Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 332




Nước hồ đêm thu lạnh cóng, chiếc váy dài hấp thụ một lượng lớn chất lỏng, không ngừng kéo Lục Yên Yên xuống.

"Cứu... Khụ khụ khụ... Cứu... Cứu mạng!"

Lục Yên Yên cố gắng giấy giụa muốn thò đầu ra, nhưng càng nhiều nước tràn vào xoang mũi khiến cô ấy không thể thở được.

Rất ít người biết Lục Yên Yên rất sợ nước.

Khi còn bé, Lục Yên Yên bị bắt cóc, lúc Lục đổng cầm mấy chục triệu đi chuộc người về, bọn bắt cóc đã đá Lục Yên Yên xuống biển để thuận lợi chạy trốn.

Dòng nước biển vô tận, mặn chát, ẩm ướt và khó chịu, không ngừng kéo Lục Yên Yên bé nhỏ chìm xuống.

Lúc đó, Lục Yên Yên tưởng rằng mình sắp chết.

Sau đó, mặc dù Lục Yên Yên được cứu lên nhưng cô ấy vẫn sợ nước, đến nay vẫn chưa học bơi.

Bây giờ, trong trang viên tối om, hồ nước bình thường đã sâu không thấy đáy. Lục Yên Yên cố gắng giấy giụa, nhưng nước hồ cứ không ngừng tràn ngược vào miệng làm cô ấy khó thở, cô ấy nắm lấy mọi thứ ở xung quanh có thể giúp cô leo lên trên.

Lâm Sở Nhu cứ như vậy hết lần này đến lần khác đè Lục Yên Yên xuống nước.

Lâm Sở Nhu biết bơi, khi còn nhỏ cô ta thường chơi đùa ở những con suối nông thôn, tư thế bơi lội của cô ta không đẹp lắm, nhưng bơi chó cũng không c.h.ế.t người được.

Nhưng Lục Yên Yên cứ hết lần này đến lần khác đè lên đầu làm Lâm Sở Nhu không ngoi lên được.

"Lục Yên Yên! Cô làm gì vậy! Cô muốn g.i.ế.c Nhu Nhu sao!"

Lâm Chiêu Dật đã nhảy xuống nước trước, cố gắng hết sức kéo Lâm Sở Nhu, nhưng Lục Yên Yên vùng vẫy loạn xạ, khiến Lâm Chiêu Dật khó cứu người lên được.

Cùng nhảy xuống nước còn có Lục Ngôn Triệt và Hạ Vân Tề. Hạ Vân Tề quanh năm bơi lội và tập thể hình, vai rộng chân dài, anh ta vốn tưởng mình có thể thuận lợi cứu Lục Yên Yên lên, nhưng Lục Ngôn Triệt đã nhanh hơn một bước, bụi gai ven hồ trói lấy cánh tay của Lục Ngôn Triệt. Cánh tay phải anh ấy chảy đầy m.á.u nhưng anh ta không cảm giác gì, chỉ cố gắng kéo Lục Yên Yên lên.

Cùng lúc đó, Lâm Trà và Thẩm Túy đã tìm thấy phao cứu sinh ở chung quanh bờ hồ và ném cho người trong hồ.

Lục Ngôn Triệt và Hạ Vân Tề hợp lực mới tách Lục Yên Yên và Lâm Sở Nhu ra được, nhờ phao cứu sinh để kéo Lục Yên Yên lên bờ.

Trong chốc lát sau, Lâm Chiêu Dật cũng đỡ Lâm Sở Nhu gần như mệt lả lên bờ.

Bên hồ vang lên tiếng thở của năm người, Lâm Trà gọi quản gia tới trang viên mang khăn tắm đến cho mọi người lau khô.

"Lục Yên Yên! Vừa rồi cô có ý gì hả!" Lâm Chiêu Dật vừa lên bờ, vẻ mặt đã lạnh lùng chỉ vào Lục Yên Yên, giận dữ hét lên: "Nếu Hạ tổng và anh trai cô không xuống nước thì Nhu Nhu chúng tôi đã bị cô chìm c.h.ế.t rồi!"

Lâm Sở Nhu đáng thương cúi đầu, trong giọng nói mang theo tiếng khóc: "Lục tiểu thư, tôi... Tôi và Hạ tổng thật sự không có gì cả! Tôi không biết hóa ra địch ý của cô với tôi lại lớn như vậy..."

Một vài khách khứa còn chưa kịp rời khỏi nhà họ Lục đã tụ tập ở xung quanh. Tất cả bọn họ ở trên bờ đều nhìn thấy cảnh tượng dưới nước vừa rồi, Lâm Sở Nhu đang cố gắng nổi lên và đồng thời kéo Lục Yên Yên xuống, nhưng Lục Yên Yên lại đưa tay đè đầu Lâm Sơ Nhu.

Nếu không phải có mấy người đàn ông Hạ Vân Tề ở đó, thật sự đã có người c.h.ế.t rồi.

Lục Yên Yên... Cố ý sao?

"Lâm Sở Nhu, Lâm Chiêu Dật, hai anh em các người có thể nói chuyện có suy nghĩ chút được không?”

Lâm Trà vừa lau tóc giúp Lục Yên Yên vừa trợn mắt nhìn hai người: "Một người không biết bơi cố ý dìm c.h.ế.t người biết bơi? Không phải IQ của hai người bị chó ăn hết rồi chứ!"

Lâm Sở Nhu: "Nhưng Lục tiểu thư rõ ràng vừa mới..."

"Nói rõ đi, Lâm Sơ Nhu!” Sắc mặt Lâm Trà tối sầm: "Là cô đẩy đại tiểu thư xuống nước, cô còn không biết xấu hổ mà dám tố cáo trước sao? Hơn nữa..."