Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 433




Sắc mặt Thiệu Vũ Khiêm lại tối sầm lại, biểu cảm cũng rất mất tự nhiên: "Nhưng mà nếu đổi diễn viên, liền biến thành kẻ bắt nạt là nam giới?"

"Không thể sao?"

Lâm Trà tò mò nói: "Không phải chứ?"

Ở trong ấn tượng của Lâm Trà, chuyện bắt nạt hẳn là không phân biệt giới tính.

Chỉ là lời này đến tai Thiệu Vũ Khiêm lại thay đổi ý vị.

Biểu cảm của cậu ta cứng ngắc, sắc mặt trở nên càng thêm âm trầm.

Thay đổi kịch bản là một vấn đề lớn. Liễu Minh Khiêm kéo dài thời gian nghỉ ngơi, kéo đám người Lục Yên Yên đến khu nghỉ ngơi sửa kịch bản.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giới tính của người bắt nạt và người cứu rỗi sẽ đối nghịch, điều này có nghĩa là, Thiệu Vũ Khiêm từ người cứu rỗi biến thành người bắt nạt, một nữ sinh từng đóng vai người bắt nạt sẽ biến thành người cứu rỗi, mà vai trò của An Niệm Niệm không thay đổi.

Phòng mỹ thuật không người trống rỗng, tượng điêu khắc nửa người màu trắng góc cạnh rõ ràng đặt ở chính giữa, chung quanh vây thành một vòng tròn, rải rác mấy cái ghế, còn có bảng vẽ đứng chưa hoàn thành.

"Rầm" một tiếng.

Cửa phòng mỹ thuật bị đá văng, đám người Thiệu Vũ Khiêm đi vào trong phòng mỹ thuật.

"Anh Khiêm, làm sao bây giờ!"

Một nam sinh đi theo sau Thiệu Vũ Khiêm lo lắng nói: "Thật sự điều chỉnh nhân vật à? Vậy phim phi lợi nhuận online... Trường học sẽ không phát hiện ra cái gì chứ?"

Một nữ sinh đi theo vào nhíu mày nói: "Chỉ cần An Niệm Niệm không nói lung tung, sẽ không ai biết, tôi nghĩ cậu ta cũng không dám nói lung tung, cậu ta không có lá gan này!"

Nam sinh bĩu môi: "Lục Yên Yên gì đó, đột nhiên nói muốn đổi kịch bản đổi diễn viên... Nhất định là An Niệm Niệm đã nói gì với đạo diễn Liễu!"

Nam sinh lại hung tợn mắng một câu, cậu ta quay đầu nhìn vê phía nữ sinh bên cạnh Thiệu Vũ Khiêm:

"Đều tại cậu, nếu lúc trước cậu đồng ý đóng vai người bị hại, mấy người chúng ta có thể hoàn thành kịch bản này, cũng không lo lắng Niệm Niệm gây ra chuyện gì!"

Nữ sinh gắt giọng, ngón tay thon dài nghịch ngợm đuôi tóc hơi cuộn lên của mình: "Mọi người muốn dùng sữa tươi đổ lên đầu của tôi, sẽ làm bẩn tóc của tôi!"

Nam sinh khinh thường hừ một tiếng: "Xì! Đoạn này còn không phải do chính cậu viết à!"

Hai người huyên thuyên ầm ĩ quanh quẩn trong phòng mỹ thuật, Thiệu Vũ Khiêm chỉ cảm thấy đau đầu, rống lên một câu: "Im lặng một chút!"

Trong nháy mắt, cả phòng mỹ thuật đều im lặng.

Hai người vốn còn ồn ào lập tức ngoan ngoãn đứng ở phía sau Thiệu Vũ Khiêm, hơi khom lưng rụt cổ, cái gì cũng không dám nói.

Thiệu Vũ Khiêm đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.

Cậu ta vẫn đang suy nghĩ về việc thay đổi giới tính nhân vật.

Cậu ta biết chính mình tương lai nhất định sẽ tiến vào giới giải trí, nhân vật đầu tiên ra mắt rất quan trọng. Nếu nhân vật đầu tiên chính là nhân vật phản diện, tiếp theo một đoạn thời gian rất dài, cậu ta có thể chỉ nhận được các vai của nhân vật phản diện.

Mà cậu ta có điều kiện khởi điểm hơn người như vậy, trời sinh chính là muốn làm nhân vật chính, làm sao có thể đi diễn một nhân vật phản diện chứ?

Thật không biết có phải An Niệm Niệm nói cái gì hay không, sao lại không khéo như vậy, đột nhiên biến thành đội hình hiện tại!

"Chú Thiệu!"

"Chú Thiệu, chú đến rồi!"

Âm thanh đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của Thiệu Vũ Khiêm, Thiệu Vũ Khiêm quay đầu lại, thấy Thiệu Hưng Bang đã đi tới phòng mỹ thuật, đứng ở phía sau mình.

Người ba dịu dàng và khiêm tốn này có thể thu hút sự yêu mến và ánh mắt của sinh viên và khán giả ở khắp mọi nơi. Chỉ có Thiệu Vũ Khiêm nhìn về phía ông ta, sống lưng thẳng tắp, trên mu bàn tay dựng thẳng lông tơ.

Thiệu Vũ Khiêm nháy mắt với hai sinh viên trong câu lạc bộ kịch, hai người lập tức rời khỏi phòng mỹ thuật, trong phòng mỹ thuật chỉ còn lại cậu ta và Thiệu Hưng Bang.

"Ba..."

Giọng của Thiệu Vũ Khiêm có chút run rẩy.