Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 59: May quá chỉ là một giấc mơ, may mắn chỉ là giấc mơ mà thôi




Edit: Tiểu Màn Thầu

Ăn xong chầu lẩu này, hai người bọn họ chào tạm biệt thầy giáo và những người bạn học khác.

Lê Khí đứng trước cửa nhà hàng lẩu hỏi thiếu nữ: “Mấy ngày nay không định về nhà ở sao?”

“Phòng ký túc xá của em cái gì cũng có, đi qua đi lại quá phiền phức.”

Đợi kết thúc khóa tập huấn, trường học chính thức bắt đầu tập trung học bù, hầu như các học sinh đều phải tham gia. Ngoại trừ một số người có thành tích đặc biệt tốt, bù hay không bù cũng giống nhau thôi, ví dụ như Lê Khí, hoặc là trong nhà vô cùng có tiền, trực tiếp quyên góp một tòa nhà dạy học, ví dụ như Ngô Thiệu Trạch, có thể lựa chọn không đến.

Đối với những học sinh cấp 3 như Bùi Chân, tốt hơn hết vẫn nên thành thật đến trường đi học.

Hơn nữa —

Hàng lông mi cong của thiếu nữ nhẹ run lên, có chút đáng thương nói: “Cho dù em về nhà, người nào đó cũng không có thời gian ở bên cạnh em hu hu.”

“Chẳng phải đã đến đây với em rồi sao?” Thiếu niên sờ mái tóc mềm mại của cô, cười nói.

Bùi Chân thở dài: “Thực ra em không phải trách anh không ở bên cạnh em, nhưng em cảm thấy anh mỗi ngày bận rộn như vậy, không có thời gian nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ mấy ngày không gặp anh dường như anh đã gầy đi rất nhiều.”

“Ừ.” Thiếu niên tiến đến nắm lấy tay cô, “Anh biết là anh không tốt, để cho Chân Chân phải lo lắng rồi.”

Bùi Chân đẩy cậu ra, mặt đỏ lên: “A Khí anh đang làm cái gì vậy? Thầy giáo và các bạn học còn chưa đi xa đâu! Bọn họ sẽ nhìn thấy!”

Lê Khí đôi mắt sâu thẳm, giữ chặt cổ tay cô, không nói lời nào kéo thiếu nữ vào trong lòng mình: “Chính là muốn để bọn họ nhìn thấy đấy.”

Em thuộc về anh.

Không cho phép ai có nửa phần tơ tưởng đến.

Hai cánh tay hữu lực tạo thành một vòng tròn, siết chặt vòng eo thon của thiếu nữ. Cô nào có thể tránh thoát được nữa. Bùi Chân chỉ cảm thấy mọi người đi ra đi vào đều đang nhìn bọn họ, mặt không khỏi nóng lên, nhỏ giọng nói: “Anh buông em ra đi.”

“Không buông.” Thiếu niên càng ôm chặt hơn nữa.

Thiếu nữ dùng sức đánh cậu, “Muốn chết à, anh muốn mưu sát vợ của mình hả?”

Không biết những lời này khiến cậu hài lòng ở chỗ nào, thiếu niên cười nhẹ buông Bùi Chân ra, một lần nữa nhẹ nhàng nắm tay cô, khóe môi trên một bên mặt trắng nõn tinh xảo hơi cong lên.

“Đi thôi, anh tiễn em về ký túc xá.”

Bùi Chân trong lòng mặc niệm: “Quỷ ngây thơ.”

Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi trên đường quay về trường học, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi, có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy đến, khi sắp đụng vào thiếu nữ. Lê Khí đưa tay kéo một phát, mới miễn cưỡng không đụng vào bóng dáng đang mạnh mẽ nhào tới.

Bởi vì một phút trì hoãn này, bóng dáng nhỏ nhắn kia bị người phía sau đuổi theo kịp, còn bị đè xuống mặt đất.

Lúc này Bùi Chân mới nhìn thấy rõ, người suýt chút nữa đụng vào cô chính là một bạn nhỏ chỉ mới sáu bảy tuổi.

Người đuổi theo ở phía sau là một người đàn ông cao to, một tay ấn chặt mặt bạn nhỏ, hung hăng đánh vào mông bạn nhỏ mấy cái: “Cho mày trộm đồ này, tuổi còn nhỏ không lo học hành, mỗi ngày đều đến nhà tao trộm đồ.”

Cả người bạn nhỏ rất bẩn, trên chân còn mang một đôi dép lê rách rưới, duy nhất chỉ có một đôi mắt đen láy sáng ngời. Bạn nhỏ bị đánh cũng không khóc, ôm đầu của mình một cách thuần thục, còn lấy một túi bánh mì từ trong túi quần ra, bò đến bên chân Lê Khí.

Bùi Chân cảm thấy bạn nhỏ này có chút quen mắt: “A Khí, chúng ta đã từng gặp qua cậu nhóc này đúng không?”

Lê Khí đương nhiên nhớ rõ cậu bé này. Vào một ngày tuyết rơi hơn nửa năm trước, bọn họ ở quán ăn nhỏ đã gặp qua cậu nhóc này.

Lúc ấy mẹ của cậu bé hung hăng đạp cậu bé một cước, hôm nay hơn nửa năm trôi qua, nhìn thấy bộ dạng của cậu bé, tình hình vẫn không cải thiện hơn chút nào.

Người đàn ông đại khái đang tức giận, liên tục đánh cậu bé năm cái, ông ta sức lực rất lớn, mỗi cái đánh đều có thể nghe thấy âm thanh thanh thuý phát ra. Âm thanh này nghe khá đau.

Bùi Chân nhịn không được, đi đến nói: “Chú ơi, làm sao thế? Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, đứng đánh cậu bé nữa.”

Người đàn ông dừng tay, thở hổn hển nói: “Siêu thị nhà tôi ngày nào cũng mất ít đồ, tôi còn nói kỳ quái thật, không phải gặp quỷ rồi chứ? Hay lắm hôm nay lúc nó đến ăn trộm bánh mì bị tôi bắt gặp! Thủ pháp thuần thục khẳng định không phải là lần đầu tiên!” Ông ta quát cậu bé đang nằm dưới đất: “Đứng lên cho tao! Ba mẹ mày đâu?! Tao tìm ba mẹ mày đòi tiền!”

Cậu bé vẫn luôn mặt không biểu cảm lúc này mới có chút phản ứng, đôi mắt đen láy chớp chớp, không nói gì.

Thiếu niên rút trong ví tiền ra vài tờ tiền màu hồng đưa cho người đàn ông: “Chúng tôi thay thằng bé trả tiền.”

Người đàn ông vội vàng xua tay: “Không cần nhiều như vậy, nó chỉ trộm ít bánh mì và mì gói mà thôi.”

“Xem như là tạ lỗi. Xin anh nhận lấy cho.” Thiếu niên kiên trì.

Chờ người đàn ông cầm tiền rời đi, thiếu niên mới ngồi xổm xuống, đôi mắt màu hổ phách hờ hững rơi trên người cậu bé, duỗi tay ra: “Đứng lên đi.”

Cậu bé tự mình đứng dậy, nhặt bánh mì trên mặt đất lên muốn bỏ chạy.

Lê Khí duỗi một tay ra, kéo cậu bé trở về, giọng điệu rất lạnh lùng: “Đi đâu?”

Thiếu nữ cảm nhận được Lê Khí đang tức giận, khi cậu tức giận khí chất trên người liền thay đổi, nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống rất nhiều.

Cô vội vàng ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với cậu bé, nở một nụ cười thân thiết nói: “Em trai nhỏ, nói chuyện với chị một chút nhé, tại sao em lại ăn cắp? Có phải đói bụng không?”

Cậu bé dường như chưa từng được ai đối xử dịu dàng như vậy, sững sốt, phá lệ gật đầu.

“Ừm, chị biết em là một đứa bé ngoan mà, nhất định em đói lắm mới lấy đồ mà không trả tiền đúng không?” Thiếu nữ nhìn cậu bé, kiên nhẫn dạy bảo: “Nhưng làm như thế là không đúng. Lần sau đừng làm như vậy nữa được không?”

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

“Em tên là gì?”

Cậu bé cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tiểu Duệ.”

“Thật là một cái tên dễ nghe.” Thiếu nữ duỗi tay ra sờ đầu cậu bé, “Có thể nói cho chị biết vừa rồi em vội vàng chạy đi đâu không? Về nhà à?”

Cậu bé tên Tiểu Duệ im lặng, nhẹ gật đầu, giơ túi bánh mì dính đầy bụi trong tay lên: “Cài này, cho mẹ.”

Nhớ đến người mẹ đối xử không tốt với Tiểu Duệ, trong lòng thiếu nữ thở dài, nói: “Anh chị cùng em về nhà tìm mẹ được không?”

Tiểu Duệ lần nữa gật đầu.

Bùi Chân quay đầu nhìn Lê Khí, phát hiện giờ phút này thiếu niên có hơi thất thần.

Có lẽ là cậu đang nghĩ đến chuyện khi mình còn bé.

Cô khều khều tay thiếu niên, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi?”

*

Cùng lúc đó, thành phố S.

Lê Đằng ngồi trong thư phòng, lật xem những tư liệu có liên quan đến Lê Khí mà trong khoảng thời gian này thư ký Mã đã thu thập được.

Trên tờ báo cũ, cậu bé ngồi trước cửa nhà đôi mắt hững hờ, nhìn mẹ bị mang đi…

Trong cô nhi viện, cậu bé xinh đẹp ngồi một mình dưới gốc cây, nhìn lũ trẻ đang chơi đùa ở phía xa…

Trước cửa nhà họ Bùi, thiếu niên cao gầy nheo mắt, hơi nâng tay lên chặn ánh đèn flash chói mắt…

Bàn tay của Lê Đằng nhẹ run lên, lật từng trang giấy, xem thành tích xuất sắc từ nhỏ đến lớn của thiếu niên, còn có bài phỏng vấn khi cậu được Bùi Hồng Đạt nhận nuôi.

Trái tim của người đàn ông trung niên đau nhói.

Con của ông ấy, con của ông ấy và Lợi Anh…. Khi ông ấy không hề hay biết gì, mà lớn lên trong cô độc và hành hạ….

Lê Đằng nhìn một lúc lâu, bấm điện thoại gọi thư ký:

“Mã Viễn, tôi cần anh làm một việc –”

Sau khi Mã Viễn nghe đầu dây bên kia nói xong ngây ngẩn cả người: “Lê tổng, việc này…”

Trên khuôn mặt được bão dưỡng tốt của Lê Đằng lộ ra một nụ cười khổ: “Là tôi nợ thằng bé….Nhiều tiền hơn nữa cũng không thể bù đắp….”

*

Nhà của cậu bé nằm ở tầng một trong tiểu khu cũ nát lại tối tăm nào đó.

Thiến niên gõ cửa mấy lần, bên trong không có ai đáp lời.

Tiểu Duệ phát hiện ánh mắt của thiếu niên đang nhìn về phía mình, vội trốn sau lưng Bùi Chân.

Thiếu nữ vỗ nhẹ lưng cậu bé: “Đừng sợ, anh trai là người tốt. Mẹ của em không có ở nhà sao?”

Tiểu Duệ suy nghĩ: “Có lẽ mẹ đã đi ra…”

Mỗi ngày vào giờ này mẹ luôn ăn mặc rất xinh đẹp đi ra ngoài, đến rạng sáng mới quay trở về, trên người luôn nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.

Lê Khí nhìn về phía thiếu nữ: “Vậy phải làm sao?”

Thiếu nữ hỏi Tiểu Duệ: “Em có biết số điện thoại của mẹ mình không?”

…..

Điện thoại của mẹ Tiểu Duệ căn bản không liên lạc được, Bùi Chân và Lê Khí để lại giấy nhắn ở cửa, sau đó dẫn Tiểu Duệ về nhà.

Hiển nhiên Tiểu Duệ chưa từng sống trong căn nhà có điều kiện tốt như vậy, cậu bé cứ đứng ở cửa không chịu đi vào.

Bùi Chân an ủi cậu bé: “Không sao đâu, em cứ tùy tiện mang vào là được rồi.”

Thiếu niên cầm một đôi dép lê cúi người đặt bên chân cậu bé, sau đó không nói lời nào mà rời đi.

Tiểu Duệ không biết làm sao lại liếc nhìn Bùi Chân, thiếu nữ vội vàng nói: “Anh trai có ý bảo em đi vào đấy. Đừng lo lắng, mau vào đi.”

Lúc này cậu bé mới nhút nhát sợ sệt bước một bước.

Thiếu nữ bảo cậu bé đến ghế sô pha ngồi xuống: “Tiểu Duệ, em có đói bụng không, chị nấu món ngon cho em ăn nhé?”

Tiểu Duệ lắc đầu: “Em không đói bụng.” Vừa dứt lời, bụng của cậu bé kháng nghị kêu lên dữ dội.

Cả khuôn mặt cậu bé đỏ bừng: “Em thực sự không đói bụng.”

“Này.” Thiếu niên cầm lấy cây chổi đi đến trước mặt cậu bé, mặt không đổi sắc nói: “Tới đây giúp quét nhà đi.”

Tiểu Duệ sửng sốt, vội cầm lấy cây chổi bắt đầu ngoan ngoãn quét nhà.

Bùi Chân tiến đến gần Lê Khí, nhỏ giọng hỏi: “A Khí, không phải như vậy không tốt lắm sao?”

Thiếu niên nhẹ giọng giải thích: “Cậu bé không được tự nhiên. Em hãy để cậu bé làm một số công việc lặt vặt ngược lại cậu bé sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy.”

Nếu có người có thể hiểu rõ nhất suy nghĩ lúc này của cậu bé nhất, tất nhiên người đó chính là Lê Khí. Cậu cũng là kiểu người vô công bất thụ lộc. Từ nhỏ không nhận được bất kỳ thiện ý nào, cho nên chỉ cần người ta giúp mình một chút, đương nhiên mình sẽ muốn báo đáp nhiều hơn.

Đối với bà Lục cũng vậy, đối với Bùi Chân cũng như vậy.

Cho nên bảo cậu vô duyên vô cớ tiếp nhận việc người khác đối xử tốt với mình, là một chuyện rất khó khăn.

Cậu nghĩ, hẳn là cậu bé cũng có suy nghĩ như thế.

Nhìn thấy Tiểu Duệ vừa rồi toàn thân căng thẳng hiện giờ lại im lặng quét nhà, thiếu nữ đã hiểu, gật đầu nói: “Em đi đến phòng bếp nấu chút gì đó cho cậu nhóc ăn!”

“Ừ, để anh giúp em.” Lê Khí cùng cô tiến vào phòng bếp.

Hơn mười phút sau, thiếu nữ chống cằm, nhìn Tiểu Duệ ăn mì như hổ đói.

“Ăn ngon không?” Thấy cậu bé ăn ngon như vậy, thiếu nữ nhịn không được lên tiếng hỏi.

Tiểu Duệ muốn trả lời lại bị sặc, cũng may Lê Khí kịp thời đưa ly nước lạnh đến. Cậu bé uống vài ngụm, lau miệng, xấu hổ nói: “Ăn ngon lắm….”

Cho đến bây giờ cậu bé chưa từng ăn món ngon như vậy.

Đôi mắt thiếu nữ cong cong như vầng trăng non, mỉm cười nói: “Vậy em ăn nhiều một chút!”

Lê Khí vẫn luôn không nói lời nào, nhìn cơn mưa tầm tả bên ngoài cửa sổ.

Bầu trời bị mây đen che phủ, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào ô cửa sổ. Sợ rằng trận mưa đêm nay sẽ không ngừng lại. Nhưng trước mắt lại có một vấn đề lớn hơn: Đêm nay Tiểu Duệ sẽ ngủ ở đâu?

Một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy, bọn họ không đành lòng để cho cậu bé ngủ trên ghế sô pha.

Bùi Chân suy nghĩ: “Muốn ngủ cùng chị không?”

“Không được.” Sắc mặt thiếu niên trầm xuồng, lập tức phủ định.

Thiếu nữ bật cười, cái này cũng ghen được à?

“Em ấy chỉ mới sáu tuổi thôi.” Bùi Chân chỉ chỉ vào Tiểu Duệ đang cúi đầu ăn mì, nói bằng khẩu hình miệng.

Thiếu niên dùng khẩu hình miệng đáp lời: “Sáu tháng cũng không được.”

“Này.” Cậu gọi Tiểu Duệ, “Đêm nay em ngủ cùng anh.”

Cậu nhóc run lên, chiếc đũa rơi xuống bàn.

Lê Khí: ….

Cậu đáng sợ đến thế sao?

*

Ngoài cửa sổ trời vẫn còn đổ mưa, nhưng trong phòng oi bức ẩm ướt, dường như chăn mềm cũng có thể vắt ra nước.

Lê Khí ngủ không ngon giấc, vì vậy cậu bước xuống giường, ai ngờ lại giẫm vào một vũng nước lạnh như băng.

Chẳng biết từ lúc nào nước chảy đã chảy vào phòng, nước ngập không đến mu bàn chân, nhưng cậu lại nhìn thấy dép lê của mình đang trôi lơ lửng trên mặt nước.

Thiếu niên rời khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cửa sổ phòng khách không biết như thế nào lại mở ra. Bên ngoài mưa gió đùn đùn, sấm chớp xẹt ngang qua bầu trời đêm, thỉnh thoảng còn chiếu sáng cả căn phòng. Nước mưa từ bệ cửa sổ chảy vào phòng, giống như dòng suối nhỏ khiến cho cả căn phòng ngâm mình trong nước.

Cậu muốn đi đóng cửa sổ lại, khóe mắt nhìn thấy trên ghế sô pha có người, tóc dài xõa tung trên vai.

“Chân Chân?” Thiếu niên nghi ngờ.

Hơn nửa đêm trời mưa xối xả cô ngồi ở đấy làm gì?

Người nọ chậm rãi quay đầu lại, không phải người trong lòng của cậu mà là một khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp.

Cũng có đôi mắt màu hổ phách giống như cậu.

Người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha mỉm cười lên tiếng: “Đã lâu không gặp, con trai.”

Trong nháy mắt, máu huyết toàn thân của Lê Khí đông lại.

Một giây sau, cậu lại lần nữa thức dậy ở trên giường, nghe thấy giọng nói lo lắng của thiếu nữ đang nói gì đó với cậu.

Qua một lúc lâu giọng nói khiến lòng người an tâm đó mới xuyên thẳng vào trong màng nhĩ của cậu.

“A Khí, anh làm sao vậy? Có phải nằm mớ thấy ác mộng không?”

Mơ. Cậu bừng tỉnh, hóa ra là giấc mơ à.

Thiếu niên từ trên giường ngồi dậy, mạnh mẽ ôm lấy thiếu nữ, ngửi hương đào quen thuộc trên mái tóc của cô, trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực dần dần bình tĩnh trở lại.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục thân thể hơi run rẩy. Không nghĩ đến đã nhiều năm như vậy, nỗi sợ hãi đó vẫn ăn sâu vào trong tận xương tủy.

Thiếu niên nhắm mắt lại, một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ của người đang nằm trong lòng mình.

May quá chỉ là một giấc mơ. May mắn chỉ là giấc mơ mà thôi.

————//—//——-

*Tác giả có lời muốn nói: Bây giờ, bạn có thể đoán ra được trùm cuối là ai chưa?

Đáp án: Nỗi sợ sâu sắc nhất của Lê Khí, chính là ——-