Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 446




"Các người có biết ba tôi là ai không? Các người không được giam giữ tôi! Ba tôi nhất định sẽ mời luật sư giỏi nhất tới! Tôi sẽ không thể bị gì cả"

Bạo lực học đường không cấu thành vết thương nhẹ chỉ bị tạm giam năm ngày xem như trừng phạt, lại phạt thêm một ít tiền.

Đối với Thiệu Vũ Khiêm mà nói, những thứ này không tính là gì cả, chuyện kinh khủng nhất chính là tiền đồ của cậu ta đã bị hủy hoại.

Lần này các khách mời của tới thăm tổ ghi hình mới, tuy không phát sóng trực tiếp lên mạng, nhưng chút nữa sẽ thông báo nội dung phim trên nền tảng chính thức, chuyện Thiệu Vũ Khiêm bạo lực học đường cũng không thể thoát khỏi.

"Nếu như cậu có thể lấy được sự tha thứ bạn học của An, vậy hai người không cần phải ra trước tòa án."

"Hòa giải đi."

Lưu Du Du bình tĩnh nói: " Nếu không, cậu đừng hòng thoát khỏi sự trừng phạt!"

An Niệm Niệm đột nhiên đứng lên, kiên định lắc đầu: "Em không thể tha thứ cho Thiệu Vũ Khiêm, vĩnh viễn không thể"

Lúc này Thiệu Vũ Khiêm mới chú ý tới An Niệm Niệm đã khai báo xong, khuôn mặt anh ta vô cùng đáng sợ, chửi ầm lên:

"An Niệm Niệm, cậu là cái thá gì chứ! Mẹ cậu vẫn là bảo mẫu của Thiệu gia chúng tôi, một bảo mẫu sinh ra thứ đê tiện, cậu còn cho rằng bản thân thật sự có thể trừng phạt tôi!"

Mắng xong những lời này, Thiệu Vũ Khiêm mới chú ý tới Thiệu Hưng Bang và Thiệu phu nhân đứng bên cạnh An Niệm Niệm.

Cổ họng Thiệu Vũ Khiêm như nghẹn lại, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Xưa nay ở bên ngoài ba anh ta không cho phép anh ta mắng chửi người khác, mẹ lại càng không cho phép.

Nhưng vừa rồi anh ta thật sự quá tức giận, mới không thể nhịn được... Ba và mẹ chắc sẽ giận lắm nhỉ?

Nhưng dù vậy, bọn họ chính là ba mẹ của anh ta, không thể nào vứt bỏ anh ta mặc kệ anh tai

Lục Yên Yên đột nhiên cười nhẹ: "Vậy sao, Thiệu Vũ Khiêm, xem ra cậu vẫn chưa biết chuyện gì vừa mới xảy ra sao."

Thiệu Vũ Khiêm nhướng mày, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn ba mẹ, ngoan ngoãn hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?”

Nhưng cho dù vừa nãy xảy ra chuyện gì, Thiệu Vũ Khiêm cũng không thèm để ý.

Anh ta đã sớm biết, sự ra đời của mình đã định sẵn một con đường tương lai bằng phẳng.

Mặc dù chuyện bắt nạt thật sự bị bại lộ, tiền đồ của anh ta đã bị hủy hết, nhưng anh ta vẫn có tiền, vẫn có thể sống như vậy cả đời, cùng lắm là bị ba trách cứ đánh đòn vài cái, nhưng ba sẽ không vì vậy mà không cần anh ta.

Hơn nữa, nếu ba vẫn bạo hành anh ta, anh ta vẫn có thể chạy đi tìm mẹ.

Sự ra đời của anh ta, đã định trước là có rất nhiều đường lui, đây là điều mà An Niệm Niệm không thể nào sánh được.

Nhưng giờ phút này, Thiệu Vũ Khiêm lại chú ý tới ánh mắt mọi người nhìn anh ta ở hiện trường trở nên có chút quái dị, những ánh mắt ấy cứ như... Đang xem kịch.

Ngay sau đó, Thiệu Vũ Khiêm nghe được giọng cười như không cười của Lục Yên Yên.

"Nhưng An Niệm Niệm mới là con của Thiệu gia. Mà cậu, cậu mới là đứa con đê tiện của người bảo mẫu kia!"

Thiệu Vũ Khiêm cứ như bị sét đánh, vẻ mặt đắc ý trong nháy mắt đã sụp đổ

Không thể nào... Không thể nào...

Suy nghĩ Thiệu Vũ Khiêm trở nên hỗn loạn, cậu ta ngẩng đầu nhìn Thiệu Hưng Bang và Thiệu phu nhân trông thấy hai người chỉ im lặng, mặc dù không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

"Loại tình huống chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này, sao lại ứng vào cuộc đời tôi chứ! Tôi mới là con của Thiệu gia!" Lục Yên Yên nhanh chóng cầm lấy giám định tờ giấy giám định trong tay An Niệm Niệm, hung hăng đập vào đầu Thiệu Vũ Khiêm.

Tờ giấy bay lả tả xuống đất giống như một bông tuyết, rõ ràng không có nhiệt độ, nhưng những chữ viết trên tờ giấy lại khiến Thiệu Vũ Khiêm giá lạnh đến thấu xương.

Cậu ta không phải con của Thiệu gia...

Mà An Niệm Niệm mới là con của Thiệu gia

Là An Niệm Niệm...

Tại sao lại là An Niệm Niệm!