Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 372




Sắc trời đã hoàn toàn tối.

Sau khi Vu Hạ và Lưu Du Du đưa ông chủ Vương lên xe cảnh sát thì liên hệ với đại đội chống m a túy thành phố Hải Thị để cung cấp thông tin giao dịch của ông chủ Vương, bảo bọn họ đi điều tra Từ Tam Cân.

Mặc dù Từ Tam Cân không thật sự buôn lậu thuốc phiện nhưng việc đóng gói đường phèn thành m a túy để buôn bán cũng cấu thành tội lừa đảo.

Cảnh sát hoàn toàn có quyền truy bắt đối phương.

Nếu như có thể bắt được Từ Tam Cân thì có lẽ có thể thông qua anh ta tìm được càng nhiều người nghiện.

Lâm Trà cũng cùng nhóm khách mời lên xe cảnh sát. Bọn họ là nhân chứng suối nước nóng mở hội quán mại dâm án. Vừa rồi ở hội quán chỉ ghi lại những tin tức đơn giản nên còn cần đến cục cảnh sát làm bản ghi chép tỉ mỉ.

Trên xe cảnh sát, Lâm Trà nghe Lưu Du Du nói chuyện với đại đội chống m a túy.

[Từ Tam Cân?]

[Cảnh sát Lưu đã biết ông chủ Vương mua m a túy ở chỗ Từ Tâm Cân nên hiện tại muốn đi bắt?]

[Thật đáng tiếc. Tập trung cả đại đội phòng chống m a túy cũng không tìm thấy Từ Tam Cân. Vừa rồi Từ Tam Cân đã bị ông trùm m a túy ngầm của Hải Thị cho người bắt đi rồi.

Hiện tại anh ta đang ở Bờ Cẩm Giang. Ông trùm còn muốn chặt anh ta ném vào sông cho cá ăn đấy!]

Lưu Du Du:!!I

Vu Hạ:!!

[Ngay ở mảnh đất hoang dưới chân cầu lớn Cẩm Giang kia. Nơi đó hoang vu hẻo lánh, cũng không biết đại đội phòng chống m a túy có thể tìm được không?]

* Bên bờ sông Cẩm Giang thành phố Hải Thị.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng phản chiếu trên mặt sông. Từng đợt sóng gợn lăn tăn tựa như một dải lụa trắng nõn. Trên mặt sông yên tĩnh như vậy thỉnh thoảng có tiếng còi hơi vang lên của một hai chiếc thuyên chở hàng hóa chậm rãi tạo thành những gợn sóng nho nhỏ trên mặt nước.

Dưới cầu Cẩm Giang gần như không có người để hay đi ngang qua đây. Xung quanh mặt đất rải rác đá lớn nhỏ, khác biệt một trời một vực với bờ sông được xây dựng vô số công trình.

Một bên là cảnh sông phồn hoa với hàng rào được điêu khắc tinh xảo bảo vệ an toàn cho du khách. Đứng ở đó có thể trông về phía cảnh đêm màu sắc rực rỡ ánh đèn neon đối diện, một mảnh phồn hoa lại xa hoa như vàng son.

Một bên lại đều là đất đá cùng rác rưởi. Sóng sông nhìn như gợn sóng lăn tăn giờ phút này cũng trở nên mạnh mẽ từng nhịp đập vào các tảng đá bên bờ như muốn nuốt chửng cả khu vực này dưới những con sóng.

Cầu Cẩm Giang trên cao được xây bắc qua sông như quái vật khổng lồ che khuất bầu trời, đè nặng khu đất đá nho nhỏ này không thở nổi.

Giờ phút này, Từ Tam Cân bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân ẩn nấp ở trong bóng tối của khu đất bỏ hoang này. Tất cả hô hấp đều bị ngăn chặn.

Trong bóng tối đột nhiên có lửa sáng lên.

Ngay sau đó là mùi t.h.u.ố.c lá có chút nông đậm. Mặc dù cách xa mấy mét cũng có thể ngửi được mùi khói thuốc rõ ràng của đối phương nhả ra.

Tim Từ Tam Cân đập nhanh hơn.

"Ngũ... Ngũ gia, tôi thật sự không muốn cướp việc làm ăn của ngài. Những thứ tôi bán đều không phải m a túy đá mà chỉ là đường phèn. Chỉ là đường phèn mà thôi!"

Ngũ gia nhả ra một hơi khói.

Ánh trăng lăn tăn trên mặt sông phản chiếu khuôn mặt của ông ta. Chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai của ông ta đã có chút trắng, khóe mắt cũng có nếp nhăn nhàn nhạt.

Ông ta cúi xuống nhìn Từ Tam Cân. Trong ánh mắt ông ta là vô số sự lạnh lẽo. Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng dáng ông ta qua phản chiếu của mặt nước sông, cũng đủ làm cho người ta không rét mà run.

"Bán đường phèn? Không cướp việc làm ăn của tao?"

Ngũ gia cười nhạo: "Mày chính là lấy danh tiếng của tao để bán!!!"

Cả người Từ Tam Cân cứng đờ.

Khuôn mặt đã sớm bị đánh đến mặt mũi bầm dập của anh ta run rẩy. Máu cả người đều trở nên lạnh lẽo.

"Ngài, ngài, sao ngài biết... tôi, tôi bịa chuyện. Ngũ gia, tôi sai rồi! Lần sau tôi không dám nữa. Tôi thật sự không dám. Tiền tôi kiếm được đều đưa cho ngài... đưa cho ngài toàn bộ... một đồng tôi cũng không lấy."