Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 152: C152: Chương 152




Thẩm Túy khép hợp đồng trong tay lại, cười khổ nói với Tôn Thiên Thiên:

"Mấy năm nay tôi cũng kiếm được không ít. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuối tuần tôi sẽ tuyên bố giải nghệ."

Giải nghệ?!

Tôn Thiên Thiên nhướng mày.

"Cậu mới bao nhiêu tuổi! Mới hai mươi sáu tuổi. Vậy mà chỉ diễn vài năm đã phải rời khỏi giới rồi?! đại đa số mọi người ở tuổi cậu còn chưa trưởng thành đâu!"

"Cô cũng nói những người khác ở tuổi tôi còn chưa trưởng thành nhưng tôi đã lấy được chiếc cúp tôi muốn và cũng kiếm đủ tiền rồi."

"Vậy sao còn phải ở lại?" Thẩm Túy nói.

Lời này làm cho Tôn Thiên Thiên không cách nào phản bác.

Tiền cũng không thể đả động Thẩm Túy. Vậy còn có cái gì có thể làm anh đổi ý?

Tôn Thiên Thiên đảo tròng mắt, vội vàng nói:

"Trong số những diễn viên lần này có một cô gái diễn xuất rất tốt. Liễu Minh Khiêm nói diễn xuất của cô ấy so với cậu còn tốt hơn!"

- Liễu Minh Khiêm ở phòng chụp ảnh sát vách liên tục hát xì hai tiếng, đắc ý nói: "Có người đang nhớ tôi?"


"Vậy sao?"

Thẩm Túy lơ đễnh: "Nhưng tôi không tin, tôi biết cô đang lừa tôi."

"Tôi không cần phải làm vậy. Cô ấy tên Lâm Trà, thật sự diễn xuất rất tốt! Hơn nữa đây là lần đầu cô ấy đóng phim."

Vẻ mặt Thẩm Túy đột nhiên cứng đờ, trong con ngươi mỉm cười hiện lên một tia kinh ngạc.

"Lâm Trà?” "Cậu biết cô ấy sao?"

Tôn Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên Lâm Trà nhìn thấy Thẩm Túy liền sinh lòng phản cảm, không chừng hai người này thật sự quen biết!

"Có thể tính là quen cũng có thể không tính như vậy."

Thẩm Túy cười nhạo nói: "Cô ấy từng muốn cọ nhiệt của tôi, cùng tôi xào CP nhưng không thành công."

Tôn Thiên Thiên: ”..."

Đây cũng không phải là ấn tượng tốt nhỉ!

"Thẩm lão sư, bình tĩnh mà xem xét thì Lâm Trà cũng không thành công. Dù sao mấy năm nay người muốn xào CP với cậu cũng đâu ít?"

"Không cần!"

Thẩm Túy thản nhiên nói: "Tôi nguyện ý để cho cô ấy cọ nhiệt."

Tôn Thiên Thiên:???

Đây là cái suy nghĩ gì vậy???

Tôn Thiên Thiên có chút không hiểu nổi.

Chẳng lẽ Thẩm Túy đối với Lâm Trà...

Thẩm Túy chú ý tới vẻ mặt Tôn Thiên Thiên bỉ ổi vừa cười hề hề, bất đắc dĩ nói:

"Cô đừng suy nghĩ nhiều, ý tứ trên mặt chữ. Hơn nữa cho dù như thế, tôi cũng sẽ không tham gia diễn "


Trong lòng Tôn Thiên Thiên rầu rĩ.

Người này sao lại như vậy, có thể bỏ qua chuyện của Lâm Trà sao lại không chịu diễn bộ phim cuối cùng chứ?

Thật sự là đầu muối không ăn!

Người đại diện bên cạnh đã ra lệnh đuổi khách, Tôn Thiên Thiên thật sự không có biện pháp đành phẫn nộ đi tới cửa.

Đột nhiên, cô ấy lại nghĩ đến cái gì đó nên quay đầu hỏi Thẩm Túy: "Chuyện kia... Thẩm lão sư, cậu có thích đi "ăn dưa" không?"

Thẩm Túy lại sửng sốt.

Không thể không nói, mỗi lần Tôn Thiên Thiên hỏi đều trúng suy nghĩ của Thẩm Túy.

Nhiều lần làm cho anh khó có thể trả lời.

Im lặng thật lâu, Thẩm Túy mới mở miệng nói: "Thích."

"Tôi cam đoan nếu như cậu tham gia diễn thì mỗi ngày đều không thiếu chuyện để hóng hớt!"

Thẩm Túy bất đắc dĩ đành nói: "Không phải tôi thích đi "ăn dưa" mà là có người thích cùng tôi đi “ăn dưa."

Tôn Thiên Thiên:???

Đó không phải là người Thẩm Túy thích sao?

Vậy cũng quá nhiều đi! Từ khi anh xuất đạo đến nay dính vô số scandal, cô ấy nào biết anh chỉ người nào!


"Nếu tôi đưa cô ấy đến đoàn làm phim của tôi, có phải cậu cũng sẽ đến không?"

Thẩm Túy nhướng mày, do dự trong chốc lát rồi nói:

"Nếu như cô thật sự làm được thì tôi sẽ đồng ý."

Sau đó Thẩm Túy lại cười khổ một tiếng.

Anh ấy đã tìm cô gái kia nhiều năm như vậy nhưng không có tung tích. Tôn Thiên Thiên ngay cả người ta là ai cũng không biết thì làm sao có thể tìm được?

"Một lời đã định!"

Tôn Thiên Thiên vui mừng nhướng mày:

"Thẩm lão sư, một lát nữa tôi sẽ cho trợ lý đem kịch bản đến cho cậu. Vai nam chính này cậu chắc chắn phải nhận rồi."

*

Tôn Thiên Thiên kích động rời khỏi phòng nghỉ của Thẩm Túy.

Vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp Lâm Trà đi ngang qua.