Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 529




Lúc này chuông cửa vang lên, các khách mời đưa mèo đã đến.

Cửa mở ra, Lộ Viễn Chinh sai người giúp việc bưng trà rót nước, đồng thời hoan nghênh các khách quý đến nhà.

"Tùy tiện tham quan tùy tiện tham quan. Kỳ thật trước kia tôi chuyên thiết kế kiến trúc cho nên đại đa số kiến trúc và cấu trúc trong tiểu viện đều là tôi tự mình thiết kế"

Các vị khách quý đi vào tiểu viện, xem mà thán phục.

[Oa! Lâu đài mèo đẹp quá!]

[Chó của đại tiểu thư cũng không có tòa thành đẹp như thế này]

Lục Yên Yên:?

Khen người thì khen đi, Lâm Trà sao cô còn giãm đạp tôi vậy? Nếu cô nói vậy, tôi sẽ xây cho Lucky nhà tôi một lâu đài chó.

"Ha ha, bình thường thôi, làm sao có thể so với đại tiểu thư..."

Lộ Viễn Chinh tự hào, theo bản năng đáp lại. Nhưng nói được một nửa, anh ta lại kinh ngạc phát hiện... Lời này ai nói vậy? Vừa rồi có người lên tiếng sao?

Lộ Viễn Chinh nhìn chung quanh, vừa rồi mọi người đi vào tiểu viện vội vàng quan sát chung quanh, căn bản không ai nói chuyện!

Ngay sau đó, Lộ Viễn Chinh lại nghe được giọng nói của cô gái kia.

[Tuyệt ghê! Thậm chí còn có suối phun nước! Cả cây cầu nhỏ dành riêng cho mèo! giống như đi tới thế giới mèo vậy!]

[A a a! Hai con mèo kia đang ôm nhau! Đang l.i.ế.m lông cho nhau! Đây chính là phim mèo phiên bản hiện thực đi-^-]

Lộ Viễn Chinh trừng to mắt.

Bởi vì thích ăn dưa nên Lộ Viễn Chinh cũng xem phát sóng trực tiếp, tính ra anh ta cũng là người xem trung thành của chương trình này, nếu không cũng không có khả năng cướp được tư cách nhận nuôi mèo.

Mà giọng vừa rồi, mặc dù xuất hiện trong chương trình không nhiều lắm, nhưng Lộ Viễn Chinh nhớ rõ ràng là giọng của Lâm Trà!

Nhưng rõ ràng anh ta thấy Lâm Trà không có mở miệng mà!!!

Liễu Minh Khiêm chú ý tới sự kinh ngạc của Lộ Viễn Chinh, suy đoán: Hẳn do chủ đề kỳ này là tới thăm người nhận nuôi mèo cho nên người nhận nuôi tự động trở thành khách quý của chương trình và Lộ Viễn Chinh cũng được ăn dưa.

Nhưng cũng không sao, thêm một người cùng ăn dưa mà thôi.

Liễu Minh Khiêm vỗ vỗ vai Lộ Viễn Chinh, bình tĩnh nói: "Làm quen dần là được rồi!"

Con ngươi Lộ Viễn Chinh đảo quanh.

Chẳng lẽ... Lâm Trà vẫn như thế sao?

Bỗng nhiên Lộ Viễn Chinh nhớ tới trong chương trình phát sóng trực tiếp, khách mời có thể sẽ ngơ ngác khi không có chuyện gì xảy ra, và một số sẽ đột nhiên bật cười hoặc đột nhiên tức giận... Trước kia anh ta còn không hiểu, cảm thấy đám khách quý này hỉ nộ vô thường, giờ xem ra chẳng lẽ là bởi vì bọn họ đều có thể nghe được tiếng lòng của Lâm Trà?

Tiếng lòng của một người lại có thể bị nghe được!

Lộ Viễn Chinh tự đáy lòng cảm thấy Lâm Trà rất đáng thương.

*

[Là phim mèo! Tuyệt đối là phim mèo]

Lâm Trà không biết gì về suy nghĩ của Lộ Viễn Chinh và tập trung vào việc chơi đùa với con mèo.

Trong lòng cô ôm một con búp bê vải mũm mĩm, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm nhóm mèo con “Lăn giường" trước mặt, nhìn vô cùng thích thú.

[ Ai, đáng tiếc, nhiều mèo như thế chắc chắn đều bị triệt sản hết rồi, tức là kia là hai công công đang dựa sát lẫn nhau sưởi ấm-]

[Tội nghiệp mấy chú mèo con! Không sao đâu, dù không có chiếc chuông nhỏ nhưng bạn vẫn có một biệt thự lớn! Vẫn là chú mèo con hạnh phúc nhất... Hả? Tại sao con mèo này vẫn có quả bóng?! ] Ánh mắt Lâm Trà lập tức sáng lên.

Một con mèo xanh rất đẹp đi trong hành lang mèo mới xây xong. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào và dừng ở trên tường ngoài hành lang mèo.

Hình bóng của con mèo xanh hiện ra trong hành lang dành cho mèo ở bên cạnh tấm thủy tinh. Nó đưa lưng về phía Lâm Trà mà đi, cái m.ô.n.g nhỏ uốn éo, phía trên là trứng nhỏ màu xanh xám lông xù nhẹ nhàng lắc lư làm cho người ta nhịn không được bắt tay nhéo một cái.

Sau khi mèo xanh chui vào nhà mèo biến mất, lại có một con Mạn Cơ Khang lông xù đuôi lớn chui ra, vừa tao nhã vừa xinh đẹp, với những quả bóng nhỏ màu trắng đang đung đưa nhẹ nhàng.

[Con mèo này... Không bị triệt sản sao?]

Lâm Trà lộ ra vẻ khó hiểu:

[Tiếp tục như vậy, một viện nhiều mèo như này mà đến kỳ động dục thì nhất định phải xằng bậy nha! ]

Yêu mèo như Chu Trạch Hủ cũng gật đầu như giã tỏi.