Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 288




Khi Hoa Cảnh tỉnh lại thì trời đã tối.

Hoa Cảnh dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng khách của căn phòng nhỏ cho khách mời.

"Đây là mơ sao? Tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ đúng không?" Hoa Cảnh lẩm bẩm.

Chuyện xảy ra vào lúc chiều chắc chắn là một giấc mơ! Danh tiếng thần y mà anh ta đã dày công xây dựng và những thảo dược quý giá mà anh ta sưu tâm bấy lâu nay sao lại dễ dàng biến mất được?

Hoa Cảnh thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

Mặt trời đã lặn, ở phía chân trời vẫn còn những đám mây đỏ rực.

Thời tiết gần đây rất tốt, khách mời mang đồ ăn ra sân nhỏ để ăn tối.

Khách mời nhìn thấy Hoa Cảnh tới, vừa trò chuyện vừa cười.

"Bác sĩ Hoa đã ổn chưa?"

"Mọi người để ý đến sức khỏe nhé, trời lạnh, đừng để bị ốm!"

"Dân làng đều mong bác sĩ nhanh khỏe, đừng làm tổn thương cơ thể"

Hoa Cảnh sững sờ: "Dân làng mong tôi nhanh khỏe?"... Chờ đã

Hoa Cảnh nhìn thấy trợ lý bên cạnh vẫn đang khóc, rồi nhìn hộp thuốc trống rỗng của mình...

Mọi chuyện xảy ra lúc chiều không phải là mơ! Thuốc của anh ta! Tất cả thảo dược của anh ta đều không còn nữa!

Tâm trạng của Hoa Cảnh đột nhiên trở nên xấu đi.

Lúc này Trần Tiện Tri cầm một lá cờ đi ra: "Bác sĩ Hoa, đây là cờ mà dân làng tặng anh. Cảm ơn anh đã tặng thảo dược cho dân làng!"

"Dân làng rất biết ơn anh, họ cảm thấy anh xứng đáng với danh hiệu thần y!" Hoa Cảnh nhìn chăm chằm lá cờ.

Dù thảo dược đã mất... nhưng ít nhất anh ta vẫn còn danh tiếng tốt! Cũng không phải mất hết mọi thứ chăng?

Ngay sau đó, Liễu Minh Khiêm tiến lên, trên tay cầm thư mời.

"Bác sĩ Hoa, dân làng ở thôn Trung Sơn bên cạnh biết anh đã tặng quà hào phóng ở thôn Tình Xuyên, nên đã gửi thư mời để anh đến thôn Trung Sơn khám bệnh miễn phí!"

"À, đây còn có thư mời của thôn Mộc Miên, thôn Vân Khê, thôn Hà Đầu, thôn Vương Bát Cao Tý... Dân làng đều tin rằng một thần y như anh, đã hào phóng ở thôn Tình Xuyên, chắc chắn sẽ không keo kiệt khi đến thăm thôn bọn họ!"

Giọng điệu của Liễu Minh Khiêm đầy nhiệt tình:

"Đặc biệt là trưởng thôn Mộc Miên nói rằng thôn bọn họ không tham lam, không cần nhân sâm ngàn năm. Nhân sâm một trăm tuổi cũng được, chỉ cần lấy sáu, bảy hoặc tám là được! Đông trùng hạ thảo tốt, có thể lấy mười hộp, còn có long tiên hương, lộc nhung, nấm linh chỉ...

Tâm trạng Hoa Cảnh đang tốt, nhưng càng nghe vẻ mặt càng tái nhợt.

Đây, đây không phải là khám bệnh miễn phí, đây rõ ràng là cướp tiền!

Trong miệng anh lại thấy vị tanh, m.á.u lại trào lên.

Liệu anh ta có nên ngất xỉu không?...

Cuối cùng, Hoa Cảnh không ngất xỉu, vẫn cố gắng duy trì hình tượng "thần y".

Nhưng hai tay của anh ta đang run lên.

Sau khi anh ta hôn mê, các khách mời tốt bụng giúp anh chia hết thảo dược, sau đó cẩn thận đưa anh ta trở lại phòng nghỉ.

Trời tối nhanh, khách mời định nấu bữa tối, nhưng dân làng thấy xấu hổ khi nhận "quà" của Hoa Cảnh nên mang đồ ăn ngon của mình đến-

Trên bàn ăn trong sân nhỏ có cá sốt chua cay, bắp cải luộc thanh mát, chân cừu nướng cay tê, cá hấp trộn tiêu, gà luộc trắng mềm thơm ngon, bún trộn thịt lợn hấp... Hơn mười món ăn khiến người ta thèm thuồng không thể rời mắt.

"Bác sĩ Hoa, chúng tôi có bữa tối ngon như vậy nhờ có anh!" Liễu Minh Khiêm không tiếc lời khen: "Tôi hy vọng sau này anh thường xuyên đến chương trình của chúng tôi, để chúng tôi được ăn nhiều món ngon mỗi ngày!"

"Đúng, đúng! Đạo diễn Du quá keo kiệt, bình thường ông ấy sẽ không cho chúng tôi nhiều nguyên liệu như vậy đâu! Cảm ơn bác sĩ Hoa nhiều!"

Hoa Cảnh cười ngượng ngùng.

Nhưng trái tim... thì đang chảy máu!

Tại sao lại trở thành như thế này chứ?

Anh ta muốn trở thành một thần y, một thần y giỏi chữa bệnh và cứu người, chỉ khi đó anh ta mới có cơ hội bán các thực phẩm chức năng trong livestream của mình!

Anh ta không muốn làm người bán "thuốc"!

Mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này được!

Trong phòng ăn, khách mời trò chuyện thoải mái, không khí rất hài hòa. Hoa Cảnh thấy không có người chú ý tới mình, nháy mắt với trợ lý.

Trợ lý nhanh chóng hiểu ý và lặng lẽ rời khỏi bàn ăn.