Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 523




"Đừng nói xấu bác sĩ Trương. Bác sĩ Trương rất giỏi. Loại phẫu thuật này đối với chúng tôi có thể khó khăn, nhưng đối với anh ấy chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi! Bác sĩ Trương nhất định là làm được!"

Bác sĩ Trương: "..."

Anh ta im lặng, chợt nhớ tới một bài hát mà anh ta cho là vô cùng phù hợp.

Nghe tôi nói, cảm ơn anh...

*

Chu Trạch Hủ uyển chuyển khuyên can cũng không có tác dụng gì, lúc này bác sĩ y tá đều vây quanh Trương Viễn, tin tưởng chắc chắn ca này Trương Viễn phải tiến hành phẫu thuật.

Trên mặt Trương Viễn vẫn là sự bình tĩnh tự nhiên, nhưng sau lưng cũng đã toát ra mồ hôi lạnh khiến áo sơ mi bên trong đều thấm ướt.

Anh ta suy tư một lát, đột nhiên dùng giọng điệu như thần côn nghiêm túc nói:

"Bệnh nhân bị thương vô cùng nghiêm trọng, cần tiến hành phẫu thuật. Nhưng mọi người biết đấy, ca phẫu thuật này đối với tôi mà nói chỉ là phẫu thuật nhỏ mà thôi, nhưng đối với mọi người lại là cơ hội học tập hiếm có!

Bác sĩ Khang, cậu có muốn tiếp nhận cơ hội này trở thành bác sĩ mổ chính để xem năng lực của mình đến đâu không? Đừng lo lắng, tôi sẽ ở đó để giúp đỡ cậu. Nếu cậu có thắc mắc gì, tôi sẽ ở đó. Tôi sẽ làm tiếp!"

"Tôi!"

Bác sĩ Khang sửng sốt, vội vàng xua tay lắc đầu: "Bác sĩ Trương, ca phẫu thuật này tổn thương quá nghiêm trọng, tôi không làm được. Anh kinh nghiệm phong phú, còn từng làm các ca phẫu thuật tương tự, cuộc phẫu thuật này không phải là anh không thể"

"Đúng đúng đúng, ca phẫu thuật này không thể không có anh"

Lâm Trà ở một bên bĩu môi. [Đã bao giờ Trương Viễn thực hiện ca phẫu thuật nào tương tự đâu. Anh ta chỉ mới xem qua video rồi sau đó nói bản thân đã trải qua để lừa mấy người thôi! ]

Nhưng các bác sĩ y tá cũng không biết, vẫn dùng ánh mắt mong đợi nhìn Trương Viễn.

Lúc này, Husky nằm trên cáng cứu thương rên rỉ một cách đáng thương, cặp mắt xanh kia dần dần trở nên đục ngầu, dần dần mất đi ý thức.

"Bác sĩ! Mau phẫu thuật đi!" Người nhà bệnh nhân lo lắng nói: "Còn tiếp tục như vậy tôi Sợ cục cưng không chịu nổi mất!"

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào Trương Viễn.

Lòng bàn tay Trương Viễn đã chảy ra mồ hôi lạnh, đầu óc hỗn loạn, nhưng không thể hiện ra một chút nào trên mặt. Anh ta cố giả bộ bình tĩnh giống như một bác sĩ thú y chân chính chỉ huy: "Tiểu Lâm, lập tức đi chuẩn bị phòng phẫu thuật! Bác sĩ Khang, bác sĩ Trần, hai người vào làm trợ lý cho tôi và bế bệnh nhân vào phòng mổ. Tôi sẽ thay quần áo phẫu thuật và thực hiện ca phẫu thuật ngay lập tức!"

Tất cả mọi người dường như nhìn thấy hy vọng, đồng thanh nói: "Vâng!"

*

Trương Viễn bước nhanh đến phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua chỗ rẽ, đột nhiên anh ta rẽ một cái tiến vào văn phòng.

Anh ta ló đầu ra nhìn xung quanh, thấy không có ai theo sau mình, anh ta thở dài nhẹ nhõm, rụt đầu lại và đóng chặt cửa phòng.

Tiếp theo, Trương Viễn lại lo lắng đi tới đi lui trong phòng làm việc.

"Làm sao bây giờ! Làm sao bây giời Làm sao bây giờ"

"Làm sao tôi có thể làm phẫu thuật được chứ?"

"Chỉ cần chỉ đạo mấy thực tập sinh đó phẫu thuật triệt sản thì được chứ tiến hành phẫu thuật phức tạp như vậy... Điên rồi sao!!!"

"Trong trường hợp xảy ra tai nạn xe cộ kiểu gì cũng có gãy xương, còn xuất huyết nội tạng, thậm chí có thể vỡ nội tạng... Không xong!"

Trương Viễn nắm tóc, suýt nữa nhổ ra một nắm tóc, lại nghĩ đến chú Husky m.á.u me trên cáng cứu thương vừa rồi, Trương Viễn chỉ cảm thấy buồn nôn một trận, thiếu chút nữa nôn ra cả cơm trưa.

Không, không được nữa.

Tiếp tục như vậy!

Hạ quyết tâm, nhân lúc xung quanh không người chú ý, Trương Viễn cầm đồ đạc của mình, nhảy từ cửa sổ văn phòng rời đi!

*

Cửa phòng mổ.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, bác sĩ Khang và bác sĩ Trần đều đã thay xong áo phẫu thuật, y tá cũng chuẩn bị xong phòng phẫu thuật.

"Bác sĩ Trương đâu?”

"Bác sĩ Trương sẽ đến ngay!"

Cô y tá nói.

Vừa mới nói xong, một y tá khác vội vàng từ văn phòng chạy ra, trên mặt lộ vẻ khó tin: "Không ổn rồi! Bác sĩ Trương mất tích rồi!"

"Không thấy?!"