Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 504




"Không phải mẹ ruột mà là mẹ kế sao?"

Lục Yên Yên nhìn chằm chằm Lâm Lâm đứng trước sân khấu, đối phương chỉ là một cô gái hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu tuổi, khi đứng cạnh Diêu Mộc Dương trông giống như chị em.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Yên Yên cảm thấy đau răng.

Hai người thật sự giống chị em, bởi vì khuôn mặt hai người có nét giống nhau, mắt hai mí rẻ quạt, sống mũi cao thẳng, môi anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng nõn... Nhìn thấy họ, tim Lục Yên Yên đập thình thịch.

Không xong, càng nhìn càng giống!

"Nhưng nếu là mẹ kế, Diêu Mộc Dương không cần bảo vệ Lâm Lâm như vậy, còn đánh nhau vì cô ấy."

Tôn Thiên Thiên nói: "Có lẽ Lâm Lâm nhìn trẻ hơn tuổi."

Sau đó cô ấy chỉ vào mình: "Tôi năm nay đã ba mươi tuổi, cô nhận ra không?"

Lục Yên Yên lại nhìn chằm chằm Tôn Thiên Thiên, nếu Tôn Thiên Thiên không tự nói tuổi ra, cô ấy thật sự không nhìn ra Tôn Thiên Thiên đã ba mươi tuổi.

Tôn Thiên Thiên chăm sóc da cẩn thận, nên Lục Yên Yên chỉ nghĩ rằng cô ấy chỉ mới hai mươi lăm hoặc hai mươi sáu.

[Người dân Hồng Kông thích tập thể dục, hơn nữa xương gò má cao, giữ được thịt nên tất nhiên không bị lão hóal]

Trong lúc Lục Yên Yên quan sát Lâm Lâm, Lâm Trà chống cằm, đánh giá Lâm Lâm.

[Cô ấy không bị lão hóa, hơn nữa ăn uống lành mạnh. Không chỉ người Hồng Kông, trong giới có đầy nữ minh tinh gần bốn mươi tuổi, trông vẫn như hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi]

[Lâm Lâm trông hơi trẻ, nhưng đã ba mươi hai tuổi rồi, đúng là không nhận ra]

Ba mươi hai tuổi, sinh Diêu Mộc Dương năm mười sáu tuổi... Hoàn toàn có khả năng! Hơn nữa, Lục Yên Yên biết ở độ tuổi kết hôn hợp pháp ở Hồng Kông là mười sáu. Nên thật ra Lâm Lâm không kết hôn và sinh con sớm, mà sinh Diêu Mộc Dương ở độ tuổi bình thường.

Chỉ là vì cô ấy trông quá trẻ khiến cho mọi người đều nghĩ rằng cô ấy vẫn còn nhỏ, thậm chí còn cho rằng cô ấy và Diêu Mộc Dương có quan hệ mập mờ.

"Nếu là mẹ con... tại sao không nói thẳng ra?"

Lục Yên Yên khó hiểu: "Cho dù Lâm Lâm nhìn khá trẻ, nhưng hai người đều có hộ khẩu, làm rõ quan hệ mẹ con cũng không có gì, tại sao Diêu Mộc Dương lại không dám trả lời?"

Trước câu hỏi của Việt Thức Lâm, Diêu Mộc Dương vẫn im lặng cậu ấy cắn môi, tay nắm chặt nhưng vẫn không chịu nói ra quan hệ thật của hai người.

Âm thanh xì xào bàn tán xung quanh tăng lên, người đại diện của công ty quản lý, nhóm thực tập sinh, nhân viên công tác tại hiện trường đều nhỏ giọng thảo luận về Lâm Lâm và Diêu Mộc Dương. Bọn họ cảm giác quan hệ giữa hai người dường như không đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Hôm nay hai nam tranh một nữ đã bại lộ, sao Diêu Mộc Dương không dám thừa nhận? Trừ khi hai người này có vấn đề!"

"Chẳng lẽ hai người đã kết hôn rồi? Có khi có cả con rồi!"

"Hoặc có thể là nguyên nhân khác. Ví dụ như Lâm Lâm đã có chồng, Diêu Mộc Dương là tình nhân, chỉ sợ sau khi thừa nhận quan hệ, chồng cô ấy sẽ đập c.h.ế.t Diêu Mộc Dương!"

"Ha ha ha, hai người đó không phải dạng vừa đâu.

Đặc biệt là Lâm Lâm, giống như hồ ly tinh, trông có vẻ không yên phận... Có lẽ cô ta đã quyến rũ Diêu Mộc Dương, chẳng phải còn quyến rũ cả Từ Cẩn Ngôn sao? Chắc chắn cô ta là loại người lả lơi ong bướm... A! Ai đạp tôi!"

Khán phòng trong phòng tập là kiểu bậc thang, từng tầng từng tầng. Lâm Trà ngồi ở bậc thang phía trên của người đàn ông kia, cô không do dự đạp mạnh lên tay anh ta

"Ui! Xin lỗi." Lâm Trà nhanh chóng xin lỗi, nhưng trong mắt không hề áy náy: "Tôi bị cận, không nhìn rõ.”

"Lâm Trà?" Người đàn ông vốn tức giận, nhưng nhìn thấy Lâm Trà, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: "Không sao, tôi biết cô không cố ý!"

"Không, tôi cố ý đấy."

Lâm Trà mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: "Nhìn thấy một con chuột thối nói bậy, tại sao không đạp một cái?"

"Cô...

Người đàn ông tức giận, cau mày.

"Im lặng!"

Lâm Chiêu Dật đột nhiên quát to: "Ở đây có nhiều công ty, anh không thể kiểm soát được miệng mình à?”

"Lâm, Lâm tổng..."

Người đàn ông là người đại diện của truyền thông Thiên Dự, ông chủ đã lên tiếng, anh ta chỉ có thể câm miệng.

Lâm Chiêu Dật nhìn Lâm Trà, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng: "Trà Trà, do anh không quản được người của mình, để bọn họ nói lung tung, xin lỗi."