Xuyên Thành Đàn Em Pháo Hôi Của Nam Chính Truyện Ngược

Chương 57: C57: Cuộc sống




Editor: Panacea

Chương 57.

Ban đầu Thẩm Trình Miên chỉ mong mình có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, không ngờ lại ngủ được thật, mà cậu còn ngủ ngon lành suốt cả đường đi. Lúc Hoắc Dục Tiêu gọi Thẩm Trình Miên dậy, cậu có hơi ngơ ngác.

"Tới rồi hả?" Thẩm Trình Miên dụi dụi mắt.

Hoắc Dục Tiêu gật đầu, "Ừ."

Thẩm Trình Miên dần tỉnh táo lại, cậu bước xuống xe cùng Hoắc Dục Tiêu.

Hơn nửa tháng mới đi học lại, khi bước vào lớp, cậu có cảm giác như đã lâu lắm rồi mình mới được đến trường. Hai người bọn họ đến khá sớm, trong lớp có khá ít người. Thẩm Trình Miên ôm cặp, đang định đi về phía chỗ ngồi của mình thì bị Hoắc Dục Tiêu kéo lại.

"Đổi chỗ ngồi, bên này." Hoắc Dục Tiêu dẫn Thẩm Trình Miên đến chỗ ngồi mới của cậu.

Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, cậu chần chừ bỏ cặp sách xuống chỗ ngồi mới rồi lập tức nhìn Hoắc Dục Tiêu, "Anh Dục ơi, vậy bây giờ cậu ngồi chỗ nào?"

Ngồi cùng với Hoắc Dục Tiêu quá lâu rồi nên cậu đã quen với cảm giác luôn có Hoắc Dục Tiêu bên cạnh. Chỉ cần nghĩ đến việc bây giờ đột nhiên bị đổi thành người khác, cậu lại cảm thấy hơi lạ lẫm.

"Ở đây." Hoắc Dục Tiêu bỏ cặp của mình xuống vị trí bên cạnh Thẩm Trình Miên.

Hoắc Dục Tiêu vẫn ngồi cùng bàn với cậu. Mắt Thẩm Trình Miên sáng lên, khóe miệng cong cong, cậu ngồi xuống vị trí mới của mình không chút do dự, "Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng chúng ta bị tách ra rồi."

Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, hắn liếc nhìn cậu, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.

"Nếu tách ra thì lại đổi về là được."

Thẩm Trình Miên cười nói: "Thì cũng là tách."


Người đổi chỗ với bạn cùng bàn của Hoắc Dục Tiêu lần trước không phải là cậu à?

Thẩm Trình Miên lấy sách ra, chợt nghĩ đến gì đó, cậu hỏi: "Người ngồi phía trước chúng ta có thay đổi không?"

An Tử Mục vẫn luôn ngồi phía trước bọn họ, ngày nào cũng phải nhìn thấy tên điên kia, Thẩm Trình Miên đã chán đến tận cổ từ lâu rồi. Lúc này, cậu lại mới biết chuyện của Dương Mặc nên càng phản cảm với An Tử Mục hơn, cậu thật sự không muốn nhìn thấy gã.

Hoắc Dục Tiêu đoán được cậu đang muốn hỏi chuyện gì, hắn ngẩng đầu chỉ hai chỗ ngồi đằng trước, "Một chỗ là Triệu Tử Huy, còn người kia... không quen."

Hoắc Dục Tiêu ít nhất cũng coi như có quen biết An Tử Mục, cho nên người mà hắn nói không quen nhất định không phải là An Tử Mục, khóe miệng Thẩm Trình Miên cong lên.

Nghĩ đến việc sau này không còn nhìn thấy tên An Tử Mục chướng mắt kia từng phút từng giây nữa, tâm trạng của cậu trở nên thoải mái hơn nhiều.

Học sinh dần đến lớp đông đủ, Thẩm Trình Miên cũng đã nhìn thấy người mà Hoắc Dục Tiêu nói không quen, người này tình cờ lại là một trong số ít người mà cậu biết - bạn cùng bàn cũ của cậu, Trương Bằng Vũ.

Trương Bằng Vũ là một trong số ít người trong lớp có thể nói chuyện với cậu vài câu. Khi cậu ta vừa bước vào lớp, nhìn thấy Thẩm Trình Miên, đôi mắt Trương Bằng Vũ hơi sáng lên, "Bạn học Thẩm, cậu đi học lại rồi à? Không sao chứ?"

Việc Thẩm Trình Miên gặp chuyện vốn không phải thông tin gì bí mật, hơn nữa cậu nghỉ học khá lâu, nên về cơ bản mọi người trong lớp đều đã biết có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với cậu.

Thẩm Trình Miên có ấn tượng không tồi với bạn cùng bàn cũ này nên khi nghe Trương Bằng Vũ hỏi, cậu cười trả lời: "Đã không sao rồi."

"Vậy là tốt rồi." Khuôn mặt phúc hậu của Trương Bằng Vũ cũng lộ ra niềm vui.

Tuy vẫn muốn quan tâm thêm vài câu nhưng lại không nghĩ ra được nên nói gì tiếp, Trương Bằng Vũ đành phải trở về chỗ ngồi của mình.

Triệu Tử Huy đã nghiên cứu tình hình từ trước, y vừa vào lớp thì đi thẳng đến chỗ ngồi, trong tay còn cầm một chiếc bánh bao. Triệu Tử Huy mới ngồi xuống đã nhét bánh bao vào miệng, y quay đầu lại, vừa ăn vừa nói câu được câu chăng với Thẩm Trình Miên: "Trình Miên ơi cuối cùng cậu cũng đi học lại rồi..."

Thẩm Trình Miên cười bất đắc dĩ, "Cậu ăn xong trước đi đã."


Triệu Tử Huy cầm chai nước trên bàn lên uống một ngụm, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, "Cậu cũng hăng hái quá ha, tới sớm ghê."

Thẩm Trình Miên liếc nhìn đồng hồ treo tường trước phòng học, "Còn cậu thì suýt nữa là đến muộn."

Triệu Tử Huy đắc ý cười, "Biết phân tích tình hình trước khi đi học cũng là một loại thực lực đó."

Thẩm Trình Miên cười cười, ngưng lắm mồm với y. Cậu đã nghỉ học hơn nửa tháng rồi, không kịp học bù nữa.

Lần này Thẩm Trình Miên nghỉ học khá lâu nên các giáo viên trong trường cũng cố gắng hết sức chiếu cố cho cậu. Có người đến trao đổi với Thẩm Trình Miên về tiến độ bài học trước giờ vào lớp, có người dùng tiết tự học trên trường để hỗ trợ cậu, ngoài ra, bọn họ còn trấn an Thẩm Trình Miên, nói rằng cậu không cần phải lo lắng về việc không thể theo kịp tiến độ, các giáo viên cũng không ngại dành thời gian dạy bù cho cậu.

Thẩm Trình Miên rất biết ơn ý tốt của các giáo viên, nhưng cậu không cần dạy bù. Đối với cậu, kiến thức trong sách giáo khoa cấp ba không phải là nội dung gì mới mẻ, chỉ hơi tốn thời gian để ôn tập mà thôi.

Giờ giải lao, hiệu trưởng Vương gọi Thẩm Trình Miên đến văn phòng để nói chuyện, chủ yếu là hỏi thăm sức khỏe Thẩm Trình Miên và đưa cho cậu bài thi giữa kỳ của từng môn học. Dù đã bỏ lỡ cơ hội thi giữa kì nhưng cậu vẫn có thể làm lại mấy bài kiểm tra này, coi như dùng để luyện tập.

Thẩm Trình Miên vốn đang có ý định xem thử bài kiểm tra thế nào nên cậu nhận bài thi rồi nói cảm ơn hiệu trưởng Vương.

Khi ra khỏi văn phòng, vẫn còn mấy phút nữa mới bắt đầu tiết học tiếp theo, Thẩm Trình Miên vào lớp, vừa lúc nhìn thấy trên bục có một nữ sinh đang phải nhón chân lên để lau bảng. Giáo viên tiết trước có dáng người khá to con, lúc viết bảng cũng viết rất cao, nữ sinh lại có vóc dáng nhỏ bé, không thể lau đến những chữ được viết quá cao trên bảng được.

Thẩm Trình Miên không nghĩ gì nhiều, cậu bước đến cầm lấy một miếng mút lau, xóa sạch những chữ viết còn sót lại trên bảng.

Nữ sinh quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Trình Miên thì hơi sửng sốt một chút, cô vội vàng nói cảm ơn, "Bạn học Thẩm, cảm ơn cậu."

Khi nhìn thấy khuôn mặt của nữ sinh, cậu mới nhận ra đây là một trong số ít người mà cậu quen biết, là ủy viên học tập của lớp bọn họ, hình như tên là Vương Điềm Điềm. Bởi vì nữ sinh này là người phụ trách khá nhiều việc trong lớp, cho nên Thẩm Trình Miên cũng hơi có ấn tượng với cô.

Trong ấn tượng của cậu, Vương Điềm Điềm luôn nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc của mình với tư cách là một ủy viên học tập, Thẩm Trình Miên có ấn tượng rất tốt với cô. Vì thế, khi nghe Vương Điềm Điềm nói cảm ơn, cậu cũng nở nụ cười nhẹ, "Không có gì, chuyện nên làm thôi."


Vương Điềm Điềm thấy cậu cười thì hơi ngẩn người trong chốc lát.

Thẩm Trình Miên chợt cảm thấy hơi sờ sợ trong lòng, cậu tự hỏi liệu hành động vừa rồi của mình có khác nguyên chủ quá nhiều hay không.

Nguyên chủ lúc ở trước mặt người quen có lẽ còn dễ xử lí. Tuy rằng bình thường cậu ta trông hơi dè dặt, nhưng không phải là hoàn toàn không nói chuyện. Thỉnh thoảng nguyên chủ cũng sẽ đùa giỡn vài câu, đây là lý do tại sao Thẩm Trình Miên có thể nói chuyện với bọn Triệu Tử Huy một cách tự nhiên ngay từ đầu. Nhưng lúc ở trước mặt người lạ, có khi ngay cả một chữ cậu ta cũng lười nói, huống chi là chủ động giúp đỡ người ta như vừa rồi.

Trong khoảng thời gian nằm viện, cậu vẫn luôn ở cùng với Hoắc Dục Tiêu, thoải mái đến mức quên mất rằng mình còn phải cảnh giác vấn đề này.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều nhưng thực tế chỉ mất một giây, Thẩm Trình Miên phản ứng rất nhanh, cậu bình tĩnh thản nhiên gật đầu với Vương Điềm Điềm, tuy vẻ mặt cậu trông khá ôn hòa nhưng cũng ẩn chứa ý tứ không muốn tiếp chuyện.

Trước kia Vương Điềm Điềm không tiếp xúc nhiều với nguyên chủ nên Thẩm Trình Miên cũng không quá lo lắng, cậu chỉ âm thầm gõ một hồi chuông cảnh báo cho bản thân trong lòng.

Thẩm Trình Miên đang định rời đi, không ngờ Vương Điềm Điềm đột nhiên gọi cậu lại.

"Bạn học Thẩm."

Thẩm Trình Miên dừng bước, trong lòng hiện lên vô số suy đoán. Cậu quay đầu nhìn Vương Điềm Điềm, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Có vẻ như Vương Điềm Điềm đã gọi cậu lại trong lúc nhất thời kích động, vẻ mặt cô hơi mất tự nhiên, trông có phần bối rối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Trình Miên, cô lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Vương Điềm Điềm mỉm cười với Thẩm Trình Miên, "Lâu rồi cậu mới đi học lại, có gì khó khăn trong việc học tập thì cứ nói với tôi."

Thẩm Trình Miên hơi kinh ngạc. Có lẽ là vì ấn tượng trước đây của mọi người đối với nguyên chủ không tốt lắm nên từ khi xuyên sách đến nay, ngoại trừ những người mà nguyên chủ từng bắt chuyện lúc trước, thì có rất ít người chủ động nói chuyện với cậu.

Thấy cậu không nói lời nào, vẻ mặt Vương Điềm Điềm có hơi xấu hổ, "Tôi là ủy viên học tập của lớp chúng ta, giúp đỡ bạn học trong vấn đề học hành cũng là trách nhiệm của tôi, cậu không cần cũng không sao, tôi chỉ... chỉ nói vậy thôi, nếu cậu cần gì thì cứ tới tìm tôi..."

Dù sao thì đạo đức làm người của Thẩm Trình Miên cũng không cho phép cậu khiến người ta xấu hổ như vậy, với lại Vương Điềm Điềm cũng chỉ đang bày tỏ thiện ý mà thôi.

Vì thế, Thẩm Trình Miên vội vàng gật đầu nhẹ nhàng, "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, có việc gì thì tôi sẽ tìm cậu."

Vẻ xấu hổ trên gương mặt của Vương Điềm Điềm lập tức biến mất, cô thoải mái hào phóng nở nụ cười, "Ừm."

Thẩm Trình Miên gật đầu với cô, đang định rời đi, không ngờ Vương Điềm Điềm lại cất giọng gọi cậu một lần nữa.

"Bạn học Thẩm, à thì..." Dường như Vương Điềm Điềm có hơi bối rối, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên nhẫn chờ đợi của Thẩm Trình Miên, cuối cùng cô vẫn quyết định nói ra: "Thì là, tôi nghe nói trước đây cậu gặp chuyện không may hai lần rồi. Mấy ngày nay tôi có xem một chương trình tạp kĩ, tôi cảm thấy cậu cũng nên đi xem thử một lần. Đời người đôi khi gặp phải rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi."


Đột nhiên bị ụp một bát súp gà (*), tuy Thẩm Trình Miên hơi bất ngờ, nhưng cậu có thể nghe ra ý tốt từ giọng nói đầy căng thẳng của Vương Điềm Điềm. Cậu không khỏi cười nói: "Được, chương trình gì vậy? Tôi nhất định sẽ xem thử."

(*) Súp gà cho tâm hồn (Chicken Soup For The Soul) là bộ sách nổi tiếng của tác giả Jack Canfield và Mark Victor Hansen, là tập hợp những câu chuyện ý nghĩa về cuộc sống, chữa lành tâm hồn.

Vương Điềm Điềm cũng không ngờ Thẩm Trình Miên lại dễ nói chuyện như vậy. Khi nãy, cô thấy Thẩm Trình Miên giúp mình lau bảng, lại nhớ tới chương trình tạp kỹ cô vừa xem được hai ngày trước, nhất thời kích động nên mới nói chuyện với cậu.

Vương Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô lấy một tờ giấy bên cạnh ra, viết tên chương trình tạp kĩ đó rồi đưa cho Thẩm Trình Miên, giọng điệu lúc này cũng hăng hái hơn nhiều, "Tên là "Cuộc sống", đang chiếu đến phần năm rồi, chủ đề là lột xác, tôi cảm thấy phần một là xuất sắc nhất, cậu cứ xem thử sẽ biết. Đúng rồi, ở phần này có một diễn viên tôi cực kì hâm mộ, tên anh ấy là Lịch Vân, lúc nào cậu xem thì có thể bình chọn giúp anh ấy một phiếu được không? Nếu số phiếu bầu cao thì anh ấy sẽ được tiếp tục tham gia phần sau đó."

Lúc nói xong, trong mắt Vương Điềm Điềm tràn ngập sự mong chờ tha thiết.

Hồi Thẩm Trình Miên học cấp ba, trong lớp cậu cũng có rất nhiều bạn nữ theo đuổi thần tượng, mỗi lần có đợt bình chọn quan trọng, họ lại đi kéo phiếu bình chọn từ các bạn học trong lớp, vậy nên cậu cũng được coi là có kinh nghiệm trong việc này. Thẩm Trình Miên gật đầu, "Được thôi."

Vương Điềm Điềm thở phào, xúc động nói: "Thì ra cậu dễ nói chuyện đến vậy, lúc trước tôi cứ nghĩ cậu là kiểu người vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cơ."

Nghe cô nói vậy, Thẩm Trình Miên có thể khẳng định được biểu hiện có phần khác thường so với trước kia của cậu không làm Vương Điềm Điềm nghi ngờ, cậu thản nhiên nói: "Ai rồi cũng thay đổi mà."

Vương Điềm Điềm gật đầu lia lịa, "Đúng vậy."

Nói xong, cô lại nhiệt liệt đề cử chương trình tạp kĩ kia, bảo rằng Thẩm Trình Miên nên xem thử một lần.

"Tôi chắc chắn cậu sẽ thấy đồng cảm khi xem chương trình kia."

Thẩm Trình Miên nhướng mày.

Khi về lại chỗ ngồi, cậu lấy điện thoại từ trong hộc bàn ra, tiện tay mở một ứng dụng phim ảnh rồi gõ hai chữ "Cuộc Sống" vào.

Thẩm Trình Miên bấm vào một mục vừa hiện ra từ kết quả tìm kiếm, màn hình lập tức chuyển sang ứng dụng phát khác do hạn chế bản quyền.

Đúng là đi đâu cũng không né được vụ này, Thẩm Trình Miên bấm vào cửa hàng ứng dụng, tìm một ứng dụng có thể phát được rồi chọn tải xuống.

Bây giờ cậu không vội xem, cũng không có thời gian. Sau khi ứng dụng được tải xuống thành công, Thẩm Trình Miên lại cất điện thoại vào hộc bàn.