Editor: Panacea
Chương 95.
Thẩm Trình Miên mở cửa bước vào nhà, Hoắc Dục Tiêu thấy cậu đang tay xách nách mang rất nhiều đồ đạc bèn vội vàng chạy đến cầm giúp.
"Bọn họ tặng em hết đó." Thẩm Trình Miên gãi đầu nói.
Hoắc Dục Tiêu quan sát biểu cảm của Thẩm Trình Miên, hắn biết chắc hẳn cuộc nói chuyện giữa cậu và vợ chồng nhà họ Thẩm đã diễn ra khá thuận lợi.
Vì đồ của Quýt Nhỏ đang chiếm gần hết diện tích phòng khách nên Thẩm Trình Miên đành mang tất cả vào phòng nó trước. Quýt Nhỏ vừa thấy cậu bước vào thì lập tức nhào đến chạy vòng quanh chân cậu, nó còn thò mũi ngửi ngửi những thứ Thẩm Trình Miên vừa đem đến.
Thẩm Trình Miên xoa đầu Quýt Nhỏ, lấy mấy món đồ chơi cho mèo ra, giới thiệu với nó: "Mẹ mua những cái này cho chúng ta, sau này mẹ đến chơi thì Tiểu Quýt chịu khó ở yên trong phòng nhé, vì mẹ sợ mèo lắm, không phải do mẹ ghét Tiểu Quýt của chúng ta đâu, hiểu chưa?"
Hoắc Dục Tiêu nghe thấy cậu nói chuyện với mèo thì không khỏi bật cười, hắn hỏi: "Vậy nó gọi tôi là gì?"
Thẩm Trình Miên ôm Quýt Nhỏ lên, cầm tay nó vẫy vẫy về phía Hoắc Dục Tiêu, "Đây là anh Dục."
Quýt Nhỏ tình cờ meo một tiếng, như thể đang phối hợp với Thẩm Trình Miên.
"Nghe thấy không, Quýt Nhỏ mới gọi anh đó." Thẩm Trình Miên nói.
Hoắc Dục Tiêu cong môi, gắng gượng bắt chước Thẩm Trình Miên xoa đầu Quýt Nhỏ như cậu vẫn thường làm.
"Coi kìa, anh Dục đang xoa đầu chúng ta này." Thẩm Trình Miên nói với Quýt Nhỏ. Nó mơ màng ngẩng đầu lên kêu meo một tiếng, cảnh tượng này khiến Thẩm Trình Miên cảm thấy vui vẻ không thôi.
Đợi cậu nghịch xong, Hoắc Dục Tiêu mới hỏi: "Sao rồi?"
Thẩm Trình Miên ôm mèo đặt lên đùi, trả lời: "Bọn họ rất giống với ba mẹ trong tưởng tượng của em ngày trước. Chuyện của nguyên chủ...bọn họ cũng không trách em."
"Chuyện đó vốn không liên quan đến em." Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên mỉm cười, "Nhưng em vẫn chưa biết phải làm sao để hòa hợp với bọn họ như trước nữa. Lúc nãy bọn họ đưa em về, hỏi em mai có về nhà không, em chỉ lắc đầu."
"Cứ từ từ thôi." Hoắc Dục Tiêu nhẹ nhàng mân mê tóc cậu.
"Ừm." Thẩm Trình Miên gật đầu, chợt nhớ đến gì đó, cậu lấy món quà ba Thẩm vừa tặng ra, "Bọn họ còn tặng quà cho em nữa."
"Là gì vậy?" Thấy cậu bắt đầu mở quà, Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên bóc quà ra, nhìn thấy món đồ đang được đặt trong hộp, "Một chiếc đồng hồ."
"Muốn đeo lên không?" Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Thẩm Trình Miên gật đầu. Hoắc Dục Tiêu lấy chiếc đồng hồ ra, đeo lên giúp cậu.
Sau khi đeo đồng hồ lên, Thẩm Trình Miên ngắm nghía nó một lúc rồi cầm điện thoại tự chụp cổ tay mình. Cậu ấn vào giao diện chat của ba Thẩm, cẩn thận lựa lời một chút, cuối cùng vẫn quyết định gửi một tin nhắn đơn giản.
[Miên]: [Hình ảnh.jgp]
[Miên]: Cảm ơn ba, con thích lắm.
Ba Thẩm trả lời tin nhắn rất nhanh: Con thích là tốt rồi.
Sau đó còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc vui vẻ.
Cuối tuần này Thẩm Trình Miên không về nhà, Hoắc Dục Tiêu cũng ở lại đây. Buổi sáng, hai người cùng nhau làm bài tập. Vì sắp phải thi cuối kì nên Thẩm Trình Miên đang ở trong giai đoạn chạy nước rút, cậu đắm chìm vào việc học hành, trừ lúc uống nước hoặc đi vệ sinh thì cậu chỉ ngồi yên trước bàn học suốt một buổi sáng.
Đến trưa, dì Vương mang theo một phần canh tới, nghe dì nói món canh này là do mẹ Thẩm làm, bà bảo dì đem sang đây cho hai đứa ăn. Thẩm Trình Miên rất cảm động, trước khi ăn, cậu chụp lại một bức ảnh gửi cho mẹ Thẩm, nói với bà rằng canh ngon lắm, cậu rất thích.
Mẹ Thẩm cũng trả lời tin nhắn rất nhanh, bà nhắc nhở cậu đừng học tập quá sức, thi điểm kém một chút cũng không sao.
Thẩm Trình Miên ngẫm nghĩ, bây giờ những người cậu quan tâm đều đã biết cậu không phải nguyên chủ, hình như cậu có thi điểm thấp cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Nhưng nghĩ lại, thành tích từ nhỏ đến lớn của Thẩm Trình Miên đều rất tốt, trước kia cậu sợ mình không đuổi kịp điểm số nguyên chủ là vì sau khi học đại học thì cậu không còn tiếp xúc nhiều với những môn học này nữa, nhưng bây giờ cậu đã ôn tập được một học kì rồi, chắc điểm thi cũng không đến nỗi quá thấp đâu.
Thẩm Trình Miên cắm đầu vào học cả ngày, ăn tối xong mới bắt đầu thư giãn một chút. Hai người bưng ly cà phê ra ngoài ban công, cùng nhau ngắm nhìn hoàng hôn rực rỡ trải dài trước mắt, cảm giác thật sự rất mãn nguyện.
Trong lúc Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đang nói chuyện, điện thoại của cả hai đột nhiên rung lên vài lần. Cậu mở điện thoại ra xem thì nhận ra Triệu Tử Huy đang nhắn tin trong nhóm chat chung của bọn họ.
[Quang Huy Vô Hạn]: [Link]
[Quang Huy Vô Hạn]: Đậu má các cậu đọc tin này chưa?
Thẩm Trình Miên nghi hoặc mở đường link ra, không ngờ nó lại dẫn đến một biên bản báo cáo của cảnh sát. Xem hết nội dung trên báo cáo, Thẩm Trình Miên khiếp sợ nhìn Hoắc Dục Tiêu.
"Anh ơi, biên bản trong đường link Triệu Tử Huy vừa gửi viết rằng xưởng sản xuất dược phẩm của nhà họ Thu bị phong tỏa, em nhớ nhà ngoại của An Tử Mục cũng là nhà họ Thu, chuyện này có liên quan gì đến An Tử Mục không thế?"
Hoắc Dục Tiêu đã biết chuyện này từ trước, hắn gật đầu nói: "Còn nhớ hai tên bắt cóc em hồi trước đã từng nhắc đến "thuốc" không?"
Thẩm Trình Miên mở to mắt, "Thứ đó là do nhà họ Thu sản xuất á?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Đó là một loại ma túy trái phép có tính gây nghiện. Ở đời trước, An Tử Mục tiếp quản sản nghiệp thuộc quyền sở hữu của nhà họ Thu, bao gồm cả cái xưởng sản xuất dược phẩm đang bị phong tỏa kia, đây cũng chính là tội danh lớn nhất khiến cậu ta bị tống vào tù."
Ngoài cảm thấy kinh hãi trước sự vô độ của An Tử Mục, cậu còn nghĩ đến một vấn đề khác, "Nhưng đời này An Tử Mục vẫn chưa tiếp quản xưởng sản xuất dược phẩm kia, cảnh sát có thể đưa cậu ta đi không?"
Vẻ mặt Hoắc Dục Tiêu vẫn bình tĩnh, "Tuy bây giờ cậu ta vẫn chưa tiếp quản xưởng sản xuất dược phẩm kia, nhưng không có nghĩa là cậu ta hoàn toàn không đụng chạm gì đến nó. Hai tên bắt cóc em lần trước đã bị An Tử Mục dùng ma túy để uy hiếp, cả chuyện của anh em Dương Thiên cũng có liên quan trực tiếp đến cậu ta."
Thẩm Trình Miên yên tâm, lại hỏi tiếp: "Anh ơi, anh sai người báo cáo xưởng sản xuất dược phẩm của nhà họ Thu hả?"
Hoắc Dục Tiêu không phủ nhận, gật đầu.
Hắn vẫn còn nắm trong tay đầy đủ chứng cứ ở đời trước, khi đã biết được tình hình cụ thể của xưởng sản xuất dược phẩm kia thì bổn cũ soạn lại ở đời này cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Thẩm Trình Miên đang muốn hỏi thêm gì đó, không ngờ Triệu Tử Huy lại gọi đến, cậu đành phải ấn nghe máy trước.
"Trình Miên Trình Miên, cậu đọc tin nhắn tôi mới gửi trong nhóm chưa?" Giọng nói hùng hổ của Triệu Tử Huy xuyên thẳng qua loa điện thoại.
"Đang đọc." Thẩm Trình Miên trả lời.
"Đậu má, trực giác của Trình Miên đỉnh thật sự!" Triệu Tử Huy bày ra dáng vẻ hóng hớt, "Cậu có biết nhà họ Thu kia là ai không? Là nhà ngoại của An Tử Mục đó! Thảo nào hồi trước cậu cứ bảo không thích An Tử Mục, đúng là thần thông quảng đại!"
Chuyện Hoắc Dục Tiêu sống lại và Thẩm Trình Miên xuyên sách là bí mật không thể nói với bất kì ai, nên lúc này cậu chỉ đành vờ như mình không biết gì cả.
Cậu tò mò hỏi: "Nhà họ Thu gặp chuyện thì chắc gì đã liên quan đến An Tử Mục?"
Triệu Tử Huy lưỡng lự một chút mới giải thích: "Cậu không biết đâu, thật ra nhà họ Thu gần như nằm trong tay An Tử Mục luôn rồi. Gia chủ hiện tại của nhà họ Thu là Thu Minh, cũng là cậu của An Tử Mục, mà ông ta thì bất hòa với con trai mình lâu nay. Thu Minh cứ khăng khăng nói rằng sau này ổng sẽ giao hết sản nghiệp của nhà họ Thu cho An Tử Mục, với lại mỗi lần nhà họ Thu có dịp gì ông ta cũng dẫn An Tử Mục theo. Bản thân cậu ta là người thừa kế, chẳng lẽ không biết xưởng sản xuất dược phẩm của nhà họ Thu đang làm những gì à?"
Nghe Triệu Tử Huy nói, Thẩm Trình Miên cũng đã hiểu tại sao đời trước An Tử Mục lại có thể tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thu, cậu còn chưa kịp mở miệng, Triệu Tử Huy ở đầu bên kia đã tặc lưỡi.
"May mà không ai trong chúng ta giao du nhiều với An Tử Mục, nếu không đã tự rước họa vào thân rồi. Chuyến này An Tử Mục chết chắc, không chừng đến cả nhà họ An cũng phải phủi sạch quan hệ với cậu ta đó," Triệu Tử Huy thở dài, "Trình Miên, cậu đúng là nhìn xa trông rộng."
Thẩm Trình Miên mỉm cười.
Triệu Tử Huy lại nói: "Sao các cậu chẳng có phản ứng gì hết vậy, trong nhóm không ai thèm để ý tôi hết."
"Anh Dục đang ở cạnh tôi, cậu ấy cũng đọc tin nhắn rồi, tự dưng cậu gọi điện đến nên chúng tôi mới chưa kịp trả lời tin nhắn trong nhóm chứ sao." Thẩm Trình Miên nói.
"Thôi được rồi." Triệu Tử Huy đột nhiên nghĩ đến gì đó, cảnh giác nói: "Không phải hôm nay là thứ bảy à? Hai người các cậu lại lén bọn tôi đi chơi riêng chứ gì?"
"Sắp thi cuối kì rồi, lấy đâu ra thời gian chơi, bọn tôi đang làm bài tập, cậu muốn làm chung không?" Thẩm Trình Miên nói.
Triệu Tử Huy quyết đoán lắc đầu, "Thôi quên đi, tôi đi kiếm Thiên Diệu hóng hớt tiếp đây, không chừng Thiên Diệu còn có nhiều thông tin chi tiết hơn ấy, hai người các cậu chẳng thú vị gì hết."
Sau khi cúp máy, Thẩm Trình Miên hỏi Hoắc Dục Tiêu, "Anh ơi, theo như tình hình hiện tại thì có khả năng An Tử Mục sẽ quay lại thành phố Nam đúng không?"
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Xưởng sản xuất dược phẩm của nhà họ Thu dính líu đến ma túy, chứng cứ vô cùng xác thực, An Tử Mục vẫn luôn nhúng tay vào sản nghiệp của nhà họ Thu, cậu ta là đối tượng tình nghi rất lớn. Trong tình huống này thì nhà họ An sẽ không bảo vệ cậu ta, lực lượng cảnh sát của thành phố Nam chịu trách nhiệm xử lí vụ án này, An Tử Mục sẽ bị áp giải về thành phố Nam để điều tra thêm."
Hoắc Dục Tiêu chỉ giải thích ngắn gọn quy trình điều tra cho Thẩm Trình Miên, tiến trình cụ thể vẫn còn rất nhiều điểm cần điều chỉnh một chút. Riêng việc khiến nhà họ An thẳng tay vứt bỏ An Tử Mục thì hắn có vô số biện pháp, nhưng Thẩm Trình Miên không cần phải biết những chuyện này.
Thẩm Trình Miên không rành vấn đề này lắm, nhưng cậu tin tưởng Hoắc Dục Tiêu và năng lực của cảnh sát. An Tử Mục không thể không để lại chút sơ hở nào trong quá trình làm những chuyện xấu xa kia, và kẻ làm trái pháp luật chắc chắn phải bị trừng phạt thích đáng.
"Tốt quá rồi." Thẩm Trình Miên vui vẻ nở nụ cười.
Tất nhiên Triệu Tử Huy không phải là người duy nhất biết đến mối quan hệ giữa nhà họ Thu và An Tử Mục. Sau khi kết thúc hai ngày nghỉ, Thẩm Trình Miên đã nghe thấy rất nhiều bạn học trong lớp thảo luận về chuyện của An Tử Mục, càng thảo luận thì lại càng có nhiều người biết đến việc này hơn.
Chỗ ngồi của An Tử Mục vẫn trống, nhưng có lẽ gã đã không còn cơ hội quay lại ngồi nữa.
Bọn họ cùng nhau chào đón bài kiểm tra cuối kì trong bầu không khí như vậy.
Trước khi thi, Triệu Tử Huy quay người lại, nghiêm chỉnh lạy Hoắc Dục Tiêu hai lạy, miệng lẩm bẩm mấy câu cầu xin phù hộ. Thẩm Trình Miên hơi buồn cười, "Sao cậu còn mê tín cái kiểu phong kiến thế này vậy?"
"Đây gọi là thà tin còn hơn không, (*)" Triệu Tử Huy nói, "Mong có thể ké chút hào quang học giỏi của anh Dục, xin hãy phù hộ cho tôi biết làm thêm vài câu trong đề."
(*) Thành ngữ "宁可信其有,不可信其无", nghĩa là thà tin rằng điều gì đó có xảy ra hoặc điều gì đó tồn tại hơn là tin rằng nó không tồn tại, khuyên người ta không nên tùy tiện phủ nhận những việc chưa thể xác định, tốt hơn hết là nên chuẩn bị trước.
Hoắc Dục Tiêu không thèm nhìn y, hắn quay sang nhắc nhở Thẩm Trình Miên vài chỗ cậu thường làm sai trong đề.
Triệu Tử Huy nhìn hai người trò chuyện với nhau, nghĩ đến những lời Lý Thiên Diệu đã nói hồi cuối tuần trước, vẻ mặt y bỗng trở nên kì lạ.
Gần đây Triệu Tử Huy vẫn luôn suy nghĩ chuyện mà Lý Thiên Diệu đã cảnh báo y nhất định sẽ không tin lúc hết tiết thể dục, y đã quấn lấy Lý Thiên Diệu vì chuyện này rất lâu. Cuối tuần trước khi gọi điện cho anh, Triệu Tử Huy tiếp tục bám chặt không buông vấn đề này, Lý Thiên Diệu thấy phiền phức không chịu được nên mới bảo y để ý đến Trình Miên và anh Dục.
Sau khi đến trường, y cố gắng để mắt đến bọn họ một chút, dần dần phát hiện có gì đó kì kì.
Như Lý Thiên Diệu đã từng nói, sao bầu không khí giữa bọn họ không giống anh em bình thường gì hết vậy?!
Triệu Tử Huy vốn đang không rõ nếu không phải anh em thì là gì mới được, mãi đến khi tan học, y đi lướt qua chỗ ngồi của hai nữ sinh trong lớp, vô tình nghe thấy bọn họ phấn khích thảo luận gì mà có phải thật hay không, còn nhắc đến tên của Trình Miên và anh Dục. Triệu Tử Huy tò mò hỏi thử, sau khi được bọn họ phổ cập kiến thức thì y bỗng nhận ra mình vừa mở được cánh cửa đến một thế giới mới. Y lại nhìn Trình Miên và anh Dục, lập tức biết được hai người kia kì kì ở chỗ nào.
Thẩm Trình Miên nói chuyện với Hoắc Dục Tiêu xong, thấy vẻ mặt Triệu Tử Huy ngơ ngác, cậu huơ huơ tay trước mắt y, "Nghĩ gì thế? Vào thi thôi."
Triệu Tử Huy hoàn hồn, y nhìn nhìn bọn họ, thở dài.
Thẩm Trình Miên khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Sợ thi không tốt hả?"
Vẻ mặt Triệu Tử Huy hoàn toàn suy sụp, "Thì ra tôi rảnh rỗi như thế..."
Thay vì suy nghĩ chuyện của Trình Miên và anh Dục, y nên lo lắng cho bài kiểm tra cuối kỳ của mình thì hơn.