Edit: Tiểu Màn Thầu
Mấy ngày qua Bùi Chân bị giày vò không ngừng nghỉ.
Mỗi buổi sáng vừa mở mắt ra, Lê Khí đã dựa vào đầu giường, ánh mặt trời chiếu từ bệ cửa sổ chiếu lên hàng lông mi dày rậm cong cong của cậu ánh lên một vầng vàng nhạt, trên mặt cậu mang theo sự thỏa mãn lại dịu dàng cùng ý cười nhàn nhạt, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn cô.
Một cảm giác xấu hổ từ sống lưng dâng lên, thiếu nữ đỏ mặt buồn bực vùi đầu vào chăn bông: “A Khí anh đừng nhìn em như thế.”
Bàn tay hơi lạnh nâng một góc chăn bông lên, luồn vào trong áo ngủ của cô, không ngừng vuốt ve làn da mịn màng nơi eo cô, chờ sau nhiệt độ ở lòng bàn tay cao hơn thân thể thiếu nữ, bàn tay nghịch ngợm đó chậm rãi đi xuống, di chuyển đến lưng quần.
Bùi Chân bắt lấy bàn tay tinh nghịch đó, kinh hoảng thất thố nói: “Anh muốn làm cái gì?”
Chủ nhân của bàn tay cười trầm thấp một tiếng: “Em đoán xem?”
“Em em em phải đi đi học!” Bùi Chân chui từ trong chăn ra, cô cảm thấy bọn họ sắp làm một chuyện gì đó kỳ quái. Nhưng vừa đứng lên, Lê Khí nắm chặt eo cô nhẹ nhàng kéo về phía mình, thiếu nữ cứ như vậy giạng chân ngồi trên người cậu với một tư thế quỷ dị.
“….”
“Còn sớm mà. Ngủ một lúc nữa.” Thiếu niên ôm eo cô, khẽ nói.
Đôi mắt của cậu vốn màu nhạt, hiện giờ đôi mắt đó hơi híp lại tiến về phía trước, nước da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, hơn nữa giọng điệu nhẹ nhàng dụ dỗ này, quả thực chính là một yêu nghiệt mê hoặc lòng người.
Bùi Chân im lặng: “Kiếp trước anh là hồ ly tinh à?!”
“Ừ.” Thiếu niên không phủ nhận, bàn tay dán vào lưng cô hơi dùng sức, Bùi Chân “A” một tiếng ngã xuống, áp vào lồng ngực cậu, “Anh chính là.”
Lúc cô kịp phản ứng lại, vỗ cánh tay của Lê Khí, “Thả em ra.”
Thiếu niên chỉ mỉm cười, bàn tay đặt trên eo cô không nhúc nhích tí nào.
Hai người náo loạn một trận, cuối cùng Bùi Chân cũng mặc quần áo vào, trang điểm nhẹ rồi đi xuống lầu. Một chiếc xe thể thao màu bạc độc đáo khiêm tốn đang đợi ở cửa, cô ngồi vào ghế lái phụ, nói với Lê Khí đeo kính râm: “Thực ra anh không cần đưa đón em đâu.”
Trường đại học của cô nằm ở một đầu thành phố H, còn công ty của Lê Khí lại nằm ở đầu bên kia, mỗi lần đưa đón cô phải chạy xuyên qua cả thành phố.
Mà cậu công việc bận rộn như vậy, cô có chút ngại ngùng khi chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu.
Lê Khí nghiêng người đến, giúp cô thắt dây an toàn: “Anh muốn đưa.” Nói xong, cậu ghé vào một bên mặt của thiếu nữ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, hàng lông mi dài lướt qua má cô, giống như cánh bướm vừa nhẹ vừa ngứa.
Bùi Chân bị động tác của cậu làm cho tâm viên ý mãn, chỉ có thể giả vờ nhìn những chú gấu bông nhỏ trên kính chắn gió: một chú chó màu trắng và một chú thỏ màu hồng, đong đưa qua lại khi chiếc xe di chuyển.
Đến cổng trường đại học, sau khi Bùi Chân xuống xe quay người chào tạm biệt Lê Khí, rồi bước vào tòa nhà dạy học.
Cô học chuyên ngành tiếng Anh, một lớp có hai mươi sinh viên, chỉ có một nam sinh, chính là hot boy của lớp. Trùng hợp nam sinh đó vừa bước xuống cầu thang tòa dạy học, nhìn thấy Bùi Chân mặc áo len màu trắng, đội mũ len màu đỏ từ xa đi tới, không khỏi ngây người, tiến lên chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”
Thiếu nữ cười cong cong vành mắt “Xin chào.”
“Cậu đến đi học sao?” Vừa nói xong, hot boy đã hối hận, cậu ta hỏi câu hỏi ngu xuẩn gì thế này? Không đến học chẳng lẽ đến đây chơi sao?
Bùi Chân ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
Chiếc xe thể thao màu bạc vẫn còn đậu trước cổng trường học, Lê Khí nhìn đến bóng lưng của thiếu nữ và nam sinh kia, ánh mắt sâu thẳm.
Bùi Chân tiến vào phòng học, chọn hàng ghế đầu tiên ngồi xuống. Đây là lớp học do giáo viên nước ngoài dạy, giáo viên nước ngoài là một người đàn ông trung niên người Anh tên Eugene, có một đôi mắt màu xanh, thích thảo luận với bọn họ những tác phẩm kinh điển của nước ngoài.
So với một số giáo viên chỉ biết dạy qua loa lấy lệ, Bùi Chân càng khâm phục Eugene hơn mỗi tiết học đều nghiêm túc chuẩn bị.
Trước mắt thầy giáo vẫn còn chưa vào phòng học, Bùi Chân lấy bản gốc tiếng Anh ra xem một lúc. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chờ một lúc nữa lên lớp sẽ có khâu kiểm tra.
Hot boy muốn trò chuyện với Bùi Chân trong chốc lát, cho nên dứt khoát ngồi bên cạnh cô. Nhưng thiếu nữ đọc sách quá tập trung, căn bản không ngẩng đầu lên.
Mấy phút trôi qua, vài bạn học khác lần lượt tiến vào phòng học, một đám nữ sinh bước vào cửa, nhỏ giọng thảo luận:
[Trời ạ, vừa rồi cậu có thấy không, anh chàng kia lớn lên đẹp trai quá!!!]
[Là sinh viên trường chúng ta sao? Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua người đó! Thực sự đúng là thân cao chân dài, vô cùng đẹp trai!]
[Vừa rồi anh ta nói chuyện gì với giáo viên nước ngoài của chúng ta vậy? Nghe hình như là đang nói tiếng Anh? Phát âm rất chuẩn nha! Không khác gì người nước ngoài!]
[Chúng ta có nên đi ra ngoài nhìn không nhỉ?]
Bùi Chân tiến vào tai trái ra tai phải, không để ý nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, tiếp tục lật xem cuốn sách bản gốc trong tay. Không bao lâu, giáo viên nước ngoài Eugene đẩy cửa bước vào với nụ cười trên môi, lịch sự nói với người đi bên cạnh: “Have a seat.”
Đám nữ sinh ngồi phía sau Bùi Chân lập tức kích động: [Tôi đang nằm mơ à! Anh ta rõ ràng đến lớp chúng ta kìa?!]
[A a a a a tôi muốn chết quá!]
Lúc này Bùi Chân mới nâng mắt lên, nhìn thấy thiếu niên đang đứng bên cạnh Eugene, cái kính râm vừa rồi vắt trên cổ áo sơmi trắng, trùng hợp cũng nhìn về phía cô.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của cậu, Bùi Chân thoáng ngây người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lê Khí sải đôi chân dài đi đến, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Xin chào, anh có thể ngồi ở đây không?”
…..
Trong suốt buổi học này, thiếu nữ như rơi vào trong sương mù, không biết đang nghe cái gì. Người ngồi bên cạnh có tính quấy nhiễu quá cao, cho dù hơn phân nửa buổi học không nói gì với Bùi Chân, chỉ thỉnh thoảng thảo luận vài câu văn học tiếng Anh với Eugene trên bục giảng. Nhưng trái tim của thiếu nữ gần như bị nhất cử nhất động của cậu dẫn dắt.
Eugene hiếm khi gặp được tri âm, cho nên rất cao hứng, ông ấy mời Lê Khí lên bục giảng nói một chút về tác phẩm [Paradise Lost] của nhà thơ John Milton.
Thiếu niên bình tĩnh đi lên bục giảng, chậm rãi nói. Tiếng Anh của Bùi Chân không tệ, nhưng chỉ có thể hiểu được các đoạn ngắn, hầu hết các bạn học cùng lớp thậm chí còn không biết cậu đang nói cái gì.
Ừ, mắc kệ nói cái gì, nghe rất hấp dẫn là được rồi.
Hot boy ngồi bên cạnh Bùi Chân không hài lòng khi Lê Khí chiếm hào quang của mình, cố ý ghé sát vào Bùi Chân nhỏ giọng nói chuyện phiếm: “Tớ nghe nói tiệm bánh ngọt phía sau trường học mùi vị không tệ, tan học tớ mời cậu đi ăn nhé?”
Thiếu nữ ngẩn người, cẩn thận dè dặt ngước mắt nhìn Lê Khí đang đứng trên bục giảng, nhanh chóng lắc đầu.
Một màn này bị hot boy cho rằng là vì cô đang ngại ngùng, cậu ta càng chủ động tấn công: “Đi đi, tất cả bạn học trong lớp đều đi.”
Thiếu niên mím môi, từ trên bục giảng đi xuống, hai ngón tay thon dài cong lên, gõ vào bàn của hot boy:
“Vị bạn học này, cậu có thể giải thích được câu thơ trong tác phẩm [Paradise Lost] này không: “Better to reign in Hell than serve in Heaven.”
Hot boy vốn không biết cậu đang nói cái gì. Cậu ta đột nhiên bị cue, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cậu ta, mặt đỏ đến mang tai nói: “I…I don’t know.”
Lê Khí nhướng mày: “Vậy à? Vậy cậu nên chăm chú nghe giảng một chút, ba giây trước tôi vừa mới nói qua.”
Ánh mắt của cậu chuyển lên người thiếu nữ đang ngồi ở một bên, buồn bã nói: “Thay vì nghĩ cách theo đuổi bạn gái của người khác, không bằng hãy dày công trao dồi khả năng của bản thân mình trước đi.”
Hot boy chưa từng mất mặt như vậy, khuôn mặt thoáng đỏ bừng. Nhưng cậu ta không phục, người kia là ai, từ đâu nhảy ra, dựa vào cái gì mà dạy dỗ cậu ta?!
Không tranh giành bánh màn thầu tranh giành khẩu khí, cậu ta vỗ bàn đứng lên: “Anh lặp lại lần nữa!”
Kết quả…. Khi cậu ta đứng lên mới phát hiện, thiếu niên ở trước mắt quá cao, còn cao hơn mình nửa cái đầu! Hào quang của cậu ta thoáng chốc yếu đi.
Hơn nữa nhìn thấy khí thế cùng dáng vẻ hùng hổ của người này, thậm chí mí mắt cũng lười nâng lên, giơ tay xoa đầu Bùi Chân: “Ngoan ngoan học tập, đừng học hư.”
“….” Thiếu nữ đỏ mặt, gật đầu, “Vâng.”
Tiết học này cũng sắp kết thúc, vừa khéo tiếng chuông tan học vang lên, Eugene còn chưa nói tan học, các bạn học nữ ở hàng ghế sau đã chạy đến vây quanh Lê Khí:
“Anh đẹp trai là sinh viên trường chúng em sao? Học khoa nào vậy? Có thể xin phương thức liên lạc không?”
“Tiếng Anh của anh giỏi thật, có thể dạy chúng em cách phát âm không?”
“Anh trai nhỏ này, có dáng người của minh tinh.”
“….”
Thiếu niên bị quấy rầy đến mày nhíu lại, trong mắt xẹt qua một tia mất kiên nhẫn: “Xin lỗi, nhường đường một chút –”
“Đừng chặn đường bạn gái của tôi.”
Bạn gái?!
Tất cả nữ sinh đều im lặng, nhìn theo hướng mắt của Lê Khí.
Anh ấy có bạn gái? Bạn gái học trong lớp của bọn họ? Là ai có vận khí tốt như vậy?!
Chỉ nhìn thấy Bùi Chân đứng bên ngoài vòng tròn, sắc mặt có hơi ửng hồng: “Thật ngại quá, tôi chính là bạn gái của anh ấy…”
…..
Nhà ăn của trường đại học sạch sẽ sáng sủa, đám đông chen chúc.
Lê Khí bưng hai khay cơm ngồi đối diện Bùi Chân, đẩy một cái khay đến trước mặt cô: “Ăn đi.”
Bùi Chân vẫn chưa hoàn hồn sau sự ‘kinh hãi’ vừa rồi, nhỏ giọng hỏi: “Sao hôm nay anh không đi làm mà lại theo em đi học?”
Thiếu niên dừng đũa, lạnh lùng nói: “Không thể để cho người khác có cơ hội.”
Bùi Chân cười khổ: “Em và cậu bạn kia nói với nhau không được mấy câu.”
“Ừ, anh biết.” Lê Khí gắp đùi gà đặt vào trong khay của thiếu nữ, “Là cậu ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mà thôi.”
Bùi Chân nắm lấy cái đĩa trong khay cơm, bỗng nhiên cười một tiếng: “Nhưng – Em rất vui.”
“?”
“A Khí ghen rồi, em rất vui. Thực ra, vừa rồi khi đám con gái của lớp em vây quanh anh, em cũng rất ghen đó. Sau này em sẽ đặt vài bộ đồ đôi, về sau để cho người khác vừa nhìn đã biết bạn gái của anh chính là em. Hoặc là em sẽ xăm một mã Qr trên người anh, khi mọi người quét chúng sẽ xuất hiện năm chữ ‘Dành riêng cho Bùi Chân.’
(*Trong tiếng trung là 4 chữ, nhưng edit ra là năm chữ nha, mọi người đừng thắc mắc đoạn này 😊)
“Bé ngốc.” Lê Khí nâng trán lên bất đắc dĩ nói, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên.
*
Hôm nay là ngày cuối tuần, Bùi Chân và Lê Khí dậy trễ hơn bình thường một chút.
Như thường lệ, thiếu niên ôm lấy cô chơi xấu một trận, đòi hôn đòi ôm một cái. Bùi Chân vô cùng đau khổ: “Anh như vậy là không được rồi! Khát vọng kinh doanh của anh đâu! Lý tưởng sâu rộng của anh đâu!”
Lê Khí khẽ cười một tiếng: “Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ai còn quan tâm mấy thứ đó.”
“…”
Bùi Chân phí hết công phu mới trốn được xuống giường. Cô đứng trước cửa nhà thay giày nói: “Em đi siêu thị mua ít thức ăn!”
“Anh đi với em.” Lê Khí đứng dậy.
“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi một lúc đi.” Cô đau lòng cho A Khí, muốn cậu nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.
Bùi Chân vừa huýt sáo vừa cầm một túi đầy thức ăn mùa từ siêu thị quay về nhà, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ còn chào hỏi với hai chú bảo vệ: “Buổi sáng tốt lành ạ!”
Cô khách khí lại lễ phép, bình thường còn làm một chút điểm tâm chia cho các bác bảo vệ và dì dọn vệ sinh, tất cả mọi người đều rất thích cô. Sau màn chào hỏi này, một chú bảo vệ gọi cô lại: “Đúng rồi, nhà cháu có chuyển phát nhanh này.”
“Chuyển phát nhanh ạ?” Phản ứng đầu tiên của Bùi Chân chính là thiếu niên mua. Gần đây cô không mua đồ online.
“Vậy cháu cầm lên nhé.” Bùi Chân dùng một tay cầm lấy hộp chuyển phát nhanh, vô cùng cao hứng đi lên lầu.
Thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, nhìn thấy Bùi Chân bước vào, nâng mắt lên mỉm cười với cô.
“A Khí đây là chuyển phát nhanh của anh à?” Bùi Chân đặt cái túi siêu thị lên quầy bar, nhìn kỹ cái hộp chuyển phát nhanh, vết mực trên đó gần như biến mất, không thể nhìn thấy thông tin người gửi và người nhận, chỉ có địa chỉ là chính xác. Đúng là nhà của bọn họ.
“Không phải của anh.”
“Hả? Thật kỳ quái, cũng không phải của em.” Bùi Chân nghiên cứu trong chốc lát, “Có phải là ba gửi cho chúng ta không?”
Tuy Lê Đằng sống ở thành phố S, nhưng ông ấy luôn gửi hải sản tươi sống, trái cây theo mùa, còn có một số đồ vật mà ông ấy cảm thấy Lê Khí và Bùi Chân sẽ thích.
Thiếu niên gật đầu: “Có lẽ là như vậy.”
“Em mở nó ra xem nhé?” Bùi Chân rất tò mò bên trong hộp chuyển phát nhanh này là thứ gì, cầm kéo rọc vỏ ngoài mở ra.
Bên trong là một cái hộp giấy màu nâu bình thường, có dấu vết từng bị ném, lại rất nhiều nếp nhăn.
Bùi Chân gửi thấy một mùi giống như gỉ sét, đã từ rất lâu rồi cô không ngửi thấy.
Lúc trước cô bệnh nặng nằm viện, mỗi ngày trong miệng điều là mùi vị này. Cô quá quen thuộc, tuyệt đối không lầm.
Nhưng tay của cô hành động nhanh hơn não, đã mở cái hộp giấy màu nâu kia ra.
“A ——–!!!!”
Một tiếng thét cao vút chói tai truyền đến, Lê Khí ném quyển sách trong tay đi, chạy như điên về phía thiếu nữ.
“Làm sao vậy Chân Chân?!” Cậu đỡ lấy thân thể run bần bật, Bùi Chân hai mắt nhắm nghiền sắc mặt trắng bệch, rất nhanh cậu nhìn thấy trên tay thiếu nữ có vết máu.
Nhưng cậu lập tức phát hiện ra, vết máu đông lại có màu nâu sẫm đó, không phải của Bùi Chân mà là —-
Lê Khí nhìn về phía hộp giấy.
Trong đó thình lình xuất hiện xác động vật với tứ chi rời rạc!
———//—//——-
*Tác giả có lời muốn nói: Tôi tác giả vỗ ngực cam đoan với mọi người! Tuyệt đối! Không! Hành hạ! Ít nhất, sẽ không hành hạ mẹ ngỗng và những đứa con yêu!