Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 474




Kim Đậu Đậu vuốt mái tóc màu hồng phấn của mình, trang điểm đơn giản trước gương chiếu hậu. Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động vang lên. Kim Đậu Đậu nhìn thấy ba chữ, ánh mắt sáng lên. Chị Yên Yên! "Vừa rồi bảo vệ nói đã nhìn thấy xe của em, sao còn chị còn chưa thấy em đến?" "À, em chưa ăn sáng. Ăn sáng xong em sẽ lên luôn!" Kim Đậu Đậu cười: "Chị Yên Yên, buổi thử vai bắt đầu chưa?" "Sắp rồi, em nhanh lên." Kim Đậu Đậu gật đầu nhưng lại ý thức được Lục Yên Yên không nhìn thấy vì vậy trả lời một câu" "Vâng ạ". Điện thoại di động vừa cúp thì trước mặt có một chiếc xe bảo mẫu chạy tới. Hình như là từ ga ra ngầm của tòa nhà Thiên Diệu đi ra rồi từ từ dừng ở điểm đỗ xe tạm thời ven đường. Trên xe không có ai xuống. Nhưng nhìn thấy biển số xe quen thuộc kia, Kim Đậu Đậu lập tức biết được đây là xe của ai. Điện thoại lại sáng lên. Từ Phi: [Kim tiểu thư, Tuấn Dật đã đến. ] Mặt Kim Đậu Đậu đỏ lên, tay chân có chút luống cuống. Cô ấy vén sợi tóc màu hồng nhạt ra sau tai thấp thỏm đi xuống xe. Từ Phi thấy Kim Đậu Đậu đang đi tới thì lập tức xuống xe, mở cửa xe bảo mẫu. Kim Đậu Đậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt như gió mát trăng thanh của Cao Tuấn Dật đang ngồi trong xe bảo mẫu. Anh ta đang nhỏ giọng đọc thuộc lòng lời thoại của kịch bản. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh ta chậm rãi ngẩng đầu. Anh ta mỉm cười, nụ cười ấm áp. "Đậu Đậu, xin chào-” Trong nháy mắt đó, Kim Đậu Đậu cảm giác mình bị Cupid b.ắ.n một phát xuyên tim, cả người đều tan chảy! Trên thế giới sao lại có người thiếu niên đẹp trai như vậy! Ô ô ô Cao Tuấn Dật chính là thiếu niên đẹp trai nhất! Từ Phi chú ý tới Kim Đậu Đậu đã ngây dại, trong mắt tràn đầy tình yêu thì khóe miệng gợi lên một tia cười tự đắc, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Tuấn Dật à, tôi đi lấy salad cho cậu. Hai người cứ chậm rãi trò chuyện.” Giọng Cao Tuấn Dật vẫn ôn nhu như trước: "Được." Anh ta nhìn về phía Kim Đậu Đậu: "Đậu Đậu, không lên xe sao? Ở đây có rất nhiều fan, anh sợ họ chen qua, làm em bị thương." Lúc này Kim Đậu Đậu mới lấy lại tinh thần từ nụ cười của Cao Tuấn Dật, ngượng ngùng "Nga nga" hai tiếng, vội vàng ngồi lên xe bảo mẫu của Cao Tuấn Dật. Tài xế đã rời đi, cửa xe đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên trở nên vô cùng mập mờ. Kim Đậu Đậu nhìn khuôn mặt cực gần của Cao Tuấn Dật, thậm chí có thể nhìn thấy trên mặt anh đuôi mắt nhuộm bóng mắt, cánh môi màu hồng nhạt, nhuộm tóc màu xanh đậm làm tim cô đập thình thịch. "Đậu Đậu, cám ơn em lần trước đã tặng dây chuyền cho anh."Cao Tuấn Dật ôn nhu nói. "Lớn như vậy, nhưng đó vẫn là lần đầu tiên có người tặng anh lễ vật quý giá như vậy." Kim Đậu Đậu chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại một lát rồi cười nói: "Một sợi dây chuyền mà thôi, mới hơn mười vạn, không có gì đâu!" Trong lòng Cao Tuấn Dật "lộp bộp" một tiếng. Hơn mười vạn còn kêu không có gì, thật sự là phú bà nha! "Tôi rất thích" Cao Tuấn Dật chân thành nói. Anh ta thản nhiên cười, ánh mắt có chút ướt át: "Lúc trước ở trong trại huấn luyện, tôi nhìn thấy những thực tập sinh khác... Bọn họ dùng các loại trang sức đẹp mắt, giày hàng hiệu số lượng có hạn, còn có túi xách hàng hiệu... Lúc ấy tôi rất hâm mộ. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tôi cũng có dây chuyền em tặng, tôi không thua bọn họ!" Kim Đậu Đậu từ đắm chìm sắc đẹp bên trong dần dần tỉnh ngộ, nhìn trang phục của Cao Tuấn Dật. Ngoại trừ dây chuyền cô ấy đưa, trên người không có quá nhiều đồ trang sức. Trang phục này chắc hẳn là công ty chuẩn bị. đều là những nhãn hiệu rất bình thường, giày... Thậm chí là hàng nhái cao cấp? Về phần túi xách đặt ở ghế sau xe bảo mẫu, càng thêm bình thường, chỉ là một cái túi thể thao mấy trăm đồng mà thôi.