Edit: Manh Manh
Ánh đèn màu vàng ấm áp, chiếu xuống vụn gỗ trên bàn, lộ ra chút bụi bậm, mông lung.
Nhìn mảnh gỗ trong tay đã thành hình được một chút, Thẩm Kiêu nhịn không được cười nhẹ.
"Cốc, cốc" tiếng gõ cửa vang lên, hấp dẫn lực chú ý của cậu.
"Vào đi."
Ông Thẩm đẩy cửa vào, thấy quần áo mỏng manh trên người Thẩm Kiêu, nên mở ngăn tủ ra, cầm một cái áo bông phủ thêm lên người cậu, "Sao lại không mặc thêm nhiều một chút, dưới đây lạnh như vậy, lên giường khắc cũng được mà con."
Buông đao khắc trong tay xuống, Thẩm Kiêu đỡ gia gia ngồi xuống giường, "Bàn này cách giường cũng không xa, hơn nữa nãi nãi có làm giường đất* cho con, hơi lạnh không tràn vào được, nên có lên giường hay không cũng không quan trọng lắm." Nói xong cậu thành thạo cọ cọ ông Thẩm, "Người xem, tay con rất ấm áp."
*Giường đất còn được gọi là giường lò hay giường kang (烧炕): được mô tả như là một "giường gạch chịu nhiệt", Kang là một nền tảng được làm bằng gạch hoặc các công trình đào đắp khác chiếm một phần lớn của căn phòng. Bên trong nền gạch là một khu vực nhiệt được truyền từ lò (than truyền thống). Một ống khói từ kênh dẫn ra bên ngoài để xả. Sức nóng được duy trì suốt cả ngày lẫn đêm, giúp cho các hoạt động ban ngày thoải mái và ngủ ngon giấc.
"Ấm áp là tốt, ấm áp là tốt." Ông Thẩm vỗ nhẹ vào tay Thẩm kiêu, thấp giọng nói.
"Gia gia, người làm sao vậy?"
Đôi mắt ông Thẩm có chút phiếm hồng, lão nhân đã lớn tuổi, hai mắt vẩn đục, không còn sáng trong như trước, mà mang theo nét tang thương.
Đã bình tĩnh lại kha khá, ông áp xuống một chút khó chịu trong lòng, "Thật sự muốn ra bên ngoài học hỏi sao?"
Thẩm Kiêu giật mình, chua xót dâng trào, từ tim phổi tới đuôi mắt, hàm răng giống như có chút run rẩy, sau một lúc lâu cậu mới đáp lời, "Vâng, con muốn ra bên ngoài."
Ông Thẩm sờ sờ đầu Thẩm Kiêu, như tự nói với chính mình, "Ra bên ngoài rồi, lúc đi trên đường, không biết có bị lạc hay không nữa?"
Thẩm Kiêu vùi đầu lên đùi gia gia, không nói chuyện, chỉ liên tiếp lắc đầu.
Ông Thẩm vỗ nhẹ đầu cháu trai, có chút nghẹn ngào, "Muốn đi thì đi, Kiêu Kiêu muốn đi thì đi, có điều con phải lo cho bản thân thật tốt, đừng đi lạc, biết không."
Một tiếng "Vâng" rầu rĩ, mang theo chút nức nở.
"Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan." Ông Thẩm một bên lẩm bẩm, một bên nâng Thẩm Kiêu dậy. "Đã bao lớn rồi mà còn khóc nhè vậy, để bọn Tiểu Bắc nhìn thấy, không chừng còn chê cười con đó." Nói xong, ông giúp Thẩm Kiêu lau nước mắt.
Thẩm Kiêu hít mũi, nức nở nói, "Không khóc."
"Được, không khóc, Kiêu Kiêu nhà chúng ta không khóc." Ông lẩm bẩm an ủi, một tiếng lại một tiếng.
Thẩm Kiêu cầm tay gia gia, nắm thật chặt, đầu ngón tay khẽ trắng bệch, ánh mắt lộ ra chút sợ hãi, "Gia gia, nếu có chuyện gì nhất định phải nói cho con, con sẽ trở về, rất nhanh là có thể trở về rồi, nhanh lắm."
Cảm nhận được cháu trai lo lắng, sợ hãi, ông Thẩm rút tay ra, cầm lại tay đối phương, "Sẽ, gia gia sẽ tự chăm sóc mình mà, cũng sẽ chiếu cố nãi nãi con, ngày mai con gọi điện thoại cho ba con đi, lâu lâu Kiêu Kiêu lại gọi về báo an một lần, được không?"
Thẩm Kiêu nín khóc, mỉm cười, nhanh chóng gật đầu, "Ừm, vâng."
"Ừ, bình an là quý nhất."
Ngoài phòng vang lên từng đợt pháo nổ, đón giao thừa, ăn tết.
Pháo nổ vang vang, bước qua năm cũ.
"Tiểu thúc, tiểu thúc, mau ra đây đi, cùng nhau đốt pháo nè." Ngoài phòng truyền đến vài tiếng kêu to, huyên náo vô cùng, không biết mấy đứa nhỏ này đã ăn bao nhiêu kẹo rồi, mà thanh âm lại ngọt ngào như vậy.
Thẩm gia gia chỉnh lại cổ áo cho Thẩm-heo con đang muốn chạy trốn-Kiêu, ôn thanh nói, "Mau đi đi, đi chơi một lát."
"Vâng."
Khó có được hôm trăng tròn hiếm hoi, giao thừa đi qua, gió xuân ấm áp. Ngoài cửa sổ đều là âm thanh vui đùa ầm ĩ, pháo hoa bùm bùm, giống như đánh nát ly biệt u sầu.
Nửa tháng sau, Thẩm Kiêu đem theo giấy chứng nhận về kinh đại.
Hải đường dưới lầu, đã kết chồi non? Còn có một vài nụ hoa.
Hạ Lận Khải giúp Thẩm Kiêu kiểm tra đối chiếu giấy chứng nhận, sau khi xác nhận không có sai lầm, liền đưa cậu một phong thư đề cử, "Đã tìm cho em một lão sư, trước kia ta ở nước ngoài cũng đã học tập ông ấy một đoạn thời gian, tính tình đối phương cũng không tệ lắm, em tới Y quốc rồi, có thể đi tìm ông ấy, ở ngay trường mà em muốn học đấy."
Thẩm Kiêu nhận thư, cúi người khom lưng, "Cảm ơn lão sư."
Hạ Lận Khải tiếp nhận lời cảm ơn, nói, "Nhớ kỹ, học hành cho tốt, còn có, sớm trở về một chút."
Thẩm Kiêu ngẩng đầu, nhìn lão sư đang ngồi ngay ngắn sau án thư, trịnh trọng gật đầu, "Lão sư, em sẽ."
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không thắng nổi một câu hứa hẹn, Hạ Lận Khải hài lòng gật đầu, mang theo chút từ ái, "Lại đây, ta dẫn em đi chọn mấy quyển sách." Đem đồ vật trân quý nhất, đưa cho học sinh thương yêu nhất, cũng coi như là chúc cậu chuyến đi này không muộn phiền, không sầu lo.
Chờ đến khi cửa đóng lại, Thẩm Kiêu nỗ lực nặn ra một nụ cười, trong lòng âm thầm chúc phúc cho lão sư và sư mẫu, cậu hẳn là nên vui mới đúng.
"Thẩm Kiêu."
Đầu ngõ, đứng sẳn một người, là người mà cậu tâm tâm niệm niệm.
Nụ cười trên mặt không tự giác tươi hơn rất nhiều, má lúm đồng tiền lộ ra, mặt mày cũng cong cong.
Thẩm Kiêu đi qua, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, thẳng đến cuối cùng biến thành chạy, ước chừng cách hắn một bước chân, cậu mới dừng lại.
"Sở ngự ca, sao anh lại ở đây?" Thẩm Kiêu có chút tò mò, tại sao đối phương lại ở đây.
Sở Ngự sửa lại đầu tóc rối bù của Thẩm Kiêu, có mấy lọn tóc thực nghịch ngợm, cứ cuộn tròn lên, "Mấy hôm trước vừa vặn có việc đi Tây Bắc, không thể tới đón em được, hôm nay vừa trở về, nên đến trường tìm em, Trương Thanh nói em tới chổ Hạ lão sư, nên anh liền muốn đến đây đón em."
Thẩm Kiêu nhịn không được cười lên tiếng, "Cảm ơn anh." Cậu muốn Sở Ngự tới đón, cho nên nói câu cảm ơn.
"Đi thôi, anh dẫn em đi ăn ngon, bây giờ trong ngõ nhỏ có rất nhiều quán bán đồ ăn, mang em đi nếm thử."
"Dạ." Cậu cao hứng đáp lại một tiếng.
Vừa đón tết xong, trên đường rất náo nhiệt. Có mấy cửa hàng còn treo đèn lồng màu đỏ, rất có không khí lễ hội.
Sở Ngự dẫn Thẩm Kiêu đi ăn một chén hoành thánh trước, chờ sau khi thân thể ấm áp lên mới bắt đầu dạo phố.
"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô, kẹo hồ lô thơm thơm ngọt ngọt, năm xu một xâu, kẹo hồ lô vừa to vừa ngọt đê."
Một đám trẻ con vây quanh ông lão bán kẹo hồ lô, hai mắt trông mong, thèm chảy nước miếng.
Sở Ngự bước lên trước, lựa chọn thật lâu, cuối cùng cũng mua được một xâu trở về.
"Đây, thử xem ăn ngon không."
Thẩm Kiêu nhìn Sở Ngự rồi lại nhìn kẹo hồ lô, ánh mặt trời vào đầu xuân luôn ấm áp như vậy, một chút cũng không chói mắt, kẹo hồ lô được mạ thêm một tầng sắc vàng, Thẩm Kiêu rất thích.
Cắn xuống một miếng, chua chua ngọt ngọt, vị ngọt đậm hơn một ít, bảy phần ngọt ba phần chua, ăn rất ngon, Thẩm Kiêu nhịn không được mà híp híp mắt.
Nhìn phản ứng của thiếu niên, Sở Ngự đoán hương vị của kẹo hồ lô này hẳn là cũng không tệ lắm, bị dáng vẻ lười biếng của đối phương chọc đến đầu quả tim phát ngứa, hắn nhịn không được hỏi, "Thế nào, thích không?"
Thẩm Kiêu gật gật đầu, vui vẻ nói, "Ăn rất ngon, chua chua ngọt ngọt." Nói xong lại cắn xuống một cái, không biết sao, bỗng nhiên cậu đưa kẹo hồ lô đến trước mặt Sở Ngự, "Sở Ngự ca, anh cũng nếm thử đi, xem có thích hay không."
Kẹo hồ lô đỏ rực, bên ngoài bọc tầng đường, thoạt nhìn trong suốt như pha lê. Từ trước đến nay Sở Ngự luôn không thích ăn đồ ngọt, nhưng giờ này phút này hắn bị xâu kẹo hồ lô này hấp dẫn, cắn xuống một cái, lớp vỏ bọc đường vỡ vụn, quả thực rất ngọt, ngọt đến tận tim rồi.
"Thật ngon, anh rất thích."
Hai mắt Thẩm Kiêu sáng rực lên, từ góc độ của Sở Ngự như nhìn thấy được ánh sao lấp lánh bên trong, "Em cũng rất thích, rất thích."