"Được rồi, cứ như vậy đi, mẹ biết con cũng đã cố gắng hết sức." Trong giọng nói của mẹ Lâm tràn đầy vẻ miễn cưỡng.
Tiền Vũ Hằng vội vàng gật đầu nói: "Con cảm ơn mẹ vì đã thông cảm cho con"...
Sau khi ứng phó với mẹ Lâm xong, thì hôn lễ cũng sắp bắt đầu.
Tiền Vũ Hằng dựa theo sự sắp xếp của người dẫn chương trình mà đứng ở giữa sân khấu, ở đầu bên kia Lâm Nhược mặc một bộ áo cưới màu trắng rất đẹp, cô ta đang đi cùng với anh trai mình, bước từng bước một đi về phía Tiền Vũ Hằng.
Hai cô gái cầm hoa đi ở phía Lâm Nhược liên tục rải cánh hoa dọc theo đường đi, gió lạnh mùa đông buốt giá ập vào mặt khiến khung cảnh có chút tiêu điều, nhưng ở nơi tổ chức hôn lễ này cánh hoa hồng và bong bóng bay phấp phới làm cho khung cảnh có chút rực rỡ và lãng mạn.
Tiền Vũ Hằng nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình, trái tim đập thình thịch.
Cuối cùng! Cuối cùng anh ta cũng thành công rồi!
Chỉ cần cưới được Lâm Nhược và khiến Lâm Nhược yêu mình như vậy chắc chắn cuộc sống sau này của anh ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
Nghĩ lại một chút thì nhà họ Lâm động một cái là máy bay tư nhân, động một chút là chỉ hơn trăm vạn. Người phụ nữ có nhiều tiên như vậy cả đời này anh ta gặp một người là quá đủ rồi, tuyệt không thể bỏ qua được!
MC chủ trì hôn lễ để anh trai đặt tay Lâm Nhược vào trong lòng bàn tay Tiền Vũ Hằng.
Tiền Vũ Hằng nhìn người phụ nữ cúi đầu cười dịu dàng nội tâm càng thêm nhốn nháo hơn.
"Nhược Nhược."
Anh ta nhẹ nhàng gọi tên đối phương, từ trong tay phù dâu lấy chiếc nhẫn đeo lên tay của Lâm Nhược: "Sau hôm nay chúng ta chính thức thành vợ chồng rồi!"
Hai má Lâm Nhược cũng đỏ ửng lên, cô ta ngượng ngùng cúi đầu. "Bây giờ chú rể có thể trao nhẫn cho cô dâu của mình rồi."
Tiền Vũ Hằng thấp giọng cười một tiếng, xem ra anh ta rất vui vẻ. Sau đó người này cúi đầu tiến sát lại gần môi của Lâm Nhược.
"Vợ ơi"
Một tiếng gọi đột nhiên vang lên cắt đứt không khí lãng mạn ở đây.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía tiếng kêu đó phát ra. Khung cảnh hoàn hảo trong tưởng tượng của Tiền Vũ Hằng cũng biến mất.
Anh ta bực bội ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông béo lùn xuất hiện ở đó, còn há to miệng thở hổn hển.
Người này cứ luôn nhìn chằm chằm người phụ nữ ở bên cạnh anh ta. Sau đó tên mập kia bước thật nhanh tiến về phía trước, không nói lời nào mà nắm lấy cánh tay của Lâm Nhược!
"Vợ ơi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!"
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Chu Ngạn Khai, Lâm Nhược cũng rất bất ngờ.
Nhưng cô ta còn chưa lên tiếng thì Tiền Vũ Hằng đã bước lên ôm chặt cô ta vào lòng mình.
"Anh là ai, sao lại chạm vào vợ của tôi!"
Chu Ngạn Khai nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, anh ta tức giận quát to: "Cái gì mà vợ của anh, Lâm Nhược là vợ tôi!"
Cô ấy kết hôn với anh ta rồi sao?
Tiền Vũ Hằng nghi ngờ nhìn Chu Ngạn Khai từ trên xuống dưới, chợt nở một nụ cười lạnh: "Chỉ bằng anh thôi sao? Dáng vẻ của anh như thế nào mà Lâm Nhược lại gả cho anh chứ? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao!"
"Sao Lâm Nhược không thể kết hôn với tôi!"
Chu Ngạn Khai rất tức giận nhưng cũng không biết nên phản kháng như thế nào.
Anh ta nhìn xung quanh thì thấy toàn người quen nên vội vàng kéo một người đến bên cạnh Tiền Vũ Hằng: "Mẹ vợ, mẹ nói thử xem con có phải chồng của Lâm Nhược hay không! Chúng con mới kết hôn tháng trước, mẹ còn uống rượu mừng của tụi con mà." Người bị Chu Ngạn Khai gọi là mẹ vợ trưng ra vẻ mặt rất khó chịu.
Chuyện này rắc rối rồi đây.
Mà Tiền Vũ Hằng liền cười rồi nói: "Anh ngay cả mẹ của Lâm Nhược là ai còn không biết mà còn có can đảm nói hai người là vợ chồng sao! Đây rõ ràng là dì hai của Lâm Nhược."
Dì hai sao?
Chu Ngạn Khai ngây người.
Không đúng, anh ta nhớ rõ người phụ nữ này là mẹ của Lâm Nhược mà, lúc trước anh ta cảm thấy hai người không giống nhau nên quan sát gương mặt này rất kĩ, chắc chắn không thể nào sai được!
"Bà xã, chuyện này là sao?”