Edit: Tiểu Màn Thầu
Ánh mắt của Bùi Chân rơi trên tay thiếu niên: “Tại sao không lên tiếng?”
Lê Khí bắt đắc dĩ thở dài, sau khi gọt xong quả táo lại bắt đầu bóc cam: “Không phải em đã biết rồi sao?”
“Em muốn nghe chính miệng anh nói!!” Bùi Chân kích động đến mức dùng tay chống nửa người trên lên, cánh tay phải bị gãy dâng lên một trận đau nhức, cô hít sâu một hơi, mồ hôi lập tức xuất ra.
“Chân Chân!”
Lê Khí vội vàng tiến đến đỡ cô, nhìn thấy sắc môi thiếu nữ nhợt nhạt, vừa đau lòng vừa bất lực, sau đó giúp cô dựa vào đầu giường.
Bùi Chân hòa hoãn, tiếp tục hỏi: “Cho nên, anh thực sự là [Leach7] à?”
Thiếu niên chớp chớp đôi mắt, ngầm thừa nhận.
“Em hận!” Bùi Chân giơ hai cánh tay quấn băng gạt lên, “Em hận bây giờ không có tay! Nếu không em nhất định sẽ nhéo cho anh vài cái!”
Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên mở to, vẻ mặt vô tội, thái độ vô cùng tốt xin lỗi: “Thật xin lỗi, Chân Chân, anh sai rồi.”
“Hừ.” Bùi Chân giả vờ tức giận quay đầu sang chỗ khác, một lúc sau không kiềm chế được sự hiếu kỳ ở trong lòng, quay lại hỏi, “Vậy anh nói cho em biết, tại sao anh lại giả thành bạn trên mạng để tiếp cận em được không?”
Thiếu niên tiếp tục chậm rãi bóc vỏ cam, “Ngay từ đầu anh không có ý định giả thành người khác để tiếp cận em, anh chỉ muốn hiểu rõ em thêm một chút thôi.”
“Hử – Tại sao lại đặt giới tính là nữ?”
“Bởi vì nếu như là nam, vậy quá rõ ràng rồi. Leach phát âm giống với tên của anh, còn 7 tương đương ‘Khí’, hơn nữa còn có avata hình con chó màu trắng.” Động tác tay của Lê Khí không dừng lại, giương mắt liếc nhìn thiếu nữ, “Thành thật mà nói, anh vốn cho rằng em đã sớm phát hiện ra rồi.”
Nghe cái ý tứ này, ngược lại như đang trách cô không đủ thông minh vậy?
“Anh đừng nói sang chuyện khác!” Đôi mắt đen láy sáng ngời của Bùi Chân nhìn vào cậu, “Anh nói anh muốn hiểu thêm về em, vậy tại sao anh vẫn luôn like và bình luận cho em, còn nhắn tin cho em nữa?”
“Cũng không còn cách nào khác. Có người nào đó luôn ở trên Weibo nói thích nam thần, nam thần rất khó theo đuổi, đáng tiếc người nam thần thích không phải là tôi…. Anh chỉ muốn giải trừ hiểu lầm mà thôi.”
Nghĩ đến những lời nói lúc trước khi cô xem Lê Khí như người bạn trên bạn mà tâm sự, Bùi Chân không khỏi máu nóng dâng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng nói: “Đừng nói nữa!!!”
Thôi quên đi, nếu không chuyện này sẽ bị vạch trần như vậy.
Đến lúc đó A Khí lấy điện thoại ra chậm rãi đọc lịch sử tin nhắn của hai người, xác định người chết là cô, chứ không phải là Lê Khí.
Thiếu niên cầm trái cam đã được bóc vỏ thành những cánh hoa trong tay, đưa đến cho Bùi Chân: “Tha lỗi cho anh đi.”
Ngoài trừ tha thứ còn có thể làm gì khác sao? Bạn trai là do mình chọn, vừa dịu dàng chăm nom chu đáo vừa mỹ nhan thịnh thế, làm sao cô có thể nhẫn tâm tức giận với cậu chứ?
Thiếu nữ chỉ chỉ vào trái cam, há miệng: “A —”
…..
Ở bệnh viện ba ngày, buổi sáng lúc Bùi Chân đứng trước gương đánh răng cảm thấy bản thân mình rõ ràng đã béo hơn một vòng.
Cô véo da thịt trên mặt, nhỏ giọng thở dài.
Thực sự không thể trách cô, mỗi ngày có quá nhiều món ăn được đưa đến phòng bệnh.
Lê Khí phân phó Tiểu Viên mỗi ngày đi vơ vét những món ngon, cho dù ở thành phố khác cũng phải vận chuyển bằng đường hàng không đến đây. Cho nên Tiểu Viên vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày đều sắp xếp sáu bữa ăn được đưa tới: Bữa sáng, bữa trưa, trà chiều, bữa tối, bữa khuya….
Hơn nữa không có một món ăn nào bị trùng lặp.
Giống như buổi chiều hôm nay Bùi Chân nói muốn uống trà sữa, Tiểu Viên đã chạy đến một số cửa tiệm trà sữa, mua tất cả các hương vị trong cửa tiệm, còn thuê năm người shipper giao đến phòng bệnh.
Bùi Chân nhìn bàn trà trong phòng bệnh bày hơn mấy chục ly trà sữa: “…..Tiểu Viên, anh có hiểu lầm gì với khẩu vị của em không?”
Tiểu Viên vỗ ngực một cái: “Lê tổng nói, không sợ lãng phí, có thể mua bao nhiêu cứ mua bấy nhiêu! Nhất định phải chọn ra hương vị khiến phu nhân hài lòng nhất.”
“….”
Bùi Chân thoáng nhìn qua thiếu niên đang ngồi làm việc trên ghế sô pha, thiếu niên chỉ hơi nâng mắt lên, cười với cô một cái.
Xem ra, thực sự là ý của cậu.
Cuối cùng cô vẫn chọn một ly trà sữa dâu tây kem chesse mà mình yêu thích nhất, còn những ly chưa dùng, cô bảo Tiểu Viên đưa cho các bác sĩ và y tá ở tầng này.
Hai cô y tá ngồi ở phòng trực ban vừa uống trà sữa, vừa cảm khái nói: “Tôi thật hâm mộ phòng 1206, quả thực chính là nhân sinh thắng người.”
“Đúng vậy, bạn trai đối với cô ấy cũng quá tốt rồi, hơn nữa còn có nhiều người đến đây quan tâm cô ấy như vậy. Quan trọng nhất là, phòng 1206 vô cùng xinh đẹp! Hoàn toàn lớn lên theo gout thẩm mỹ của tôi!”
Một chị gái y tá khác đang uống trà sữa trân châu đi đến: “Các cô đang nói ai vậy? Ai lớn lên theo gout thẩm mỹ của cô?”
“Là người này.” Một trong số đó lấy điện thoại ra, “Ngày hôm qua tôi đã lặng lẽ chụp ảnh của cô ấy, không trang điểm cũng rất xinh đẹp nha!”
Cô y tá uống ly trà sữa trân châu mở to tôi mắt: “Là cô ấy?!”
Các y tá khác trăm miệng một lời: “Sao thế? Cô quen à?”
“Tôi làm sao không quen chứ! Đây chính là tài khoản Weibo tôi vẫn luôn theo dõi mà! Trước khi cô ấy còn chưa trở thành food blogger tôi đã theo dõi cô ấy rồi, đợi một chút – Các cô vừa mới nói, bạn trai???”
“Đúng vậy.” Hai cô y tá nói chuyện phiếm lúc đầu nói: “Cô chưa từng gặp bạn trai của cô ấy à? Vô cùng đẹp trai!”
Cô y tá uống ly trà sữa trân châu nói: “Phòng bệnh nào vậy! Tôi muốn đi xem!”
Chèo thuyền CP này trên Weibo lâu như vậy, rốt cuộc hôm nay cũng sắp gặp được người thật rồi!
Cô ấy được cô y tá khác dẫn đến cửa phòng bệnh VIP, lén lút từ ô cửa sổ thủy tinh nhìn vào trong. Chỉ nhìn thấy một thiếu nữ đang tựa vào đầu giường xem TV uống trà sữa, da trắng tóc đen, đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ*. Ngoài ra còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang làm việc trên laptop, ngoại hình nổi bật, chiếc nút áo đầu tiên trên ngực tùy tiện cởi ra, đôi chân dài bắt chéo, thực sự không chút để ý lại mang phong độ nhẹ nhàng.
(Cố phán rực rỡ*: Đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ. Nguồn GG.)
Cô y tá kia hơi mở to đôi mắt, trong nội tâm thầm nghĩ nói: “Không hổ danh là nam thần nha. Quả thực đẹp trai đến mức giật cả mình, liếc nhìn một cái tựa như đang báng bổ thần linh.”
Woa woa woa, không thể tưởng tượng được lúc sinh thời còn có thể gặp được CP ngoài đời thực!
Thiếu nữ trên giường dường như muốn đổi kênh, cho nên nhờ người đàn ông đi đến đó.
Lê Khí đi về phía cô, trong đôi mắt lập tức phủ lên một tầng ấm áp, hoàn toàn khác với khí chất cao lãnh vừa rối.
Cậu chống một tay trên mép giường, thấp giọng hỏi thăm bạn gái cần gì, ống tay áo của cậu xắn đến khuỷu tay, lộ ra một phần cánh tay với đường cong cơ bắp, làn da trắng nõn.
Thiếu nữ nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Giúp em đổi kênh đi.”
Lê Khí nhướng mày, ngón tay chỉ vào má cô: “Nơi này à.”
Khá lắm, còn tranh thủ thời gian hôn người ta nữa!
Trong lòng cô y tá kêu lên: Hôn đi! Hôn đi!
Mắt thấy hai người sắp hôn nhau, Lê Khí bỗng nhiên cúi người xuống, chỉ lưu lại cho cô y tá đó một bóng lưng vai rộng eo hẹp.
A a a a không nhìn thấy nụ hôn đó nữa! Tức ghê!
Sau khi hôn thiếu nữ xong, lúc này Lê Khí mới đứng thẳng người lên, ném một ánh mắt lạnh lùng về phía người đang đứng trước cửa, cô y tá kia sợ đến mức khẽ run rẩy, lập tức chạy trốn.
Hóa ra là cậu đã sớm phát hiện có người đang đứng trước cửa rồi.
….
Lại nói về Lợi Cầm, bà ta bị Bùi Chân đánh rất thảm, phải nằm viện nửa tháng.
Nhưng cảnh sát cũng không truy cứu vấn đề này.
Luật sư của Lê Khí nói, chuyện Lợi Cầm buôn lậu ma túy cộng thêm việc ép người khác sử dụng ma túy, những chuyện này cũng đủ ở tù mọt gông, dành nửa phần đời còn lại sống trong tù giam, không thể gây họa cho người khác được nữa.
Sau khi Lợi Cầm tỉnh dậy, không ngừng kéo chiếc còng tay bạc trên giường bệnh, la hét nói muốn gặp Lê Khí.
Luật sư hỏi thiếu niên có muốn sắp xếp gặp mặt hay không.
Lê Khí đang sấy tóc cho Bùi Chân, động tác nhẹ nhàng lại dịu dàng, mí mắt cũng lười nâng lên, lạnh lùng nói: “Bảo bà ta cút đi.”
Luật sư đã biết mình nên làm như thế nào rồi.
Nhưng Lê Đằng lại đi gặp mặt bà ta một lần, còn việc cụ thể bọn họ nói chuyện gì với nhau không ai biết cả.
Nghe nói sau khi Lê Đằng rời đi, Lợi Cầm khóc rất lâu, sau đó cả người không gượng dậy nổi.
…..
Bùi Chân cảm thấy mình hoàn toàn giống như thú cưng của những người này.
Ngoại trừ một ngày sáu bữa của thiếu niên, Lê Đằng còn phái người đưa rất nhiều thuốc bổ đến. Ông chủ quán cà phê mỗi ngày đều nấu canh xương mang đến, còn ngồi bên giường nhìn Bùi Chân từng muỗng từng muỗng uống hết.
Vẻ mặt của cô sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy mình đang trải qua cuộc sống ở cữ sớm.
Cho nên khi thiếu nữ nhìn thấy Diêu Băng đến, đôi mắt sáng lên.
Cuồi cùng, cô cũng có thể tám chuyện bát quái mà không cần phải ăn gì nữa rồi!
Cô cố ý viện cớ để Lê Khí rời đi, sau đó bảo Diêu Băng ngồi bên cạnh mình. Ai ngờ Diêu Băng vừa nhìn thấy cô nước mắt lộp độp rơi xuống.
Cho đến bây giờ Bùi Chân chưa từng nhìn thấy cô ấy khóc như vậy, vẻ mặt ngơ ngác: “Làm sao vậy Băng Băng?”
“Hức, thật xin lỗi…. Đều là tớ không tốt, nếu tớ vào nhà vệ sinh tìm cậu sớm hơn, cậu sẽ không bị cái bà điên đó mang đi. Về sau cũng không phát sinh ra nhiều chuyện như thế…..” Diêu Băng khóc đến nhòe lớp makeup.
“Được rồi, đừng khóc nữa, trông rất khó coi đó!” Bùi Chân rút khăn giấy đưa cho cô ấy, “Xin lỗi với không xin lỗi cái gì, cậu xem này bây giờ không phải tớ rất tốt đấy sao? Mau nhìn đi, có phải tớ mập hơn so với trước kia không?”
Diêu Băng lau nước mắt quan sát cô trong chốc lát, hỉ mũi nói: “Ừ, hình như là béo lên rồi.”
Thiếu nữ ném trái cam cho cô ấy: “Cút đi!”
Diêu Băng nín khóc mỉm cười, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Nói thật, thông qua chuyện này tớ thấy, Lê Khí thực sự rất yêu cậu.”
“Hử? Tại sao lại nói như thế?”
“Tớ nghe Ngô Thiệu Trạch nói, lúc bọn họ đang họp Lê Khí nhận được điện thoại. Sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi, khuôn mặt ấy không một chút máu, nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh xử lý mọi việc. Bảo Hạng Nam kiểm tra định vị vị trí, còn bảo Ngô Thiệu Trạch đi báo cảnh sát, mau chóng dẫn cảnh sát đến đó.”
Thiếu nữ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy, muốn nghe tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó không phải mụ điên kia bảo Lê Khí đến căn nhà bọn họ từng sống à? Lúc ấy không biết bà ta muốn làm cái gì, có khả năng một đi không trở lại. Lê Khí bảo không cần lo lắng cho anh ta, chỉ cần đảm bảo cậu an toàn là được rồi, ngàn vạn lần phải đưa cậu quay trở về an toàn.”
Diêu Băng lấy hơi nói tiếp: “Sau đó anh ta rất nghiêm túc nói chuyện di chúc gì đó với Ngô Thiệu Trạch, nghe ý tứ của anh ta, từ rất lâu trước đây anh ta đã suy nghĩ kỹ cũng đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện rồi, anh ta muốn cho cậu nửa đời sau không cần phải lo việc cơm ăn áo mặc, còn muốn cậu có một cuộc sống tốt đẹp.”
“Anh ta còn yêu cầu Ngô Thiệu Trạch nhắn với cậu, bảo cậu đừng quá thương tâm, phải sống thật tốt, tương lai còn rất dài, nhất định phải tìm một người yêu thương mình, nhưng đừng quá tin tưởng người khác, nếu như không muốn chọn người khác, có thể cân nhắc đến Chương Tiến trong đội thi toán năm cấp ba….”
Bùi Chân ngơ ngác lắng nghe, bất tri bất giác trên mặt toàn nước mắt. Cô hoàn toàn không nghĩ đến việc thiếu niên sẽ làm đến bước này. Nếu như hôm nay không phải Diêu Băng nói cho cô biết, cô nhất định cả đời cũng không thể biết được, chỉ cho rằng là một câu chuyện mây trôi nước chảy sau khi dùng bữa xong tán gẫu với nhau những chuyện cũ.
Lê Khí lấy nước nóng từ cuối hành lang quay trở về, vừa mới bước vào phòng nhìn thấy đôi mắt của Bùi Chân đỏ hoe như chú thỏ nhỏ, trên gương mặt còn vương đầy nước mắt óng ánh.
Sắc mặt cậu thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía Diêu Băng: “Cô làm gì Chân Chân vậy?”
Diêu Băng sợ hãi, nói cà lăm: “Không có, không có gì.”
Bà đây đang giúp chú nói lời hữu ích đấy!
Cô ấy cầm túi xách lên, đứng dậy lui về phía sau: “Tớ đi trước, ngày mại lại đến thăm Chân Chân.”
Nói xong liền chuồn đi mất.
Bùi Chân vẫn che mặt khóc nức nở, thiếu niên tiến đến nhẹ nhàng đẩy ngón tay của cô ra, giọng nói dịu dàng: “Làm sao vậy?”
Thiếu nữ không nói lời nào, bỗng nhiên ôm chặt lấy eo cậu, nhỏ giọng nói: “Cả đời này của em sẽ không bao giờ thích người khác.”
“Cái gì?” Lê Khí ngây người, nghe thấy giọng nói buồn bực của thiếu nữ nói, “Em ỷ lại vào anh, anh đừng nghĩ đến việc giao em cho người khác. Nếu như anh chết, em ngay lập tức đi xuống đó tìm anh, nếu như em chết đi, em sẽ làm quỷ quấn lấy anh. Chúng ta vĩnh viễn đừng rời xa nhau có được không?”
Trong nội tâm của thiếu niên kinh hãi, vỗ vỗ đầu cô: “Nói bậy bạ gì đó.”
Hai cánh tay của Bùi Chân đặt bên hông cậu dần siết chặt: “Mau hứa với em đi.”
“Được được được, anh hứa.” Lê Khí hết cách khóe môi cong lên. Lời tỏ tình đột ngột xuất hiện này thực sự quá mức kinh hãi và quá trẻ con, đổi lại là người khác khi nghe thấy, có lẽ trong lòng sẽ nửa đường mà rút lui.
Nhưng trái tim của thiếu niên chưa bao giờ được lấp đầy như thế này.
Từ nay về sau —
Đời đời kiếp kiếp, sống chết có nhau.
Cậu khẽ vuốt đỉnh đầu của Bùi Chân, trịnh trọng hứa hẹn:
“Ừ, một lời đã định.”
———————–//–//————————-
*Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng hoàn thành rồi! Kế tiếp nói ngắn gọn về một ý tưởng nhỏ:
Thứ nhất, năng lực có hạn rất nhiều chỗ chưa đạt như mình mong muốn. Nhưng vẫn cảm ơn tiểu thiên sứ rất nhiều đã ủng hộ! Có nhiều người rất quen mắt! Mỗi ngày tôi đều rất chờ mong nhìn thấy bình luận của các bạn! Còn muốn cảm ơn sư phụ và những người bạn bè của tôi! Cảm ơn các bạn đã cổ vũ!! Sau này tôi sẽ tiếp tục chăm chỉ viết truyện! Quyển tiếp theo sẽ tốt hơn!! Cúi đầu chín mươi độ!!
Kế tiếp chính là một số chuyện ngoài lề! Bản thân tôi có hai cái muốn viết:
[Trong thế giới song song, thiếu nữ Chân Chân bệnh nặng gặp được nhân vật nam phụ phản diện Lê Khí đã đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.]
Còn có [Chân Chân quay trở về lúc Lê Khí còn bé, cứu rỗi chữa lành cậu nhóc cô đơn.] Không biết mọi người muốn đọc cái nào? Sau khi kết hôn thiếu niên không biết xấu hổ ngọt ngào? Có thể nhắn lại cho tôi! Tôi sẽ mau chóng lên chương.
*Editor: Bye A Khí và bé Chân nha! Bộ này là bộ mà mình có nhiều cảm xúc nhất, mỗi ngày mình đều vào Tấn Giang đợi chị lên chương mới để đọc, rồi bắt tay vào edit, riết rồi thành thói quen mọi người ạ!! Chúng ta cùng chờ đón những phiên ngoại ngọt ngào nè!!!
HOÀN CHÍNH VĂN