Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 424




Ngoài ra, Liễu Minh Khiêm cũng được mời trở thành đạo diễn của bộ phim ngắn phi lợi nhuận này, ông ấy cũng cảm thấy bộ phim ngắn này có ý nghĩa giáo dục, chỉ có thể tạm thời vắng mặt trong chương trình giải trí.

Bởi vậy ngày ghi hình chương trình kỳ sáu, hiện trường chỉ còn lại năm khách mời thường trú.

Bởi vì ít người, trong tiểu viện thư giãn lại có một loại cảm giác tiêu điều gió thu quét lá rụng.

Thật ra kỳ thứ nhất càng ít người hơn, chỉ có bốn người! Mà vẫn cảm thấy tốt, hiện tại tại sao lại cảm giác tiêu điều như vậy?

[Dù sao đạo diễn Liễu cũng là trụ cột... ]

[Nhớ một ngày của đạo diễn Liễu!]

[Khách mời cũng nhớ đạo diễn Liễu... |.

[Thiếu một sức lao động, làm sao có thể không nhớ chứ?] (icon đầu cún)...

Các khách mời thường trú tại hiện trường thật sự nhớ Liễu Minh Khiêm, còn có vị khách mời Thiệu Hưng Bang chưa từng góp mặt kia.

Nhất là sau khi nghe đạo diễn Du nói nhiệm vụ hôm nay là bắt cá, các khách mời càng nhớ Liễu Minh Khiêm và Thiệu Hưng Bang hơn!

[Đây đâu phải là thiếu khách mời!]

[Là thiếu chính là lực lượng lao động cường tráng nha!]

Lâm Trà cùng các khách mời còn lại vô cùng đau đớn.

Chỉ là người ta đi quay phim ngắn phi lợi nhuận, cũng không phải đi chơi, quả thật cũng không có đạo lý ngăn cản không cho người ta đi.

Không có người mới, cũng không có dưa mới, mọi người chỉ có thể thành thật đi làm việc. Từ mười giờ sáng đến hai giờ chiều, vất vả hơn nửa ngày, năm người cuối cùng vớt được hơn phân nửa cá, từng giỏ cá tươi được đưa đến chợ hải sản, nhìn rất có cảm giác thành tựu.

Hồ cá là nhà bà Hạ, bên cạnh, Quang Tông mang theo một đám mèo đến nằm vùng. Thỉnh thoảng khách mời bắt được cá lớn nhỏ, cũng sẽ ném cho mèo con, để mèo nếm thử.

Cả buổi sáng, các khách mời tuy rằng mệt nhọc, nhưng cũng phong phú.

Sau khi câu cá kết thúc, các vị khách mệt mỏi ngồi bên cạnh ao cá, xung quanh đều là các chú mèo ăn cá say sưa.

Đạo diễn Du và chủ hồ cá đang tính toán, khách mời bắt cá là tính chất hỗ trợ, không đòi tiên công. Nhưng chủ ao cá rất ngượng ngùng, thấy đạo diễn Du không cần tiền, nhất định phải tặng mấy con cá lớn mới được.

Đạo diễn Du khách sáo từ chối mấy lần, cuối cùng, mang theo mấy con cá lớn, bước từng bước nhỏ vui vẻ, đi tới trước mặt các khách mời.

"Các vị khách mời, sáng nay vất vả rồi!"

Đạo diễn Du tươi cười: "Mọi người nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa, nhân viên công tác của tổ tiết mục chúng tôi sẽ công bố nhiệm vụ của chương trình giải trí buổi chiều! Nhất định sẽ làm cho chương trình kỳ này của mọi người trôi qua vô cùng phong phú!”"

"Buổi chiều còn có nhiệm vụ?"

Lục Yên Yên cảm giác trước mắt mình tối sâm lại.

Hiện tại đã hai giờ chiều, bọn họ còn chưa ăn cơm trưa, đạo diễn Du quả thực chính là tư bản độc ác!

"Nhìn như vậy, tôi càng nhớ Liễu lão sư! Nhân tiện có chút nhớ vị khách mời không tới kia"

"Không phải một mình cô!"

Tại sao đạo diễn Du không mời khách khác nữa? Chúng ta sẽ mệt c.h.ế.t đó!

"Tôi quyết định tiết mục kỳ sau sẽ mời toàn bộ diễn viên nam mà công ty chúng ta mới ký hợp đồng tới, mười hai người ấy!"

"Công ty chúng tôi cũng ký hợp đồng với một đoàn nam diễn viên, tôi cảm thấy cũng có thể mời tới!"

"Tôi có thể mời cả đoàn làm phim đến"...

Các khách mời ở hiện trường anh một lời tôi một câu, đã nghĩ làm thế nào để làm lớn mạnh đội ngũ của bọn họ, thu hút càng nhiều sức lao động!

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy một màn như vậy, đều vui mừng khôn xiết.

[Xem ra, hôm nay khách mời thật sự mệt mỏi rồi. ]

[Có một nói một, chỉ có mấy người như vậy mà làm nhiều việc như thế, xác thực rất vất vả đấy, tôi nhìn cho tới trưa, bọn họ đều không thế nào được nghỉ ngơi đâu!]