Lâm Trà có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lục Yên Yên một chút.
[Sao đại tiểu thư biết được quả dưa này vậy?]
[Chẳng lẽ đại tiểu thư quen vợ của Chu Ngạn Khai sao?]
[Dù sao vợ của Chu Ngạn Khai cũng là một phú nhị đại ở Hồng Kông, mà phú nhị đại quen biết nhau cũng là bình thường... ]
Năng lực lý giải của Lâm Trà rất mạnh, hơn nữa Lục Yên Yên cũng chưa nói gì với cô nên Lâm Trà cũng coi như Lục Yên Yên đã biết chuyện này từ trước.
Chu Ngạn Khai hất tay Chu Trạch Hủ và Giang Minh Khải ra, cắn răng nói: "Tốt xấu gì tôi cũng là ông chủ của một công ty, làm sao có thể lấy tiền sính lễ của vợ được chứ? Số tiền đó... Cũng là do tôi yêu vợ tôi nên mới cho cô ấy!"
[Đúng vậy, nếu anh không cho nhiều một chút thì làm sao xứng đôi với cô ấy được chứ?]
Đột nhiên tiếng lòng của Lâm Trà lại cắt ngang lời anh ta nói.
[Dù sao chị gái phú bà đó ra ngoài toàn ngồi máy bay, nếu Chu Ngạn Khai không tự nâng giá trị của mình lên thì chị gái phú bà cũng chẳng thèm nhìn tới anh ta nữa là]
[Chậc chậc, vì để giả vờ mà hào phóng chi tiền như vậy, đưa châu báu, vàng bạc và cả xe hơi nữa, nhưng những món quà đó hơn phân nửa đều là do Chu Ngạn Khai mượn về! Ngay cả lễ vật có giá trị hơn một trăm vạn cũng phải mượn ngân sách công ty để mua nữa mà]
[Trách không được Chu Ngạn Khai lại gấp gáp muốn tìm chị gái phú bà về như vậy, nếu không thể tìm được thì anh ta không thể lấy lại mấy món đồ đó được]
"Cô, cô đang vu khống!"
Mặt của Chu Ngạn Khai đỏ bừng, anh ta tức đến mức khoé miệng thở phập phồng.
Theo bản năng anh ta chỉ thằng vào mặt của Lâm Trà rồi hét lên nhưng khi nhớ lại cảm giác đau đớn và buồn nôn lúc nãy thì anh ta lại chỉ về phía Chu Trạch Hủ.
Chu Trạch Hủ: "..." Khi nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Lâm Trà, Chu Trạch Hủ lập tức phối hợp diễn theo: "Tôi có nói sai sao? Nếu anh không mượn tiền để theo đuổi vợ mình thì anh sẽ tìm cô ấy về chắc."
Trong lòng các khách mời âm thầm dựng ngón tay cái khen ngợi Chu Trạch Hủ.
Tên nhóc này được đấy, năng lực phản ứng không tệ chút nào!
Chu Ngạn Khai hừ một tiếng, tức giận nói:
"Vậy thì sao? Mấy người đừng có mà thô lỗ như vậy! Đã là thời nào rồi mà còn cái kiểu môn đăng hộ đối! Tôi và Lâm Nhược chính là chân ái, tôi nguyện ý trả giá tất cả vì cô ấy, cho nên cô ấy cũng không quan tâm đến sự chênh lệch này của chúng tôi!"
[Tình yêu đích thực?]
Lâm Trà quét mắt nhìn Chu Ngạn Khai từ trên xuống dưới, trong tiếng lòng truyền đến một tràng cười rất lớn.
[Ha ha ha, còn có chuyện chân ái nữa sao?]
Là ai cho Chu Ngạn Khai sự tự tin mà nói mấy lời này vậy? Anh ta không tự soi gương sao?
[Cao có một mét sáu lăm ngoại hình thì chỉ có nhiêu đó, trước đây các nữ thần anh ta theo đuổi cũng chỉ xem anh ta là lốp dự phòng hoặc cái máy rút tiền thôi, vậy sao bây giờ Chu Ngạn Khai lại cảm thấy chị gái phú bà sẽ coi trọng anh ta chứ?]
Chu Ngạn Khai hừ lạnh.
Những nữ thần mà trước đây anh ta theo đuổi đều không thích anh ta, nguyên nhân cũng không phải do anh ta, rõ ràng là do những người đó quá ngu ngốc mà thôi! Những kẻ đó chỉ muốn tìm một người đàn ông giàu có và đẹp trai hơn anh ta
Tiền của những tên đàn ông đó có còn không phải là nhờ vào gia đình mình hay sao?
Nhưng Chu Ngạn Khai đây không giống như vậy, công ty của anh ta là do một tay anh ta lập nên đấy!
" Điều mà Lâm Nhược quan tâm chính là tài năng của tôi! Là tính cách của tôi!"
Chu Ngạn Khai tin tưởng không một chút nghi ngờ: "Tôi còn trẻ như vậy mà đã là chủ của một công ty rồi, công ty của tôi cũng rất có triển vọng, dựa vào các gì mà Lâm Nhược lại không thích tôi được chứ!"
Lục Yên Yên lật xem thông tin của Chu Ngạn Khai do tổ chương trình gửi đến thì thấy giới thiệu về công ty Chu Ngạn Khai.
"Khoa học kỹ thuật Hồng Dương? Hình như tôi đã nghe anh tôi nói qua..."
Chu Ngạn Khai nghe vậy càng thêm đắc ý: "Nếu đã nghe qua thì chứng tỏ rõ ràng công ty của tôi..."
Lục Yên Yên mỉm cười nói: "Nghe nói anh gửi dự án cho Hạ thị, Thẩm thị, còn có Lục thị, muốn bọn họ đầu tư cho anh nhưng đều bị từ chối đúng chứ?"
Chu Ngạn Khai im lặng, sững sờ nhìn Lục Yên Yên, đây rõ ràng là chuyện của công ty...
Làm sao cô ấy biết?