Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 428




Liễu Minh Khiêm biết cho dù là phim ngắn phi lợi nhuận cũng không có khả năng hoàn toàn công bằng. Thế giới không phải không đen thì trắng, nhất là ngành điện ảnh và truyền hình, một số thời điểm cần một ít khu vực màu xám.

Chỉ cần không ảnh hưởng chủ đạo, không ảnh hưởng phương hướng lớn, có chút chỉ tiết nhỏ không ảnh hưởng toàn cục.

Liễu Minh Khiêm gật đầu: "Thiệu lão sư, anh là nhà sản xuất, anh có quyền quyết định.

Về phần có dùng bọn họ hay không, xem diễn xuất của bọn họ như thế nào đi! Nếu diễn xuất đạt tiêu chuẩn cũng không phải không thể."

*

Sau khi hai người thương lượng xong thì tiếp tục quay.

Diễn viên chính của phim ngắn do sinh viên câu lạc bộ kịch đảm nhiệm, các khách mời làm diễn viên quần chúng, lộ mặt coi như ủng hộ, cũng có thể tuyên truyền một chút về phim ngắn trong chương trình.

Lần đầu tiên là đi diễn, không cần diễn nhóm.

Sau khi thay đổi đồng phục sinh viên, các khách mời đều ngồi ở khu nghỉ ngơi cách hiện trường quay phim không xa, thoải mái xem các sinh viên diễn xuất. Mà mấy sinh viên non nớt của câu lạc bộ kịch sau khi trang điểm, từng người từng người đi lên sân khấu.

Kịch bản phim ngắn phi lợi nhuận này cũng không phức tạp, kể về một nữ sinh ngoài ý muốn va vào một nữ sinh, mà bị nữ sinh đó bắt nạt.

Nữ sinh thanh thuần, vô hại, mặt mộc hướng lên trời, mà nữ sinh phản diện trang điểm, tay sơn móng tay màu tối, nhìn cũng rất không dễ chọc.

Liên tiếp bắt nạt để cho nữ sinh viên thể xác và tinh thần bị thương tổn, rồi lại xin giúp đỡ nhưng không có ai lên tiếng.

Cuối cùng cô gái ấy đứng trên sân thượng trường học, muốn tung người nhảy một cái kết thúc sinh mệnh của mình. Đúng lúc này, một nam sinh xuất hiện, cứu vớt nữ sinh, giúp cô ấy kể tất cả chuyện này cho giáo viên, cũng trừng phạt nữ sinh phản diện bắt nạt, để cho nữ sinh kia đi học không còn lo sợ nữa.

Đoạn phim ngắn chỉ có hơn mười cảnh tạo thành, ngôn ngữ ống kính và hình ảnh tương đối nhiều, lời thoại rất ít, mà cảm xúc của nhân vật trong câu chuyện cũng không phức tạp, chung quy lại các diễn viên biểu diễn coi như đạt tiêu chuẩn.

"Đạo diễn Liễu, anh thấy thế nào?"

Thiệu Hưng Bang vẫn ngồi bên cạnh Liễu Minh Khiêm, cùng Liễu Minh Khiêm xem các sinh viên biểu diễn, miệng của ông ta đều vểnh lên, theo ý ông ta thì chỉ là phim ngắn mà thôi, diễn xuất này là đủ rồi.

Liễu Minh Khiêm cũng nhìn màn hình hiển thị mà yên lặng một lúc, bỗng nhiên chuyển đề tài:

"Lúc trước đã nghe nói, thành tích của con trai Thiệu lão sư rất tốt, nhiều lần đều đứng đầu khối?"

Thiệu Hưng Bang bối rối hai giây, không ngờ Liễu Minh Khiêm đột nhiên nhắc tới chuyện này, lễ phép trả lời:

"Cũng được. Tôi không quan tâm, hẳn là do nó chăm chỉ."

"Ở trường tư như Văn Bác có thể đứng đầu, rất tốt nha!"

Lục Yên Yên đột nhiên xen vào.

Lục Yên Yên nhớ rõ, lúc trước Lục Hướng Dương muốn học trung học phổ thông, Lục Thi Tình rối rắm là đưa cậu ra nước ngoài hay là ở lại thành phố Hải Thành, vì thế đi theo Lục Yên Yên khảo sát không ít trường đại học trong thành phố Hải Thành, trường trung học phổ thông Văn Bác chính là xếp thứ nhất.

Trường trung học Văn Bác là một trường học thu phí rất đắt trong số các trường trung học tư nhân ở thành phố Hải Thị, sinh viên bình thường đều là con cháu nhà giàu, con đường tương lai hơn phân nửa là ra nước ngoài học tập.

Cho nên loại trung học phổ thông này, thành tích thi đại học chưa chắc chiếm ưu thế.

Để nâng cao điểm trung bình của sinh viên trong trường và tỷ lệ lên lớp trong nước, trường trung học Văn Bác còn có một bộ phận sinh viên nghèo có thành tích xuất sắc, nhà trường không chỉ cung cấp cơ hội đi học miễn phí cho họ, mà còn cho học bổng. Đây cũng là chính sách thông dụng của rất nhiều trường trung học tư nhân, trong lòng mọi người biết rõ, ở trường học như vậy có thể thành tích đứng hàng đầu, tất nhiên đều là những sinh viên nghèo lấy được học bổng.