Người phục vụ nhận được tin nhắn nhanh chóng quay lại giải quyết chuyện của Lâm Sở Nhu và Lâm Trà.
"Xin lỗi vì vừa rồi nhân viên của chúng tôi không nói rõ ràng. Chiếc váy này quả thực là do anh trai của cô Lâm Sở Nhu, anh Lâm Chiêu Dật, đặt thiết kế riêng cho cô ấy."
"Tớ đã nói nó là của cậu mà"
Giọng nói của Liêu Vũ Hàm tràn đầy vui mừng: "Tất nhiên là anh Chiêu Dật quan tâm đ ến Nhu Nhu nhiều hơn! Làm sao anh ấy có thể quan tâm đ ến một đứa con gái giả mạo chứ!"
Nói xong, Liêu Vũ Hàm liếc nhìn Lâm Trà một cách chế nhạo.
Liễu Linh Nhi rất không vui, tin tức của Lâm Trà chắc chắn sẽ không sai. Cho nên chính Lâm Chiêu Dật mới đột nhiên thay đổi chủ ý.
Ôi, tên đàn ông thối tha
[Nhưng... ]
Lâm Trà thực sự không quan tâm đ ến trang phục mà Lâm Chiêu Dật đăt, chuyện cô quan tâm hơn chính là...
[Váy này được Lâm Chiêu Dật đặt thiết kế theo số đo của mình mà nhỉ? Lâm Sở Nhu có thể mặc không đây?]
Liễu Linh Nhi cũng nhìn Lâm Sở Nhu.
Mặc dù Lâm Sở Nhu và Lâm Trà có cùng chiều cao và cân nặng nhưng Lâm Sở Nhu có khuôn mặt trẻ con và dáng người mảnh mai hơn.
Trong khi Lâm Trà có vẻ ngoài trong sáng và dáng người quyến rũ hơn. Những chiếc váy cao cấp được thiết kế riêng vừa vặn với từng centimet trên cơ thể con người, và nếu sai kích cỡ mặc vào trông rất kỳ quặc.
Liễu Linh Nhi trêu chọc: "Lâm Sở Nhu, anh trai cô đã vì cô mà đặt riêng chiếc váy này. Tại sao cô không thử nó nhỉ?" Liêu Vũ Hàm cũng reo lên: "Đúng vậy, Nhu Nhu. Cậu chắc chắn sẽ làm mọi người kinh diễm khi mặc chiếc váy này! Hãy thử ngay bây giờ luôn nào!"
Lâm Sở Nhu cũng thầm vui mừng.
Có lẽ Lâm Chiếu Dật không biết Lâm Trà ở đây. Nếu không sao có thể nói chiếc váy này là của cô ta?
Nhưng thật đúng lúc, mấy lần trước cô ta đã phải chịu đựng khổ vì Lâm Trà. Lần này cô ta nhất định sẽ lấy lại được tất cả!
Chỉ là một đứa con gái giả mạo mà thôi! Tại sao có thể cưỡi trên đầu cô ta?
Lâm Sở Nhu gật đầu và bước vào phòng thay đồ.
Lễ phục là một chiếc váy dáng xòe. Mặt trên đính đầy trân châu và kim cương vụn như dải ngân hà trên bầu trời đêm, lộng lẫy và bắt mắt.
Với sự giúp đỡ của người phục vụ, Lâm Sở Nhu đã mặc chiếc váy vào người. Chiếc váy vừa vặn với từng tấc da thịt như thể nó được may đo riêng cho cô ta.
Tuy nhiên, khi dây kéo phía sau đang được buộc lại, người phục vụ cảm thấy khó khăn.
"Cô Lâm, hóp bụng dưới vào."
Lâm Sở Nhu dừng lại, hít một hơi thật sâu và cố gắng hóp bụng vào.
Người phục vụ lúng túng nói:
"Cô Lâm, cô hóp thêm một chút nữa đi! Tôi không kéo lên được..."
Mặt Lâm Sở Nhu đỏ bừng.
Cô ta thở mạnh và nói: "Gần đây tôi đã tăng cân. Trước đây tôi mặc một chiếc váy như vậy không có vấn đề gì! Anh trai tôi chắc chắn đã may quần áo theo kích cỡ trước đây của tôi"
"Vâng..."
Người phục vụ mỉm cười và nói: "Cô hít sâu một lần nữa đi. Chúng tôi sẽ cố gắng hơn nữal"
"Cô không thể chỉnh lại kích thước sao?" Lâm Sở Nhu xấu hổ hỏi.
"Vấn đề không phải là có thể hay không mà là bộ váy này có chút phức tạp. Hiện tại cũng đã muộn, ngày mai chắc chắn không sửa kịp."
"Về phần phía trước..."
Người phục vụ nhận thấy phía trước váy của Lâm Sở Nhu trống rỗng. Vì quá gầy nên hai mảnh vải phía trước giống như hai cái túi trống rỗng của một bà mẹ chuột túi không có con.
Người phục vụ: "Tôi sẽ tìm hai miếng bông và nhét chúng vào... nó sẽ vừa."
"Tôi đã giảm cân... Tôi đã giảm quá nhiều nên n.g.ự.c bị thu nhỏ lại!" Lâm Sở Nhu bào chữa.
"Vâng..."
Người phục vụ mỉm cười: "Nhà thiết kế của chúng tôi đã làm sai kích thước và thiết kế không đúng! Cô Lâm, đừng giận chúng tôi... hãy hóp vào, hóp vào đi!"
Mặt Lâm Sở Nhu càng đỏ hơn vì cô ta đang nín thở. Cô ta nghiến răng và hít một hơi thật sau một lần nữa, co toàn bộ bụng dưới lại.
Người phục vụ phía sau đẩy mạnh. Cuối cùng cũng kéo được dây kéo lên!!!
Cả hai vui mừng khôn xiết và muốn đập tay để ăn mừng.
Nhưng vào lúc Lâm Sở Nhu thở phào nhẹ nhõm, với một tiếng "xoẹt", chiếc váy cao cấp được đặt may của Nhà A đột nhiên bị xé toạc từ một bên! Nó bị rách từ thắt lưng đến mông!