Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 39: Sinh nhật vui vẻ




Hai người ngồi trên giường nói chuyện phiếm, Bùi Chân nói với Lê Khí mục đích của Bùi Hồng Đạt.

Thiếu niên nhíu mày, trên khuôn mặt đẹp trai có chút âm trầm.

“Không nên đi.” Giọng nói của cậu cứng rắn.

“Không có chuyện gì đâu A Khí, vừa rồi tớ đã nghĩ ra một cách khá hay –” Thiếu nữ đang muốn nói cho cậu biết, chợt nghe thấy bên ngoài cửa phòng có tiếng bước chân.

Bùi Chân giật mình, lập tức đắp chăn bông lên người giả vờ ngủ, còn Lê Khí nhanh chóng chạy trốn ra ban công.

Cánh cửa mở ra, Bùi Hồng Đạt bưng ly nước mặc đồ ngủ đứng ở cửa, vẻ mặt không vui: “Con đang nói chuyện với ai thế?”

Bùi Chân vùi đầu vào chăn bông, tim đập nhanh vì sợ Bùi Hồng Đạt phát hiện ra thiếu niên.

Bùi Hồng Đạt thấy cô không trả lời, lầm bầm lầu bầu nói: “Chẳng lẽ là mình nghe nhầm sao?”

Ông ta tắt đèn, khóa cửa cẩn thận, rồi quay trở lại phòng ngủ của mình.

Một lúc sau, mãi đến khi xác nhận bên ngoài không có người, Bùi Chân mới thò đầu ra, nhìn về phía ban công nhỏ giọng nói: “A Khí?”

Đèn tắt, ánh trăng sáng ngời trong veo chiếu vào trong phòng, nhẹ nhàng phủ lên tất cả mọi thứ một tầng sáng dịu dàng nhàn nhạt.

Thiếu niên từ sau rèm cửa đi ra, đôi mắt trong veo: “Ừ.”

Bùi Chân do dự hỏi: “Cậu phải đi rồi sao?”

Thiếu niên lắc đầu, cậu không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh thiếu nữ của mình mà thôi. Dù không làm gì, không nói lời nào, chỉ cần có thể nhìn thấy cô là tốt rồi.

Bùi Chân đôi mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói: “Vậy cậu đến đây đi, chúng ta nói chuyện một lúc nữa được không?”

Thiếu niên đi đến mép giường ngồi xuống.

Bùi Chân chạm vào tay cậu, đầu ngón tay lạnh như băng, cô nhấc một góc chăn bông lên hơi nhích người vào trong để lại cho cậu một vị trí: “Tại sao tay cậu lạnh nhứ thế, lại đây đắp chăn lên đi. Chúng ta nói chuyện nhỏ một chút, đừng để cho bọn họ nghe thấy.”

Yết hầu của thiếu niên liên tục di chuyển, giả vờ như không quan tâm chuyện gì bước lên giường, nửa người trên dựa vào đầu giường, cơ bắp toàn thân cũng căng thẳng.

Thiếu nữ mặc bộ đồ ngủ làm từ vải nhung, nằm nghiêng trên giường nói chuyện với cậu, mái tóc đen xõa trên vai, lông mi dài cong vút, trông ngoan ngoãn lại ngọt ngào.

“A Khí, cậu cảm thấy cách của tớ như thế nào?” Bùi Chân nói cả buổi, nhìn thấy thiếu niên lòng dạ để đâu đâu, vội tiến đến gần một chút nhỏ giọng hỏi.

Lê Khí lại thất thần, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe thấy hai chữ ‘Trực tiếp’, qua loa đáp: “Ừ.”

Khóe môi thiếu nữ rũ xuống, thở hổn hển nói: “A Khí cậu căn bản không nghiêm túc nghe tớ nói.”

Là cô giải thích không đủ rõ ràng? Hay là cách này không ổn? Cô vẫn cảm thấy hôm nay Lê Khí ở trong trạng thái không tập trung lắm.

Thiếu niên đột nhiên nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tớ lạnh.”

Bùi Chân im lặng không nói gì.

Cô ngây ngẩn cả người. Cái này….Tại sao lại đột nhiên ôm như thế?

Thiếu nữ rõ ràng kích động đến muốn hét lớn lên, nhưng lại không dám nhúc nhích, thành thành thật thật tựa đầu vào lồng ngực của thiếu niên, sợ mình di chuyển một chút Lê Khí sẽ buông cô ra.

Quanh quẩn chóp mũi của cô đều là mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi trên người thiếu niên, còn có nhịp tim dồn dập giống như đánh trống của cậu.

Thình thịch thình thịch. Chấn động đến lỗ tai của cô phát đau.

Bùi Chân nhịn không được nói: “A Khí, tim cậu đập nhanh quá.”

Thiếu niên sờ đầu cô, khóe môi cong lên: “Cậu cũng đập rất nhanh.”

“….”

Hai người ôm nhau thật lâu trong căn phòng tràn ngập ánh sáng của mặt trăng, thiếu nữ có hơi buồn ngủ, lúc này Lê Khí mới lên tiếng: “Tớ muốn tiêu diệt nhà họ Bùi.”

Thiếu nữ mơ mơ màng màng nói: “Có thể, đến lúc nên động thủ rồi.”

Cậu cái nhân vật phản diện cố chấp âm trầm này có thể đợi lâu như vậy, thực sự rất có kiên nhẫn đấy. Nhưng – Cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Không đúng nha, cô với tư cách là con gái của Bùi Hồng Đạt, cho dù không có tình cảm với ba của mình, cũng không nên mở to mắt chờ mong nhà họ Bùi bị tiêu diệt đúng không?

Cô vội vàng xoay chuyển lời nói: “Tớ nói là, ba của tớ quá đáng như vậy, nên cho ông ấy một bài học nhỏ. Cậu cứ yên tâm động thủ đi, tớ tuyệt đối sẽ không thiên vị ông ta, tớ cương trực công chính, tớ –”

“Chân Chân.” Thiếu niên cắt ngang lời cô, cười như không cười nhìn dáng vẻ hoảng loạn của thiếu nữ, “Tớ đã biết rồi.”

“?” Biết cái gì?

Thiếu niên chầm chậm tiến gần đến vành tai trắng nõn của cô, thấp giọng nói: “Cậu là Bùi Chân, không phải Bùi đại tiểu thư.”

“?!” Bùi Chân ngây ngốc một giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, thiếu niên đã sớm đoán ra được cô không phải là nguyên thân?!

Bùi Chân từ trong lồng ngực của cậu ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt hỏi: “Cậu biết từ lúc nào?”

“Từ rất sớm.” Nếu một hai phải nói rõ thời gian, có lẽ bắt đầu từ khi thiếu nữ bị dị ứng đậu phộng, cậu đã mơ hồ đoán ra được Bùi Chân không phải đại tiểu thư u ám không vui trước kia.

Bùi Chân vừa giận vừa sợ, cậu đã sớm phát hiện ra thay đổi người rồi! Vậy khoảng thời gian đó cô ở trước mặt Lê Khí giả vờ giả vịt, chẳng phải là trong lòng cậu cũng biết rõ ràng sao?

Chú hề là chính mình.

Thiếu nữ từ trên giường bắn người ngồi dậy: “Cậu —”

“Xuỵt.” Lê Khí kéo thiếu nữ về lại giường, che miệng cô lại nhẹ giọng nói: “Muốn người khác nghe thấy à?”

Bùi Chân liều mạng lắc đầu.

Thiếu niên khóe môi cong lên, buông tay ra rồi quay sang bóp mặt cô. Nhìn dáng vẻ kinh hãi của cô, hôm nay cậu vẫn nên nói cho cô biết tin tức này, để miễn cho cô gái nhỏ hoảng sợ quá độ mà lật tung nóc nhà.

Thiếu nữ lo sợ bất an, sợ Lê Khí tức giận: “Xin lỗi, giấu giếm cậu lâu như vậy, tớ có nỗi khổ tâm…”

“Không sao, tớ không ngại.” Thiếu niên xoa đầu cô an ủi.

Cảm ơn cậu đã xuất hiện, hơn nữa còn thích tớ.

Nếu không có cô, có lẽ cậu vẫn còn một mình trong bóng tối tự đi về phía trước. Làm sao cậu có thể trách ánh sáng đến quá muộn chứ?

Giọng nói của thiếu nữ rầu rĩ không vui: “Hôm nay vốn là một ngày rất vui vẻ.”

Là sinh nhật 17 tuổi của Lê Khí, cô đã chuẩn bị lâu như vậy, muốn cùng thiếu niên trải qua ngày sinh nhật, hiện giờ thì tốt rồi, cả bàn thức ăn cùng bánh kem vất vả làm ra đều bị lãng phí, cô càng nghĩ càng tức giận.

Bùi Hồng Đạt, đánh chết ông!

Không được, vẫn nên có ý thức về nghi lễ*.

(Ý thức về nghi lễ: là cách trực tiếp nhất để con người thể hiện cảm xúc bên trong họ, ý thức của nghi lễ là làm cho một ngày nhất định khác với những người khác, không giống như đám cưới lễ hội. Nguồn Baidu.)

Thiếu nữ đi chân trần xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra bút màu và giấy, đặt trên bàn bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Thiếu niên không hiểu cô muốn làm cái gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Mấy phút sau, thiếu nữ cầm một xấp giấy hưng phấn chạy đến: “Tớ sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu.”

Cô cầm lấy tờ giấy thứ nhất lên, bên trên vẽ một cái bàn với đầy thức ăn.

“A Khí, đây là những món tớ nấu. Đây là sườn xào chua ngọt, cậu nếm thử đi.” Thiếu nữ khép hai ngón tay lại, làm động tác gắp một khối sườn trên giấy đưa đến bên miệng thiếu niên, “A —-”

Thiếu niên lập tức đã hiểu ý của cô, ngoan ngoãn phối hợp, bắt đầu biểu diễn không cần đồ vật thực tế, sau khi nhai hai lần giả vờ giả vịt nói: “Ừ, ăn ngon lắm.”

Thiếu nữ đổi một tờ giấy khác, lần này là một cái bánh kem lớn thắp những cây nến đang cháy.

Bùi Chân giơ tờ giấy lên nghiêm túc hát: “Happy birthday to you, happy birthday to you…”

Hát xong, thiếu nữ đưa tờ giấy đến trước mặt cậu: “A Khí thổi nến cầu nguyện đi.”

Khóe môi thiếu niên cong lên thành vòng cung đẹp mắt, nhắm mắt lại thầm cầu nguyện, sau đó nhẹ nhàng thổi vào tờ giấy.

Bùi Chân lấy ra tờ giấy cuối cùng: “Được rồi, đây là quà sinh nhật.”

Trên giấy vẽ một hộp quà, còn có một dòng chữ: “Trong ngăn kéo tủ đầu giường ở phòng ngủ.”

Thiếu nữ lên tiếng: “Món quà đặt ở đó, khi cậu trở về nhớ lấy nó nhé.”

Làm xong tất cả, cô mới nghiêm túc nhìn Lê Khí, nói từng chữ một: “Sinh nhật vui vẻ.”

Thiếu niên khẽ nâng cằm lên, đôi mắt màu hổ phách mang theo ý cười, chân thành nói cảm ơn.

Mười bảy năm qua, đây là sinh nhật đầu tiên của cậu. Nó vốn là một ngày bình thường không ai để ý đến, nhưng vì ý tưởng khác người của thiếu nữ ý thức về nghi lễ trở nên độc nhất vô nhị.

Thực ra so với những món quà đó, điều ước lớn nhất trong ngày sinh nhật của cậu chính là mỗi ngày có thể nhìn thấy cô, ôm cô, hôn môi cô.

Cậu duỗi tay ôm lấy eo cô, một tay bế cô lên giường, “Dưới đất lạnh lắm, đừng đi chân trần.”

Thiếu nữ ngoan ngoãn nghe lời lên giường đắp chăn bông, duỗi một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt tay áo của cậu: “Cậu đừng rời đi được không.”

Yết hầu của Lê Khí di chuyển, giọng nói khàn khàn: “Ừ, không đi, tớ ở đây đợi cậu ngủ.”

Cậu ngồi ở mép giường, hàng lông mi rũ xuống, nắm chặt tay Bùi Chân.

Bùi Chân cũng nắm tay cậu, tuy trong lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi, nhưng hai người không buông tay nhau ra. Không khí xung quanh yên tĩnh, thiếu nữ từ từ nhắm mắt lại, một cơn buồn ngủ ập đến…

…..

Lúc Bùi Chân thức dậy, bầu trời hửng nắng, những ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng.

Thiếu niên đã sớm không còn ở trong phòng nữa.

Trong lòng cô dâng lên một nỗi mất mát không thể diễn tả thành lời, vừa định xoay người ngủ một lúc nữa, cánh tay lại đè lên một tờ giấy đang đặt trên giường.

Cô dụi mắt, cầm lên xem.

Là nét chữ cứng cáp của thiếu niên: “Buổi sáng tốt lành.” Bên cạnh còn vẽ một hình mặt cười.

Khuôn mặt cười vẽ không được tròn lắm, hai con mắt một lớn một nhỏ, mũi nhọn như mỏ gà, còn cái miệng cũng bị vẽ lệch.

Bùi Chân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười ngốc nghếch kia một lúc lâu, nhịn không được cười rộ lên. Dường như cuối cùng cô cũng phát hiện ra một việc thiếu niên không mấy am hiểu – Chính là vẽ tranh.

Cô ấn tờ giấy vào trong ngực, nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người.

*

Ban ngày Lê Khí bận rộn rất nhiều việc, từ khi được Ngô Trấn Sơ chỉ định phụ trách lập kế hoạch cho dự án, người trong bộ phận kế hoạch dứt khoát mang tất cả các công việc lớn nhỏ đều ném cho cậu, với cái danh rất hoa mỹ: “Rèn luyện.”

Thiếu niên không phải loại người chỉ biết vùi đầu cực khổ làm việc, sau khi ở bộ phận kế hoạch vài ngày, cậu đã nhìn thấu mối quan hệ giữa người với người bên trong bộ phận này.

Trưởng phòng của bộ phận kế hoạch là người khéo đùn đẩy, rất biết giao tiếp, nhưng trên thực tế năng lực làm việc không tốt. Tuy phó trưởng phòng Hứa Dương năng lực vượt qua khảo nghiệm, nhưng nói chuyện rất thẳng thắn, hai người không ai phục ai, cho nên bộ phận kế hoạch cơ bản chia thành hai phe.

Dự án lần trước chính là Hứa Dương đề ra bản kế hoạch đầu tiên, nhưng lại bị trưởng phòng vẽ rắn thêm chân sửa lại một phen, kết quả hai bản kế hoạch đó không khiến Ngô Trấn Sơ vừa lòng, trực tiếp chọn Lê Khí làm.

Bởi vì chuyện này, Hứa Dương vô cùng khó chịu, không có hảo cảm gì với Lê Khí vừa mới gia nhập bộ phận này, còn soi mói khắp nơi.

Mà trưởng phòng chính là người thích chỉ tay năm ngón điển hình, cái gì cũng giao cho Lê Khí làm, nhưng chỉ cần vừa xuất hiện chút vấn đề, chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhảy ra chỉ trích cậu.

Thái độ của thiếu niên đối với hai người này không giống nhau, nếu bình thường bị Hứa Dương gây khó dễ cậu sẽ mặt không cảm xúc, chỉ tập trung làm tốt công việc trong tay mình mà thôi.

Dần dần, Hứa Dương phát hiện thiếu niên tuy là lính dù*, nhưng năng lực mạnh mẽ ngoài dự đoán, cũng không để ý những lời nói khó nghe của anh ta. Hơn nữa anh ta là người chú trọng đến hiệu suất, có thể hợp tác với những người ít nói nhưng năng lực nghiệp vụ mạnh, còn có cảm giác rất vui sướng. Theo thời gian, anh ta cũng thay đổi cách nhìn đối với thiếu niên.

(*Lính dù: Các ông chủ lớn sẽ tuyển thẳng những nhà quản lý chuyên nghiệp ở bên ngoài, điều này khiến nhân viên trong công ty không hài lòng, họ cảm thấy bị ‘lính dù’ chặn đường thăng chức. Nguồn Baidu.)

Nhưng đối với trưởng phòng Hà, thiếu niên áp dụng một chiến lược khác.

Có rất nhiều lần, khi cậu tiến vào văn phòng của Ngô Trấn Sơ để báo cáo, bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của trưởng phòng Hà, cậu sẽ cố ý quay đầu nói vài câu ngoài lề với Ngô Trấn Sơ.

“Chú Ngô, buổi tiệc đêm nay nhớ uống ít rượu thôi.”

“Cuối tuần cháu và Thiệu Trạch hẹn đi chơi bóng.”

“Nghe nói gần đây thân thể của dì không được khỏe lắm đúng không ạ? Hôm nào cháu sẽ đến nhà thăm dì.”

Sau khi nói rất nhiều chuyện liên quan đến việc nhà, trưởng phòng Hà càng hiếu ký rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, một ngày nọ trong phòng pantry tình cờ gặp nhau, trưởng phòng Hà cười tủm tỉm hỏi: “Lê Khí à, gia đình của cậu quen biết với Ngô tổng à?”

“Không quen.” Ngón tay thon dài của thiếu niên chậm rãi xé gói cà phê, “Tôi từng cứu con trai của chú ấy một mạng.”

“Chỉ thế thôi.”

Thiếu niên thản nhiên nói, như thể đó chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.

Trưởng phòng Hà nghe xong, mẹ kiếp, chẳng phải Lê Khí chính là ân nhân cứu mạng của Ngô tổng nhà bọn họ sao?!

Khó trách Ngô Trấn Sơ lại ưu ái thiếu niên như vậy, hóa ra là còn một chuyện như thế. Nhưng bản thân mình lại nói năng lỗ mãng với Lê Khí, không phải đã tát vào mặt Ngô tổng sao?!

Trưởng phòng Hà càng nghĩ càng bất an, uống một ngụm trà mà quên châm nước, miệng phun ra đầy lá trà, nịnh nọt nói: “Cậu mới đến, tôi nên mời cậu đi ăn một bữa cơm.”

Thiếu niên nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu lạnh lùng: “Thế thì không cần. Vừa rồi bộ trưởng Hà bảo tôi phải sửa lại một số chỗ tôi còn chưa làm xong.”

“Ôi, cái đó hả, cái đó không quan trọng, cậu phân phó xuống phía dưới, tùy tiện tìm ai đó làm là được rồi.” Trưởng phòng Hà có ý đồ khoác vai thiếu niên, đáng tiếc đối phương quá cao, ông ta chật vật bỏ tay xuống cười vài tiếng: “Về sau những việc nhỏ nhặt gì đó cứ giao cho người khác làm đi, đừng vất vả quá.”

Lê Khí rất biết lắng nghe lời phải: “Cảm ơn trưởng phòng Hà đã chăm sóc.”

“Nên làm, nên làm mà.” Trưởng phòng Hà lại uống một ngụm trà, phát hiện mình lại quên châm nước nóng vào.

“…..”

———–//–//——

*Tác giả có lời muốn nói:

Lê Khí: Món quà lần này không phải là [Trở thành người tốt] mà thăng cấp thành [Trở thành thánh nhân] sao?

Bùi Chân: ……Có phải anh cảm thấy mình rất hài hước không?