Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 35: “A Khí, cậu có thích tớ không?”




Bảy giờ sáng, một chiếc xe hơi màu đen đậu dưới lầu khu dân cư.

Lê Khí kéo vali mở cửa phòng ngủ ra. Thiếu nữ đang bận rộn trong phòng bếp, nhìn thấy cậu đi ra: “Chuẩn bị đi à?”

“Ừ.”

“Đợi chút.” Bùi Chân chạy vào phòng lấy ra một cái túi giấy, “Cái này cho cậu.”

Thiếu niên nhận lấy, rũ mắt hỏi: “Đây là cái gì?”

“Là tây trang. Cậu đến thành phố S tham gia hội nghị kinh doanh, phải ăn mặc chỉnh tề một chút.”

Cô từng xem qua những hội nghị kinh doanh chính thức trên TV, các ông lớn luôn mặc tây trang đắt tiền, hào quang chói lóa.

Lê Khí có thiên phú kinh doanh đương nhiên không thể nghi ngờ, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người nông cạn trông mặt mà bắt hình dong, cô không muốn thiếu niên vì vấn đề ăn mặc mà bị người khác coi thường.

Lê Khí khóe môi hơi cong lên: “Cảm ơn Chân Chân.”

Thực ra cậu biết rõ bên trong là thứ gì, thậm chí ngay cả kiểu dáng màu sắc cũng biết rõ ràng.

Bởi vì bộ tây trang này chính là cậu tự mình chọn.

Mấy hôm trước thiếu nữ bỗng nhiên lên Weibo hỏi cậu, có một số bộ tây trang tương đối đẹp mắt, cô muốn tặng cho A Khí, còn bảo cậu chọn giúp.

Vì vậy thiếu niên giả thành bạn trên mạng tri kỷ, chọn một bộ ưng ý nhất trong số đó.

Bộ vest nhung màu đen, phong cách đơn giản nhưng lại có một sự đẹp đẽ quý giá khó thể diễn tả thành lời.

Bùi Chân nhìn túi giấy trong tay thiếu niên, đột nhiên hỏi: “A Khí, thời gian dự kiến khởi hành là mấy giờ?”

“7 giờ 30.”

Thiếu nữ liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái, còn hơn hai mươi phút nữa: “Vậy – Nếu không hiện giờ cậu mặc thử xem?”

Nói thật lòng cô rất muốn nhìn dáng vẻ khi Lê Khí mặc tây trang một chút. Có lẽ rất tuấn tú đúng không?

Lê Khí thoáng im lặng, sau đó gật đầu tiến vào phòng ngủ: “Được.”

Bùi Chân ngồi trong phòng khách đợi trong chốc lát, trong đầu đã bay lên vô số bong bóng màu hồng.

Có cảm giác như, làm thế nào, có chút giống như, chú rể đang đợi cô dâu thay váy cưới vậy?

Chỉ có điều cô đã trở thành vị ‘Chú rể’ kia…

….

Mấy phút sau, thiếu niên mặc tây trang đẩy cửa bước ra, trong đôi mắt Bùi Chân đột nhiên sáng lên.

Hệ thống ngôn ngữ của cô trực tiếp chết máy, chỉ có hai chữ không ngừng lướt qua trong đầu:

Đẹp trai!

Bà xã bà xã quá đẹp!

Một chàng trai vô cùng đẹp trai phối hợp với tây trang, mãi mãi là một vị thần.

Kiểu dáng của bộ tây trang này có thể làm tôn lên dáng người kể cả ưu điểm và khuyết điểm.

Có một số người không thích hợp mặc nó, khi mặc tây trang vào sẽ lộ ra sự rời rạc, trông cực kỳ khó coi.

Nhưng Lê Khí thân cao chân dài, người có bờ vai rộng mặc nó vào, càng lộ ra dáng người cao ngất, với đôi chân dài tới hai mét, cùng khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng nhưng trong trẻo cấm dục không bao giờ mỉm cười này.

Ôi ôi ôi, con nai trong lòng Bùi Chân không ngừng nhảy loạn, mà còn đang bay trên bầu trời nữa!

Thiếu niên bị cô nhìn như vậy có chút mất tự nhiên, hai má hơi nóng lên: “Thế nào?”

Bùi Chân thở dài nói: “Đẹp đến mức khiến cho người ta phải ngước nhìn.”

Thiếu niên nghe xong lời nói này, hàng lông mi dày rậm run lên, vành tai dần ửng đỏ.

“À đúng rồi, tớ còn mua cà vạt nữa, cậu đeo nó lên đi.” Thiếu nữ lấy trong túi giấy ra một cái cà vạt màu đen, “Cậu biết thắt nó không A Khí?”

Thiếu niên đương nhiên biết rõ thắt cà vạt như thế nào, nhưng ma xui quỷ khiến cậu lại nói:

“Tớ không biết.”

“Chân Chân giúp tớ nhé.”

“Ừ!” Thiếu nữ mỉm cười cong cong vành mắt, giơ cà vạt lên kích động chạy tới, “A Khí cúi đầu thấp xuống một chút.”

Thiếu niên ngoan ngoãn hơi cúi người xuống, nhìn Bùi Chân nghiêm túc lại chăm chú giúp cậu thắt cà vạt.

Hai người đứng rất gần nhau, hơi thở quấn quýt triền miền.

Ánh mắt Lê Khí không khỏi rơi trên đôi môi hồng nhuận của thiếu nữ.

Cậu chỉ cần tiến gần thêm chút nữa, đã có thể hôn cô rồi.

Trong lòng thiếu niên xuất hiện một cái ý tưởng rất hoang đường —

Hay là mình nhanh mắt lanh mồm lanh miệng hôn một cái, có lẽ cô không để ý đâu nhỉ?

“A Khí.” Bùi Chân bỗng nhiên gọi cậu.

Thân thể thiếu niên run lên, giọng nói có chút khàn khàn: “Hả?”

Bùi Chân bị phản ứng của cậu làm cho ù ù cạc cạc, không hiểu nổi nói: “Tớ gọi cậu một tiếng cậu run cái gì. Cà vạt thắt xong rồi.”

Cô giúp Lê Khí chỉnh lại quần áo, lại từ phòng bếp lấy điểm tâm đã chuẩn bị khi nãy bỏ trong hộp cơm màu hồng, bên trong có các loại hoa quả cắt thành những khối nhỏ, còn có ít điểm tâm ngọt cô đã làm.

“A Khí, trên đường đi cậu có thể ăn cái này, cũng có thể chia cho chú Ngô Trấn Sơ cùng thư ký của chú ấy.” Thiếu nữ mang những thứ này đóng gói cẩn thận rồi đưa cho cậu.

Lê Khí cầm lấy đống tâm ý đó trong tay, có một cảm giác như thư sinh thời cổ đại vào kinh đi thi, nói lời tạm biệt với tiểu nương tử ở nhà.

Tràn đầy sự không nỡ.

Thiếu niên nhìn ‘Tiểu nương tử’ trước mắt dặn dò: “Mấy ngày tới tớ không có ở nhà, cậu nhớ đóng kỹ cửa nhà và cửa sổ trước khi đi ngủ nhé, nếu có người lạ đến gõ cửa không nên tùy tiện mở cửa, gặp chuyện gì nhớ phải gọi điện thoại cho tớ, hoặc có thể đi tìm ông chủ, Hạng Nam, hay Ngô Thiệu Trạch nhờ giúp đỡ. Mọi thứ nhất định phải chú ý an toàn…”

Cậu luôn lời ít mà ý nhiều, duy chỉ có giờ phút này cậu cứ luyên thuyên mãi, sợ nói thiếu điều gì đó.

Bùi Chân bật cười nhẹ nhàng đẩy cậu ra cửa: “Biết rồi biết rồi, tớ cũng phải là trẻ con. Cậu mau đi đi, đừng để cho bọn họ đợi.”

Trong đôi mắt trong trẻo của thiếu niên, mang theo ý cười nhàn nhạt, vừa đi xuống lầu vừa quay đầu lại:

“Chân Chân, tớ không ở đây cậu phải ngoan đấy nhé.” Ngoan ngoãn chờ tớ trở về.

“Yên tâm đi, tớ sẽ ngoan.” Thiếu nữ đứng ở cửa nhà ngẩng đầu ưỡn ngực, “Đảm bảo giữ nhà của chúng ta gọn gàng ngăn nắp!”

Bốn chữ ‘Nhà của chúng ta’ dường như là từ ngữ êm tai dễ nghe nhất thế giới này, lại khiến cho trái tim của thiếu niên ngay lúc này mềm nhũn không tưởng tượng nổi, hận không thể lập tức quay người trở về ôm lấy cô.

Nhưng cậu kiềm chế sự xúc động này lại, mang theo vali chậm rãi đi xuống lầu.

Trong chuyến đi lần này cậu còn có chuyện quan trong muốn làm.

Có một người — Cậu đã muốn gặp từ lâu lắm rồi.

Bùi Chân ghé vào bệ cửa sổ đưa mắt nhìn Lê Khí ngồi vào chiếc xe màu đen kia. Chiếc xe nổ máy, rồi dần dần chạy đi xa.

Cô đã sớm tính toán xong ngày rồi, ngày mà cậu trở về, vừa khéo chính là ngày sinh nhật 17 tuổi của thiếu niên.

Đợi đến ngày đó —

Có phải cô nên thực sự làm giống như lời [Leach7] đã nói, lấy hết can đảm hỏi cậu một câu:

“A Khí, cậu có thích tớ không?”

*

Bùi Giai đang thoải mái ngủ trên chiếc giường tơ tằm, bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở ra, Tô Lệ Ngọc giẫm giày cao gót tiến vào, trực tiếp hất ly ca phê lên mặt cô ta, giận dữ hét lên: “Con đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì?!”

Bùi Giai bửng tỉnh, mờ mịt nói: “Mẹ…Làm sao vậy?”

Tô Lệ Ngọc mở điện thoại lên ném lên trên người cô ta: “Làm sao vậy? Con tự mình xem đi!”

Bùi Giai cầm lên, lướt vài tấm ảnh chụp màn hình trên giao diện, sắc mặt càng ngày càng trắng: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích…”

“Giải thích?” Tô Lệ Ngọc trừng to mắt, trực tiếp tán cô ta một cái, “Mẹ ngủ một giấc thức dậy nhìn thấy rất nhiều người gửi tin nhắn cho mẹ, hỏi mẹ chuyện gì đã xảy ra, con đi mà giải thích với bọn họ!”

Bùi Giai che mặt lắp bắp nói: “Bọn, bọn họ?”

“Phụ huynh của đám bạn học của con! Còn có ba con nữa!” Tô Lệ Ngọc quát, “Ba của con đang trên đường trở về nhà, con mau nghĩ cách ứng phó như thế nào đi!”

Bùi Giai vén chăn nhảy xuống giường, cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên, cô ta ngủ luôn thích chỉnh chế độ im lặng, hiện giờ nhìn thấy trên màn hình có hàng trăm tin nhắn hiện lên:

[Bùi Giai cậu mau vào diễn đàn trường xem đi!]

[Cô chính là Bùi Giai học lớp 11-5 đúng không? Gian lận để đạt thành tích cao còn có thể an tâm ngủ à? Có biết xấu hổ hay không?]

[Bùi Giai, tôi là chủ nhiệm lớp, tại sao em không nghe điện thoại, nhìn thấy tin nhắn lập tức gọi điện thoại cho tôi!!!]

[…]

Bùi Giai càng xem sắc mặt càng trắng bệch giống như tờ giấy, tay cũng không tự chủ mà run rẩy.

Vừa khéo xe của Bùi Hồng Đạt đã đậu dưới lầu, quản gia Vương mở cửa cho ông ta.

Người đàn ông vẻ mặt âm trầm: “Gọi bọn họ xuống đây.”

“Vâng.” Bác Vương vâng lời.

Bùi Giai đi phía sau Tô Lệ Ngọc, cùi đầu chậm chạp xuống lầu đi đến phòng khách, Bùi Hồng Đạt đã sớm khoanh tay đứng đợi ở đó.

Ánh mắt ông ta sắt như lưỡi trượt băng, lạnh lùng liếc nhìn Bùi Giai một cái: “Ba đã nhìn thấy tin nhắn, còn nhận được điện thoại của trường học. Con lập tức giải thích rõ ràng cho ba, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Bùi Giai vừa khóc lóc vừa kể lại câu chuyện một lần, đương nhiên cô ta còn không quên thêm mắm dặm muối, bỏ thêm vào rất nhiều tình tiết vốn không có, ví dụ như Bùi Chân và Lê Khí ở trường thường xuyên cười nhạo thành tích học tập của cô ta không tốt.

Tô Lệ Ngọc khó hiểu hỏi: “Bùi Chân cười nhạo thành tích con không tốt? Chẳng phải nó luôn là người có thành tích đếm ngược sao?”

Bùi Giai dừng một chút, như sắp khóc đến nơi nói: “Nhưng…. Chị ấy chính là cảm thấy con kém cỏi hơn chị ấy.”

Tô Lệ Ngọc lập tức hướng mũi nhọn về phía Bùi Chân, quay đầu chất vấn Bùi Hồng Đạt: “Con gái lớn của ông bị làm sao thế? Mặt mũi nào dám nói thành tích của Giai Giai nhà chúng ta không tốt? Ông xem đi, nó bức Giai Giai của chúng ta thành như thế này!”

Bùi Hồng Đạt nhíu mày, nhớ đến hai ngày trước nhà họ Đổng lại gọi điện thoại đến, hỏi đã sắp xếp ổn thỏa chuyện Bùi Chân đi ra ngoài dùng cơm với Đổng Tân chưa.

Một đống chuyện phiền lòng, lỡ như chuyện Bùi Giai gian lận là sự thật, mặt mũi của Bùi Hồng Đạt xem như mất hết.

Ông ta xoa mi tâm, nhấp một ngụm trà sâm trầm giọng nói: “Trường học muốn chúng ta đến đó một chuyến, cũng gọi Bùi Chân đến đó đi, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”

Bùi Giai sững sờ, muốn Bùi Chân cũng đi đến đó? Chẳng phải lời nói dối của cô ta sẽ bị vạch trần sao?

“Ba, con không muốn gặp lại Bùi Chân, con sợ chị ấy nói con…”

Tất cả tâm tư của Bùi Hồng Đạt đều đặt vào danh tiếng của mình và làm thế nào để Bùi Chân đồng ý đi ăn cơm cùng Đổng Tân mà thôi, cho nên ông ta lạnh lùng quở trách: “Sợ cái gì mà sợ, mau đi thay quần áo đi!”

……

Bùi Chân được chủ nhiệm lớp Hồ Lệ gọi vào trường học.

Hồ Lệ cũng giải thích đại khái tình hình cho cô biết, nói có người đăng bài nặc danh lên diễn đàn trường, còn gửi tin nhắn cho từng phụ huynh của các bạn trong trường. Hiện giờ toàn bộ trường học ai cũng biết chuyện Bùi Giai gian lận.

Bùi Chân biết rõ chuyện này là do Lê Khí làm, trong lòng âm thầm tặng cậu một lời khen ngợi.

Nhưng mà, vì sao lại gọi cô đến trường học?

Hồ Lệ giải thích nói: “Bùi Giai nói em ấy gian lận là vì em cười nhạo thành tích của em ấy không tốt.”

Bùi Chân im lặng:…..

Đầu tiên cô không có nhàm chán như vậy, lại nói cho dù cô có nói đi chăng nữa, đây cũng không phải là lý do khiến Bùi Giai gian lận đúng không?

Chẳng lẽ có người nhảy lầu còn trách sao lầu cao quá à? Hay có người muốn nhảy sông tự tử còn trách sông quá sâu sao?

Nhưng việc trốn tránh trách nhiệm trong mọi việc, quả thực là phong cách của Bùi Giai.

….

Một lúc sau, Bùi Hồng Đạt cùng người nhà đi đến văn phòng trường học.

Bùi Giai bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ, chột dạ né tránh, không dám đối mặt với cô.

Mà Tô Lê Ngọc lập tức xông đến chỉ vào Bùi Chân mắng: “Mày cái con nhóc hèn hạ không biết xấu hổ không có liêm sỉ kia, lại dám cười nhạo Bùi Giai của chúng tao à?”

Bùi Chân:… Hello vị bác gái này bác có biết phép lịch sự không ạ?

Chủ nhiệm khoa vẻ mặt không vui, vỗ bàn một cái: “Mẹ của Bùi Giai chị bình tĩnh một chút đi, bây giờ là con gái của chị gian lận, chị vừa tiến vào đã mắng con gái nhà người ta là chuyện như thế nào? Ba mẹ người ta biết sẽ nghĩ ra sao?!”

Bùi Hồng Đạt có chút xấu hổ, ho khan một tiếng nói: “Bùi Chân cũng là con gái của tôi.”

“?” Chủ nhiệm khoa sửng sốt.

“Là con gái của tôi với vợ trước.”

Chủ nhiệm Hồ lớp Bùi Chân cũng biết rõ mối quan hệ phức tạp của gia đình bọn họ, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc hỏi: “Ồ? Ông là ba của Bùi Chân à? Tại sao trong cuộc họp phụ huynh chưa bao giờ thấy ông xuất hiện vậy?”

“Chồng tôi làm ăn lớn, đâu có nhiều thời gian như vậy?” Tô Lệ Ngọc tức giận đến mắt trợn trắng.

“À, vậy tại sao lần nào họp phụ huynh của Bùi Giai đều có người tham dự? Đối đãi khác nhau quá nhỉ?” Hồ Lệ tức giận nói, vì Bùi Chân bênh vực kẻ yếu.

Bùi Chân bất luận ở điểm nào cũng tốt hơn Bùi Giai, lớn lên ngọt ngào xinh đẹp, tích cách ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, thành tích xuất sắc, nhưng mức độ chú ý lại bằng không.

Trách không được lúc trước Bùi Chân có nói người trong gia đình bọn họ đối xử rất tệ với Lê Khí, hiện giờ cô ấy đã hoàn toàn hiểu rõ, ngay cả con gái ruột của mình cũng không quan tâm, chứ nói chi là một thiếu niên được nuôi dưỡng trong nhà bọn họ.

“Được rồi.” Chủ nhiệm khoa cắt ngang bọn họ, “Hôm nay đến đây là vì làm rõ bài đăng trên diễn đàn có phải là sự thật hay không. Bùi Giai, rốt cuộc kỳ thi cuối kỳ em có gian lận không?”

Bùi Giai cúi đầu không lên tiếng.

“Hỏi em đó trả lời đi.” Chủ nhiệm lớp 11-5 nhắc nhở Bùi Giai.

Giáo viên chủ nhiệm cũng phục mình, có thể quản một cái lớp như vậy, một đống chuyện hư hỏng. Một lúc là Triệu Cẩn tự biên tự diễn vu oan cho người khác trộm tiền, trong chốc lát lại là Bùi Giai gian lận kỳ thi cuối kỳ.

Chủ nhiệm khoa thấy cô ta không trả lời, nghiêm túc nói: “Thực ra em có thừa nhận hay không cũng không quan trọng nữa, hiện giờ chứng cứ đều có đủ, đã cấu thành chuyện gian lận, hơn nữa chuyện lần này gây ảnh hưởng quá lớn, toàn bộ mọi người trong trường đều biết. Nếu em có thái độ nhận sai tốt một chút, chúng tôi còn có thể giảm nhẹ hình phạt.”

Lúc này Bùi Giai mới nhẹ nhàng nói: “Thầy ơi, chuyện này thực sự là em làm sai. Nhưng mà –”

Cô ta xoay chuyển lời nói, nhìn về phía Bùi Chân: “Đều tại chị ấy bức em.”

Bùi Chân vẫn đang ngồi xem kịch vui như vậy: “?” Hả? Chuyện này liên quan gì đến tôi?

Bùi Giai rơm rớm nước mắt, điềm đạm đáng yêu nói: “Em không muốn bị Bùi Chân vượt qua. Vì sao em tiến bộ đạt hạng 50, mọi người đều cảm thấy em gian lận. Nhưng Bùi Chân rõ ràng luôn đếm ngược lại có thể lọt vào top 10 cả khối, sao không ai hoài nghi cô ta?”

Bùi Chân: “…”

Bởi vì cô thực sự là gian lận, còn tôi bằng bản lĩnh thật của mình mà thi được thành tích đó!

Tô Lệ Ngọc nhíu mày: “Top 10 cả khối? Có ý gì? Không phải nó luôn đếm ngược sao?”

Hồ Lệ nhẹ giọng nói: “Đếm ngược? Lần thi cuối kỳ này em ấy còn đạt hạng bảy toàn khối đấy.”

Việc này không chỉ Tô Lệ Ngọc kinh sợ, ngay cả Bùi Hồng Đạt cũng sợ ngây người. Hạng bảy toàn khối? Bùi Chân? Chuyện này làm sao có thể?

Bùi Giai nhìn thấy sắc mặt ba mẹ biến hóa, lập tức nắm lấy cơ hội châm lửa thổi gió: “Ba mẹ, các người thực sự cảm thấy Bùi Chân có thể thi được thứ hạng này sao? Cái này rõ ràng là Lê Khí đang giúp đỡ chị ấy.”

Không đợi Bùi Chân lên tiếng, chủ nhiệm khoa đã khó chịu nói: “Cô gái nhỏ, không có chứng cứ đừng nói lung tung. Mỗi kỳ thi tháng Bùi Chân đều đứng trong top 20, còn tiến vào đội tuyển thi toán. Chẳng lẽ đều do Lê Khí giúp đỡ em ấy sao?”

“Cô nghi ngờ tôi gian lận đúng không?” Bùi Chân đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Bùi Giai, “Tôi không ngại ở nơi này làm lại bài thi chứng minh cho bản thân mình một chút đâu. Nhưng – nếu cô nghi ngờ sai, để thỏa đáng cô phải đứng trước mặt giáo viên và các bạn học khác xin lỗi tôi.”

“Cô dám không?” Thiếu nữ nhướng mày hỏi.

———–//—–//——–

*Tác giả có lời muốn nói:

Lê Khí: Mình nhanh mắt lanh mồm lanh miệng hôn một cái, có lẽ cô ấy không để ý đâu nhỉ?

Bùi Chân:??? Anh cho là em ngốc à?

*Editor: Bùi Giai sao mặt em dày quá vậy, đúng mẹ nào con nấy luôn >.<