Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 117: C117: Chương 117




Lục Yên Yên là một kẻ lười biếng không hơn không kém, bình thường không ngủ đến mười hai giờ thì không tỉnh được.

"Sợ lạ giường không ngủ được, đã ngủ sớm rồi."

Lục Yên Yên nói: 'Nhưng mà nệm trong chương trình thật thoải mái a, giống như trong nhà vậy! Em vừa đặt mình liền ngủ được luôn. Không biết có phải đạo diễn Du đã thay nệm thoải mái hơn hay không, ông ấy còn rất có tình nghĩa nha-"

Lục Ngôn Triệt rũ mắt, khóe miệng cong lên một chút.

"Ngủ thoải mái là tốt rồi."

"Đúng rồi, anh, em xem truyền hình trực tiếp hôm nay."

Lục Yên Yên nắm chặt di động, cẩn thận nói: "Không có việc gì chứ?"


Dù sao cũng là bạch nguyệt quang mình đã thích chín năm, còn tưởng rằng có thể cuối cùng kết thành người thân, lại từ trong miệng Lâm Trà biết được cô ấy đã mất năm năm rồi, mà người phụ nữ bên cạnh mình coi như bảo bối, dĩ nhiên là người gián tiếp hại c.h.ế.t bạch nguyệt quang, cho dù là ai biết tin tức này cũng sẽ không khác gì.

Lục Yên Yên nhớ rõ, lúc học trung học, Lục Ngôn Triệt bị hoài nghi yêu sớm, thiếu chút nữa bị ba đuổi ra khỏi nhà họ Lục. Cũng chính là sau khi bị trường học gọi phụ huynh, Lục Ngôn Triệt mới thẳng thắn nói trước mặt ba mẹ và giáo viên, mình thật sự thầm mến Ngụy Tâm Di, nhưng không thổ lộ, tương lai cũng sẽ không ở bên cạnh cô ấy.

Có Lục Ngôn Triệt cam đoan, chuyện này coi như đã qua. Chỉ là không nghĩ tới sau đó hai người lại trời xui đất khiến quen biết nhau.

Kỳ thật Lục Yên Yên cảm thấy, nếu như là Ngụy Tâm Di thật, hai người lại có duyên, tiếp tục tiền duyên cũng không có gì không tốt.

Vợ chồng nhà giàu xưa nay không có tình cảm gì, kết hôn cũng chỉ là vì đám cưới thương mại, có thể tìm được một người thích mình, không dễ dàng.

Không ngờ cô ta lại chỉ là một kẻ giả mạo. "Anh không sao”.

Lục Ngôn Triệt hoà nhã trả lời, sau đó anh hơi dừng lại, chế nhạo trêu ghẹo nói: "Thế nào, giống như mẹ, em cũng muốn quản vấn đề tình cảm của anh sao?"

"Cũng không phải là không thể"

"Danh gia hào môn, ngôi sao giải trí, còn có người mẫu trong giới thời trang! Chỉ cần là em sắp xếp..." Lục Ngôn Triệt cười: "Anh đều thích."

Lục Yên Yên từ trong miệng Lục Ngôn Triệt nghe ra được mùi vị không cam lòng tình nguyện, hai người không nói gì với nhau, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên, Lục Yên Yên hỏi:

"Lục Ngôn Triệt, có phải anh... có suy nghĩ khác, không muốn làm anh trai em nữa không?”


Lục Ngôn Triệt dừng lại, tim như bị lỡ một nhịp.

"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

"Vĩnh viễn làm anh trai em được không?"

Lục Yên Yên thấp giọng nói:

"Một nhà bốn người chúng ta thật tốt! Em không thể tưởng tượng, tương lai thiếu một người... Em cảm thấy cứ như vậy, anh là anh trai, em là em gái, như vậy cũng rất tốt."

Lục Ngôn Triệt trầm mặc thật lâu, trong lúc đó Lục Yên Yên nghe được thanh âm yết hầu anh cử động, hình như là uống nước, lại có chút phiền não kéo kéo cà vạt.

Lục Ngôn Triệt đè thấp giọng: "Yên Yên, không làm anh trai được không?"

Lục Yên Yên không trả lời, đầu bên kia điện thoại là sự im lặng dài đằng đẳng, thời gian dài đến mức khiến tim Lục Ngôn Triệt đập nhanh, trong lòng hiện lên cảm xúc khủng hoảng.


Một lúc sau, Lục Ngôn Triệt rốt cuộc ngồi không yên, đang muốn thu hồi lời mình nói ra thì lại nghe được thanh âm của Lục Yên Yên.

"Lục Ngôn Triệt! Anh vừa nói gì? Vừa rồi trong phòng có muỗi! Em đang đánh muỗi đây!"

"Có phải anh vừa nói không muốn làm anh trai em em nữa phải không? Lục Ngôn Triệt! Anh có ý gì? Thế nào, không muốn chăm sóc em nữa? Ba đã nói anh phải chăm sóc em cả đời rồi! Bây giờ anh đổi ý rồi! Anh là tên khốn kiếp!" Lục Ngôn Triệt sửng sốt, thật lâu không nói gì, cuối cùng tựa hồ anh ý thức được cái gì, khổ sở cười.

"Anh cười cái gì?"

Lục Yên Yên ở đầu dây bên kia vẻ mặt khó hiểu.

"Không có gì."

Lục Ngôn Triệt hắng giọng, giọng vô cùng dịu dàng: "Em yên tâm, cho dù anh có phải anh trai em hay không, anh cũng sẽ chăm sóc em cả đời. Anh nói được làm được, quyết không nuốt lời."