Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 470




Mọi người đã đi bộ đến cổng trang viên. Trước cửa trang viên đỗ mấy chiếc xe tới đón khách quý về nhà.

Lục Ngôn Triệt tự mình lái xe đến từ sớm để đón Lục Yên Yên về nhà.

Trên xe thể thao, Lục Yên Yên mặt mày hớn hở kể về những chuyện thú vị đã hóng hớt được ở nhà họ Giang.

"Thôi Nhã Lệ kia trước kia lại là đàn ông. Trời ạ, lúc trước em còn gặp cô ấy ở đoàn làm phim. Thật sự là một chút cũng không nhìn ra!"

Đương nhiên là chuyện ăn dưa phải có nhiều người cùng thảo luận mới thú vị. Mỗi lần Lục Yên Yên ăn dưa đều chia sẻ cho Lục Ngôn Triệt vì một mình nhịn rất khó chịu.

Lục Yên Yên chắc chắn nói: "Thảo nào lúc trước Giang Minh Duệ muốn chia rẽ Giang Kiến Nghiệp cùng Thôi Nhã Lệ. Đáng thương cho Giang Kiến Nghiệp. Đã keo kiệt nhưng lại gặp phải tình yêu đích thực. Ông ấy còn nguyện ý bị Thôi Nhã Lệ tống tiền một trăm triệu, trước kia cũng không hào phóng với Giang Minh Khải cùng Giang Minh Duệ như vậy!

Lục Ngôn Triệt nghe Lục Yên Yên kể chuyện bát quái thì thấp giọng cười cười: "Thật ra trước kia Giang Kiến Nghiệp cũng không keo kiệt. Theo anh được biết thì trước đây ông ấy rất hào phóng."

"Vậy làm sao mà bây giờ chú ấy thay đổi thành như vậy?" Lục Yên Yên tò mò hỏi.

Lục Ngôn Triệt suy nghĩ lại về ký ức rồi nói: "Năm đó bọn bắt cóc bắt cóc hai người vào đúng lúc Giang thị đang bị thua lỗ nặng, gần như đã phá sản.

Giang Kiến Nghiệp nợ nần chồng chất, hai mươi lăm vạn tiền chuộc đều do ông ấy vay mược mới có được. Cho nên sau vụ án bắt cóc, Giang Kiến Nghiệp trở nên đặc biệt keo kiệt. Cho dù bây giờ Giang thị trở lại đỉnh cao thì vẫn rất keo kiệt."

"Đại khái là muốn tiết kiệm chút tiền để phòng ngừa lại gặp phải những loại tình huống giống như vậy!"

"Về phần bọn bắt cóc bắt nhầm người, Giang Kiến Nghiệp lại trả giá còn 2,5 triệu... Đó là do cảnh sát bảo ông ấy kéo dài thời gian để định vị bọn bắt cóc." Lục Ngôn Triệt thản nhiên nói: "Cho nên, lúc trước cứu được các em đều dựa vào công sức của Giang Kiến Nghiệp."

Năm đó chủ tịch Lục còn dẫn theo Lục Yên Yên đến nhà họ Giang để cảm ơn. Chỉ là lúc đó Lục Yên Yên còn nhỏ nên đã quên những chuyện này.

Lục Yên Yên yên lặng nghe Lục Ngôn Triệt kể lại, mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô ấy đột nhiên nhớ tới.

Hai ngày trước ở trong nhà hàng ở trang viên nhà họ Giang, Giang Kiến Nghiệp đau lòng vì bọn họ gọi quá nhiều đồ ăn lãng phí.

Ừ.

Lục Yên Yên đột nhiên cười cười.

Thật là lãng phí.

Lâm Trà về đến nhà, mong chờ bảy ngày nghỉ tới sẽ được tận hưởng cuộc sống ăn rồi nằm sung sướng.

Nhưng những ngày nghỉ tốt đẹp đã kết thúc ngay ngày đầu tiên khi Trần Vân tới nhà cô.

"Thiên Diệu chuẩn bị có dự án mới. Là một kịch bản chuyển thể nguyên gốc. Tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của cô đến đó. Chúc mừng cô đã đạt được tư cách thử vai!"

Lâm Trà chớp chớp đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ. Trên mặt cô là nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Tuy cô là người xuyên sách tới nên chỉ cần sống cuộc sống nằm thẳng an nhàn là được rồi. Nhưng sao cô cảm thấy mỗi ngày cô đều có công việc thật vất vả nhỉ?

Lâm Trà tỏ vẻ đau khổ ôm Tin Đại Lộ. Tai cô dường như cũng ủ rũ như tai thỏ màu tím kia.

"Mau thay quần áo đi!"

Trần Vân hưng phấn nói: "Thời gian không đợi người!"

Lâm Trà vẫn đang mặc áo ngủ bị Trần Vân đẩy mạnh toilet. Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, không đến mười phút, nữ minh tinh đã ra cửa.

Trên chiếc RV, stylist trang điểm cho Lâm Trà. "Thiên Diệu muốn quay hạng mục mới sao?"

Lâm Trà ngẩng mặt để thợ trang điểm bôi phấn nền, miệng hỏi Trần Vân: "Mấy ngày nay sao tôi không nghe đại tiểu thư đề cập nhỉ?"

"Là kịch bản gốc."

Trần Vân ngồi đối diện cô giải thích: "Hiện tại nền tảng hầu như đều là hạng mục I, rất khó đầu tư. Tiểu Lục tổng kéo nhà họ Giang đến đầu tư nên có nhà đầu tư khác đầu tư tiền theo phong trào, hạng mục mới được bàn giao."