thôi, khi tác dụng phụ yếu dần, cô cũng có thể từ từ nhớ lại những chuyện trước khi xuyên tới. Nhưng cô nhớ rõ, lúc trước cô vẫn cho rằng bản thân là sinh viên tốt nghiệp học viện nông nghiệp, nhưng ký ức lần trước nhớ tới lúc trên thảm đỏ, còn có hồi ức của phòng tập thể thao lần này khiến Lâm Trà cảm thấy nhận thức ban đầu của cô đối với bản thân, dường như đã sai rồi.

[Chắc chắn sẽ nhớ ra thôi!]

Lâm Trà tự an ủi bản thân ở trong lòng, sau đó lại tiếp tục tập luyện thể hình.

Hai người tập hai tiếng đồng hồ.

Cơ thể và tinh thần của Lâm Trà đều mệt mỏi, nhưng tinh thần của Lục Yên Yên vẫn còn rất phấn chấn. Sau khi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ xong, Lục Yên Yên kéo khuỷu tay Lâm Trà nói:

"Mới hơn tám giờ, còn rất sớm, chúng ta đi trung tâm thương mại dạo phố đi."