Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Chương 81: C81: Nở mãi không tàn




Editor: Panacea

Chương 81. (Beta chục lần rồi mà cứ thấy cấn cấn:))) Thôi thì cái gì khó quá mình để mai, mấy bà đọc đỡ nha:))))

Sinh nhật Hoắc Dục Tiêu sắp đến rồi, Thẩm Trình Miên đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho hắn. Bởi vì Hoắc Dục Tiêu không bao giờ thiếu thốn thứ gì, cũng chưa từng bộc lộ sở thích của bản thân, nên Thẩm Trình Miên vẫn chưa nghĩ ra mình nên tặng quà gì cho phù hợp.

Mấy ngày nay Thẩm Trình Miên vẫn đang cân nhắc xem phải thú nhận với Hoắc Dục Tiêu thế nào, không ngờ trong khi tìm kiếm linh cảm cho món quà, cậu lại nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo.

Thẩm Trình Miên đã đặt mua đồ trên mạng xong xuôi. Vì muốn tạo cảm giác bí ẩn, lại không muốn Hoắc Dục Tiêu phát hiện nên cậu chọn địa chỉ giao hàng là ở nhà họ Thẩm.

Cậu trả thêm tiền đặt hàng để tất cả những thứ mình cần dùng đều được giao gấp đến nhà họ Thẩm vào thứ sáu tuần này. Vì Ba Thẩm mẹ Thẩm không có nhà nên Thẩm Trình Miên đã nhờ dì Vương nhận hàng giúp. Vừa hay cậu sẽ được về nhà vào ngày nghỉ, cậu định dùng thời gian cuối tuần để lắp ráp cho xong món đồ này.

Hoắc Dục Tiêu đã nói hắn sẽ theo tiến độ của cậu, Thẩm Trình Miên cũng không định để hắn chờ quá lâu. Hơn nữa, cậu thích Hoắc Dục Tiêu, cậu muốn giải quyết chuyện mà mình luôn canh cánh trong lòng càng sớm càng tốt.

Nói ra chuyện mình xuyên không đến nơi này từ một thế giới khác là một việc rất áp lực đối với Thẩm Trình Miên. Cậu không biết Hoắc Dục Tiêu có thể tiếp thu được hay không, dù sao thì chuyện này quá mức khó tin, nếu có thể, cậu muốn kể hết mọi thứ cho hắn, nói rõ cho hắn biết cậu và nguyên chủ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đây là một hành động rất mạo hiểm nhưng cậu vẫn sẵn lòng thử một lần. Hơn nữa, trong thâm tâm, cậu thực sự mong muốn có ai đó biết đến con người thật của mình, chứ không phải một Thẩm Trình Miên sống dưới thân phận của nguyên chủ.

Cậu hi vọng người đó là Hoắc Dục Tiêu.

Thứ bảy Hoắc Dục Tiêu sẽ tham gia vòng sơ khảo cuộc thi vật lý nên hắn phải đến trường vào sáng sớm. Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, hắn muốn Thẩm Trình Miên nghỉ ngơi nhiều hơn nên không gọi cậu dậy, nhưng Thẩm Trình Miên đã tự đặt đồng hồ báo thức từ tối hôm trước. Lúc ra khỏi phòng, thấy Hoắc Dục Tiêu vẫn chưa đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Dục Tiêu đang định ra ngoài, nghe có tiếng động thì quay đầu lại. Khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên, vẻ lạnh lùng trong mắt hắn tan biến, hắn bước đến, sờ lên những lọn tóc xù xù ngốc nghếch trên đỉnh đầu cậu, "Sao không ngủ thêm chút nữa?"


Thẩm Trình Miên đã quen với cảm giác được Hoắc Dục Tiêu sờ chỗ này chạm chỗ kia nên cũng không còn lúng túng như lúc đầu nữa. Thấy dì Vương không có dấu hiệu sắp ra khỏi bếp, cậu liền đưa tay ôm chặt lấy Hoắc Dục Tiêu, "Thi tốt nhé."

Vốn chỉ muốn ôm một chút rồi buông ra, không ngờ Hoắc Dục Tiêu lại ôm lấy eo Thẩm Trình Miên, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc cậu.

"Được."

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, vành tai Thẩm Trình Miên hơi ửng đỏ, nhẹ nhàng cọ lên gáy Hoắc Dục Tiêu.

9 giờ rưỡi sáng nay ba Thẩm sẽ đến đón cậu về nhà họ Thẩm, Hoắc Dục Tiêu phải đến trưa mới thi xong, lúc hắn nộp bài thì cậu đã về đến nhà mình rồi. Tuy rằng tối mai sẽ quay lại đây ngay, nhưng nghĩ đến việc không được gặp Hoắc Dục Tiêu hai ngày, cậu vẫn cảm thấy không đành lòng, thế là nhân cơ hội này ôm hắn nhiều thêm chút nữa. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của dì Vương vang lên từ trong nhà bếp, hai người mới nhanh chóng tách ra.

"Thiếu gia dậy rồi," Dì Vương nhìn thấy Thẩm Trình Miên, nét mặt lập tức trở nên vui vẻ, dì xoa xoa tay lên tạp dề, "Bữa sáng vẫn còn nóng, để tôi mang ra cho cậu."

"Không cần đâu dì Vương," Thẩm Trình Miên gọi dì lại, "Con muốn ngủ thêm chút nữa, dì hâm nóng đi, lát nữa con dậy ăn sau."

Mặc dù dì Vương không hiểu tại sao cậu vẫn muốn ngủ thêm mà mới giờ này đã thức dậy, nhưng từ trước đến nay dì vẫn luôn làm theo lời cậu, nghe thế bèn gật đầu, "Vâng."

Dì Vương đi dọn dẹp phòng khách một chút. Hoắc Dục Tiêu nhìn Thẩm Trình Miên, "Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi."

Thẩm Trình Miên gật đầu, nói: "Thi xong nhớ nhắn tin cho tôi nhé."

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lộ ra ý cười, "Được."


Nói xong, Hoắc Dục Tiêu lại liếc nhìn bông hoa trên tủ TV, nhỏ giọng nói: "9 giờ sáng nay tôi gọi người đến đổi hoa, sẽ dặn bọn họ không làm phiền cậu nghỉ ngơi. Nếu thấy có người vào nhà thì đừng lo lắng, có thể tin tưởng bọn họ."

Nghe vậy, Thẩm Trình Miên cũng nhìn bông hoa trên tủ TV, trông nó không còn bừng bừng sức sống như trước nữa. Mặc dù mỗi ngày đều thay nước nhưng thời hạn sử dụng của hoa tươi chỉ có bấy nhiêu thôi, lúc này hoa đã có dấu hiệu sắp tàn rồi.

Lúc đầu cậu cứ tưởng hắn nhất thời nổi hứng nên mới giữ lại bông hoa này, không ngờ sau khi hoa héo, Hoắc Dục Tiêu lại muốn tiếp tục đổi một bông hoa khác. Cậu hơi cảm động trong lòng, nghe hắn nói vậy thì gật đầu, "Được."

Sau khi Hoắc Dục Tiêu ra ngoài, Thẩm Trình Miên trở về phòng ngủ một giấc. Khi cậu thức dậy, dì Vương cũng không còn ở đây nữa, chỉ để lại cho cậu một tờ giấy nói rằng bữa sáng đã được hâm nóng trong nồi.

Thẩm Trình Miên ăn sáng qua loa đơn giản, vừa ăn xong thì đột nhiên nghe thấy có người bấm chuông cửa. Thẩm Trình Miên nhìn đồng hồ, vừa đúng 9 giờ, nghĩ đến chuyện Hoắc Dục Tiêu gọi người đến đổi hoa, cậu liền đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, trên tay cầm một bó hồng đỏ thắm. Nhìn thấy Thẩm Trình Miên, ông lập tức đưa cho cậu một tấm danh thiếp, nho nhã lễ phép nói: "Chào buổi sáng thiếu gia Thẩm, tôi họ Từ, là trợ lý chuyên dụng của thiếu gia Hoắc, thiếu gia Hoắc nói hoa trong nhà cần thay mới, xin hỏi bây giờ có tiện cho tôi vào nhà không?"

Thẩm Trình Miên nhận lấy danh thiếp, nhìn thấy trên đó viết ba chữ Từ Khải Minh, in logo của tập đoàn nhà họ Hoắc, chức vị là trợ lý riêng.

Cậu gật đầu cho người vào nhà. Khi trợ lý Từ đi vào, ông mỉm cười nói chuyện với Thẩm Trình Miên: "Cậu không ngủ thêm chút nữa à? Thiếu gia Hoắc lo tôi làm phiền cậu nghỉ ngơi, dặn tôi đến đây chỉ được bấm chuông cửa một lần, nói là nếu cậu đã thức dậy thì nhất định sẽ đi mở cửa, nếu không có ai ra mở thì tôi mới được quyền tự ý vào nhà."

Giọng điệu của ông rất tự nhiên, Thẩm Trình Miên cũng cười nói: "Ngủ đủ rồi."

Trợ lý Từ cắt tỉa rễ cây thành thạo khéo léo, không hề hé răng tò mò một câu nào về chuyện tặng hoa trong suốt quá trình làm việc.

Mặc dù Thẩm Trình Miên không rõ vị trợ lý Từ này đã biết chuyện giữa cậu và Hoắc Dục Tiêu đến mức độ nào, nhưng cậu biết câu nói "có thể tin tưởng" mà Hoắc Dục Tiêu để lại trước khi đi có ý dặn dò cậu không cần lo lắng việc này.


Sau khi trợ lý Từ rời đi, Thẩm Trình Miên chụp ảnh bông hoa vừa được thay mới xong gửi cho Hoắc Dục Tiêu. Mặc dù biết Hoắc Dục Tiêu không thể xem điện thoại trong giờ thi, không trả lời tin nhắn của cậu ngay lập tức được, nhưng cậu vẫn cứ gửi, để hắn vừa thi xong là có thể nhìn thấy.

Không lâu sau, Thẩm Trình Miên nhận được tin nhắn của ba Thẩm, nói rằng đã đến dưới nhà. Cậu vội vàng thay quần áo rồi chạy vụt xuống.

Về đến nhà họ Thẩm, Thẩm Trình Miên nói chuyện với ba Thẩm mẹ Thẩm được một lúc lại nóng lòng muốn đi xem mấy thứ đồ cậu vừa mua. Thật ra đây chỉ là một trong những món quà sinh nhật mà cậu muốn tặng cho Hoắc Dục Tiêu mà thôi, nói đúng hơn thì nó mới là cái vỏ bên ngoài, nhưng thứ này chính là màn dạo đầu trước khi cậu thú nhận với Hoắc Dục Tiêu về chuyện xuyên sách.

Lắp ráp cái này không khó, nhưng vì hình thức của món đồ Thẩm Trình Miên chọn rất phức tạp, có nhiều linh kiện nên khối lượng công việc có hơi quá tải. Thẩm Trình Miên chỉ mới lắp xong một phần nhỏ thì mẹ Thẩm đã đến gõ cửa gọi cậu xuống ăn cơm.

Bất đắc dĩ phải dừng tay, Thẩm Trình Miên cầm điện thoại lên, nhận ra Hoắc Dục Tiêu đã gửi cho cậu một tin nhắn cách đây 20 phút, nói rằng hắn thi xong rồi.

Cậu vừa ra ngoài vừa trả lời tin nhắn của Hoắc Dục Tiêu. Trả lời xong, thấy ba Thẩm mẹ Thẩm đang dọn cơm, cậu cũng vội vàng chạy tới giúp đỡ.

Sau khi dọn cơm tươm tất, Thẩm Trình Miên tiện tay đặt điện thoại lên bàn rồi đứng dậy xới cơm. Lúc cậu ngồi xuống bàn, mẹ Thẩm múc cho cậu một bát canh trước, "Miên Miên, ăn thử canh sườn heo mẹ nấu đi, xem có hợp khẩu vị không."

Thẩm Trình Miên mỉm cười nhận lấy, giả vờ ngửi ngửi một chút, "Thơm quá, món mẹ nấu chắc chắn phải hợp khẩu vị rồi."

Trên mặt mẹ Thẩm tràn ngập niềm vui, "Ăn đi đã."

Đang ăn canh, điện thoại của Thẩm Trình Miên đột nhiên rung lên. Bởi vì cậu cứ giữ nó khư khư trong tầm tay nên rất dễ gây chú ý, ba Thẩm cười hỏi: "Bận chuyện gì mà vội thế?"

Biết chắc là Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên hơi chột dạ, cất điện thoại đi, "Nói chuyện với bạn học thôi ạ."

Ba Thẩm mẹ Thẩm đều không phải kiểu người kiểm soát con cái quá mức, Thẩm Trình Miên không nói thì bọn họ sẽ không hỏi nhiều, nên hai người cũng chỉ hỏi một câu rồi thôi.

Vì muốn mau mau trả lời tin nhắn của Hoắc Dục Tiêu nên Thẩm Trình Miên ăn cơm rất nhanh, ăn xong thì chào ba Thẩm mẹ Thẩm một tiếng rồi lập tức về phòng.

Đợi đến khi cậu đi lên tầng trên, ba Thẩm mỉm cười nói với mẹ Thẩm: "Sao anh cứ có cảm giác Miên Miên đang yêu đương vậy?"


"Đoán mò," Mẹ Thẩm phản bác ông, "Miên Miên nói là bạn học."

Ba Thẩm trầm ngâm gật đầu, "Bọn trẻ ở tuổi này cũng hay tiếp xúc với các bạn cùng lớp."

Mẹ Thẩm trừng mắt liếc nhìn ông, "Miên Miên nói là bạn học thì là bạn học, anh đừng có nói bừa."

Ba Thẩm cười gật đầu, "Tóm lại là có tiến bộ, hồi trước chưa từng thấy nó nhắn tin nói chuyện với bạn bè bao giờ."

Động tác của mẹ Thẩm cũng khựng lại, đôi mắt hơi ươn ướt, khóe miệng cong lên, "Em đã nói rồi mà, nó là đứa trẻ ngoan."

Ba Thẩm vỗ vai mẹ Thẩm, "Ừ."

"Tốt quá rồi," mẹ Thẩm dựa vào vai ba Thẩm, nước mắt lưng tròng nhưng trên môi lại nở nụ cười, "Lần đầu tiên gặp nhau nó còn trừng mắt nhìn em, không cho em vào phòng, tất cả những thứ em từng chạm tay vào thì nhất quyết không ăn, nhưng bây giờ, cứ mỗi lần ăn đồ em nấu nó lại khen ngợi mấy câu."

Ba Thẩm ôm lấy vai mẹ Thẩm, "Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi."

"Năm sau nó thành niên thì chuyển hết cổ phần của nhà họ Thẩm sang tên nó đi, những thứ này vốn là của nó, chúng ta chỉ quản lý thay thôi." Mẹ Thẩm nói. truyện kiếm hiệp hay

Ba Thẩm gật đầu, "Mấy năm nay chúng ta dốc sức làm việc cũng là vì để dành cho nó sau này mà."

Mẹ Thẩm lau nước mắt, "Không biết Miên Miên của chúng ta thế nào rồi."

Nhắc đến con trai mình, ba Thẩm cũng cảm thấy rất áy náy, ông vỗ nhẹ vai mẹ Thẩm an ủi: "Có ba ở đó mà, tuy hoàn cảnh gia đình chúng ta không tốt bằng nhà họ Thẩm ở đây, nhưng cũng đủ để Miên Miên không phải lo cơm ăn áo mặc đến đời sau, em yên tâm đi."

Mẹ Thẩm gật đầu.