Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 30: Là tuyết đầu mùa




Trong số rất nhiều bạn trên mạng, Bùi Chân và [Leach7] là quen thuộc nhất, vì vậy cô nhanh chóng trả lời: “Còn có thể là ai, chính là A Khí đó.”

“Cậu ấy không thích bạn?”

“Đúng vậy, cậu ấy có người mình thích rồi.”

“Người cậu ấy thích là ai?”

Chân mày Bùi Chân hơi nhíu lại, cảm thấy hôm nay [Leach7] có hơi hùng hổ dọa người, cô nhếch môi trả lời: “Dù sao cũng không phải là tôi.”

“Bùi Chân!” Ông chủ gọi cô, “Đi dọn bàn số ba đi.”

Bùi Chân lập tức bỏ điện thoại xuống: “Vâng ạ, đến đây.”

Mười phút sau, Lê Khí chạy đến quán cà phê Tửu Thần. Người luôn luôn bình tĩnh như cậu hô hấp có hơi dồn dập, tóc mái trên trán bị gió thổi loạn hất lên.

“Chân Chân đâu?” Cậu nhìn quét qua một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của thiếu nữ, quay đầu hỏi ông chủ.

Ông chủ nghi hoặc nhìn cậu: “Cậu làm gì hấp tấp thế?”

Ông ấy quen biết Lê Khí lâu như vậy, cũng đã quen với dáng vẻ bất động như núi của cậu cùng bộ dạng ông cụ non, cho đến bây giờ ông ấy chưa từng nhìn thấy qua cậu gấp gáp giống như hôm nay.

Thiếu niên điều chỉnh lại hô hấp, lạnh lùng ngắt lời ông ấy: “Nói mau.”

Ông chủ bĩu môi: “Đã đến giờ tan làm, cô ấy đi thay quần áo rồi.”

“Vừa rồi cô ấy có chỗ nào không thích hợp không?”

“Cô gái nhỏ đang yên ổn có điểm nào không thích hợp chứ, tôi thấy cậu mới là người có điểm không thích hợp đó.”

Thiếu niên không nói gì nữa, nhìn Hạng Nam đứng ở đó, lập tức hỏi: “Vừa rồi anh có nói gì đó với Bùi Chân không?”

Hạng Nam đang lau bàn trả lời: “Tôi nào dám nói cái gì, chẳng phải cậu bảo tôi ít nói chuyện với em gái Bùi Chân à, đặc biệt là không được phép đề cập bất cứ chuyện gì có liên quan đến Weibo với em ấy.”

“Chuyện liên quan đến Weibo gì?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên ở sau lưng ba người bọn họ.

Bùi Chân đội một cái mũ len và đeo găng tay len, bọc người trong một chiếc áo khoác bông dày, giống như một cục bột nếp đứng ở chỗ quầy bar, vẻ mặt nghi hoặc.

Hạng Nam cùng ông chủ đều sửng sốt, không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Lê Khí.

Thiếu niên sững người trong chớp mắt, mí mắt giật giật, lập tức nói sang chuyện khác: “Không có gì, Hạng Nam đang hỏi tớ một số vấn đề kỹ thuật.”

Hạng Nam: “…” Con mẹ nó tôi thân là một sinh viên giỏi nhất khoa máy tính mà đi hỏi cậu vấn đề kỹ thuật à? Cái tên thiếu niên thiên tài này não bị úng rồi hả?”

Cũng may Bùi Chân không phát hiện ra có điều gì đó không ổn, mỉm cười hai lúm đồng tiền nông, nâng hộp bánh ngọt trong tay lên: “A Khí, tớ làm bánh ngọt này ăn rất ngon!”

Thiếu niên thấy cô không hề sinh nghi ngờ, giọng điệu của cậu dần buông lỏng: “Bánh táo trông rất ngon.”

Bùi Chân mặt mày rạng rỡ, gật đầu, nhưng cô lập tức suy nghĩ lại – Không đúng.

“A Khí làm sao cậu biết tớ làm bánh táo?”

Cô rõ ràng….Không nói với cậu điều này mà.

Thiếu niên nhất thời nghẹn lời: “….”

Hạng Nam nhìn tình huống không ổn, vội vàng nhảy ra hỗ trợ trả lời: “Vừa rồi lúc em đi thay quần áo anh có nói cho cậu ta biết!”

“Ồ, như vậy à.” Thiếu nữ thầm nghĩ, khó trách cậu lại biết nó.

Cô kéo góc áo của Lê Khí, vẫy tay chào tạm biệt ông chủ và Hạng Nam: “Chúng tôi đi trước đây!”

Lê Khí đứng đưa lưng về phia thiếu nữ ném một ánh mắt cảm kích về phía Hạng Nam. Đợi bọn họ rời khỏi quán cà phê, ông chủ và Hạng Nam đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Hạng Nam dùng khăn lau để lau mặt: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi giống như đang diễn vai điệp viên trong phim vậy.”

Ông chủ cảm khái: “Lê Khí yêu thầm Crush thật không dễ dàng mà.”

“Hả? Không phải em gái Bùi Chân thầm mến tên nhóc thối tha Lê Khí này sao?” Hạng Nam vẻ mặt mông lung.

Ông chủ cười thần bí, bưng tách cà phê lên uống một ngụm, trên mặt viết ‘Hạ trùng bất khả dĩ ngữ băng*’: “Ôi, trên phương diện tình cảm cậu vẫn chưa đủ kinh nghiệm đâu.”

(*Hạ trùng bất khả dĩ ngữ băng: Trùng mùa hạ sao có thể nói được băng. Có nghĩa nếu một loại trùng chỉ có vòng đời trong những tháng mùa hạ, nếu bạn nói cho nó biết băng là gì, nó sẽ không biết, nó không thể hình dung ra thứ đó, bời vì vòng đời của nó không bao giờ trải qua mùa đông. Nguồn Baidu.)

Hạng Nam: “….”

…..

Sáu giờ tối, ánh đèn rực rỡ bật lên.

Cách khu dân cư cũ chưa đầy ba trăm mét, có một con ngõ nhỏ tràn đầy khói lửa thức ăn, người bán hoa quả đứng trước cửa tiệm rao to, các đứa bé tan học chơi rượt đuổi, còn có các nhân viên văn phòng tan làm mệt mỏi đi chậm chạp trở về nhà.

Bùi Chân và Lê Khí ngồi ở một quán cơm nhỏ náo nhiệt trong con ngõ.

Thiếu nữ xem menu do dự cả buổi: “Bệnh khó lựa chọn của tớ lại tái phát rồi.”

“Để tớ gọi món cho.” Lê Khí nhận lấy menu, “Sườn xào chua ngọt nhé?” Vị chua chua ngọt ngọt, cô sẽ rất thích.

Quả nhiên Bùi Chân gật đầu.

Ánh mắt thiếu niên đi xuống, lại chọn hai món nữa, giơ tay gọi ông chủ đến đây.

Ông chủ hỏi thăm sở thích: “Ăn cay không?”

Lê Khí liếc nhìn thiếu nữ, “Ăn.”

Trái tim của Bùi Chân thoáng lỡ một nhịp, nhỏ giọng nói: “À thực ra không ăn cũng được…”

Cô nhớ rõ lần trước ở siêu thị thiếu niên từng nói đến chuyện nguyên thân không ăn cay. Cô không muốn khiến cho Lê Khí nghi ngờ.

Ông chủ quán ăn do dự hỏi: “Vậy….” Rốt cuộc là có ăn cay hay không?

“Ăn cay.” Thiếu niên giọng điệu chắc chắn, trả menu lại cho ông chủ, “Làm phiền mang thức ăn lên nhanh một chút.”

Ngày mai sẽ diễn ra kỳ thi cuối kỳ, Bùi Chân hỏi cậu: “Đêm nay cùng nhau ôn bài không?”

“Tớ có một bản kế hoạch phải làm.” Lê Khí bóc lớp nhựa trên bộ đồ ăn ra, dùng nước rửa sạch chén đũa, nhẹ nhàng đặt trược mặt Bùi Chân.

“Thi xong làm không được sao?”

Thiếu niên lắc đầu, bản kế hoạch đó phải làm xong trong hai ngày. Cậu biết rõ đây là Ngô Trấn Sơ đang dùng phương thức này để khảo nghiệm cậu, cậu phải dốc toàn lực ứng phó.

Bùi Chân có chút mất mát: “…Được rồi.”

Cô ngước mắt nhìn thiếu niên. Ngay cả khi gặp cậu mỗi ngày, cô vẫn có thể cảm nhận được mấy ngày gần đây cậu gầy đi rất nhiều. Học sinh cấp ba bình thường chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ học tập không thể chịu thêm gánh nặng nào khác, nhưng Lê Khí vẫn duy trì điểm tuyệt đối trong mỗi môn học, thành tích cả năm xuất sắc luôn đứng hạng nhất, còn tranh thủ thời gian sau khi tan học đến quán cà phê làm việc, cuối tuần lại chạy đến công ty thực tập, buổi tối trở về nhà tăng ca làm bản kế hoạch.

Mỗi ngày lúc cô đi ngủ, thiếu niên vẫn còn vùi đầu làm việc, đợi đến khi buối sáng thức dậy, thiếu niên đã làm vệ sinh cá nhân xong đi mua đồ ăn sáng ngồi ở bàn ăn đọc sách chờ cô.

Cậu không cần ngủ sao?!

So với kính phục, Bùi Chân càng lo lắng thân thể của cậu có chống đỡ nổi hay không.

Tại sao cậu phải nỗ lực chạy nhanh về phía trước như vậy?

Thiếu nữ rất muốn nói cho cậu biết, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi một lúc cũng không sao đâu.

Lê Khí nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, ngay cả hai hàng lông mi dài cũng vô thức nhíu chặt, không khỏi vươn tay bóp mặt cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, làm bài thi thật tốt nhé.”

“Ừ.” Thiếu niên liều mình như vậy, cô cũng phải nỗ lực cố gắng hơn nữa, ra sức lọt vào top 10 của khối.

Các món ăn nhanh chóng được bưng lên, Bùi Chân rất đói bụng, tay và miệng không hề ngừng lại, liên tục vừa ăn vừa nhai.

Lê Khí ăn thong thả ung dung, nhìn dáng vẻ cô ăn, cậu cảm giác nơi này không phải là một quán cơm nhỏ trong khu dân cư cũ nữa, mà là một nhà hàng Michelin ba sao nào đó.

Thiếu niên nhai kỹ nuốt chậm, hoàn toàn không biết tư vị thức ăn trong miệng ra sao, tất cả trong đầu đều là hai dòng chữ mà Bùi Chân đăng trên Weibo “Cậu ấy không thích tôi” và “Cậu ấy có người mình thích rồi.”

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Hay là trong lúc vô tình cậu đã làm ra việc gì? Dẫn đến thiếu nữ hiểu lầm?

Nhưng bên cạnh cậu ngoài trừ Bùi Chân ra không hề có bất kì người khác giới nào cả. Cô có thể hiểu lầm mình cái gì nhỉ?

Chẳng lẽ — Là vì giận dỗi cậu nên mới cố ý nói như vậy?

Thiếu niên bắt đầu nghiêm túc nhớ lại tất cả hành động mình đã làm gần đây, có điểm nào không đủ chăm sóc chu đáo.

“A Khí, tại sao cậu không ăn?” Bùi Chân gắp thức ăn bỏ vào trong chén của thiếu niên, “Ăn nhiều một chút, buổi tối còn phải thức khuya làm việc, đừng vất vả quá.”

Nhìn cô rất quan tâm mình, không giống như đang tức giận.

Đoán chừng cậu ám chỉ tâm ý còn chưa đủ rõ ràng, cho nên thiếu nữ mới không hiểu được.

Lần sau cậu nhất định phải chủ động hơn một chút.

Khóe miệng Lê Khí cong lên, khẽ cười: “Ừ.”

Cậu nhai mấy cái, chiếc đũa bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt nhìn về phía cửa quán.

Bùi Chân theo ánh mắt của thiếu niên nhìn qua: “Sao thế?”

Trước cửa quán ăn có một cậu bé gầy gò, khoảng sáu tuổi, khuôn mặt lấm lem, nhưng đôi mắt lại rất sáng.

Cậu bé nhìn những món ăn nóng hổi trên mỗi bàn ăn trong quán mùi thơm xông thẳng vào mũi, cậu bé vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

“Thằng nhóc súc sinh kia!” Một tiếng quát chửi chói tai vang lên ở phía sau lưng cậu bé.

Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi ăn mặc thời thượng hung hăng đá vào hông cậu bé một cái, lúc này cậu bé mất trọng tâm ngã về phía trước, đầu gối “bụp” một tiếng đập vào khung cửa.

Móng tay nhọn đính hột của người phụ nữ đó đâm vào ót cậu bé: “Chẳng lẽ tao chưa cho mày ăn no à?! Mỗi ngày giống như con chó ở chỗ này nhìn cái gì vậy! Mày không ngại mất mặt nhưng tao ngại mất mặt đấy!”

Bà ta trông giống như mẹ của cậu bé.

Đầu gối của cậu bé đập xuống cạnh cửa đến rách da, máu tươi từ vết bẩn chảy ra, từ từ chảy xuống cái chân nhỏ với đầy vết sẹo.

Nhưng trên mặt cậu bé không lộ ra biểu cảm gì, không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãn đến chết lặng từ khung cửa đứng lên.

“Còn không mau lăn đến đây?!” Người phụ nữ đã đi xa, nhìn cậu bé bước đi khập khiễng không đuổi theo kịp, lại rống lên một câu.

Mọi người trong quán ăn đều nghe thấy, một vài vị khách quen chỉ thở dài lắc đầu, rồi tiếp tục ăn uống nói chuyện phiếm.

Đôi mắt màu hổ phách của Lê Khí không di chuyển cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống trơn, chiếc đũa trong tay răng rắc một tiếng, gẫy làm đôi.

Hẳn là cậu đang nghĩ đến bản thân mình lúc nhỏ phải không?

Bùi Chân vừa định lên tiếng an ủi, đã nhìn thấy thiếu niên đột nhiên đứng lên, bước ra ngoài.

“A Khí?!” Bùi Chân lấy tiền đặt trên bàn, vội vàng đi theo ra ngoài.

Thiếu niên dường như không nghe thấy tiếng Bùi Chân gọi, đi theo sát phía sau hai mẹ con bọn họ.

Một bước, hai bước, ba bước… Rất nhanh đã đuổi kịp.

Cậu nắm chặt tay cậu bé kia.

Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, trên khuôn mặt nhỏ đầy vết bẩn có chút sững sờ. Cậu nhóc quay đầu nhìn mẹ của mình, người phụ nữ đó đã giẫm đôi giày cao gót nhọn đi thật xa, căn bản không chú ý đến con trai của mình có theo kịp hay không.

Lê Khí chậm rãi ngồi xuống, dịu dàng nói: “Đau không?”

Cậu nhóc nhỏ im lặng lại cảnh giác hất tay Lê Khí ra, chạy đến phía sau người phụ nữ kia tiếp tục đi theo.

Thiếu niên vẫn duy trì tư thế này, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, rồi biến mất trong màn đêm vô tận.

Tốc độ của Bùi Chân không nhanh bằng thiếu niên, vất vả lắm mới đuổi theo kịp, cái miệng nhỏ vừa thở vừa nói: “A Khí –”

Thiếu niên trước sau như một nhìn chằm chằm về hướng hai mẹ con bọn họ rời đi đến xuất thần.

Bùi Chân cũng ngồi xổm xuống, ngang bằng tầm mắt của cậu, nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu: “Cậu nhớ đến chuyện trước kia đúng không?”

Hàng lông mi của Lê Khí run lên, cuối cùng đôi mắt màu hổ phách dừng trên khuôn mặt của thiếu nữ, giọng nói có chút khàn khàn: “Ừ.”

“Đã qua rồi.” Bùi Chân cũng không biết phải an ủi cậu như thế nào, chỉ có thể kiên định lặp lại: “Đã qua rồi.”

Thiếu niên nắm lấy tay của cô đứng lên, “Chân Chân.”

“Hả?”

Lê Khí rũ mắt, lông mi dày tựa như lông vũ, nhẹ nhàng run run theo nhịp thở, hiếm khi thấy khuôn mặt sắc nét như một tác phẩm điêu khắc trên băng kia lộ ra vẻ mặt yếu đuối cùng bất lực như vậy.

Cậu nâng mắt lên, môi mỏng khẽ mở ra, giọng nói nhỏ đến mức không tài nào nghe thấy: “Cậu có thể….Ôm tớ một cái không?”

Hu hu hu, đương nhiên là có thể!

Trái tim Bùi Chân mềm nhũn không thể tưởng tượng nổi, tiến lên vài bước ôm lấy thiếu niên: “A Khí –”

“Không sao đâu, tớ ở đây cùng cậu.”

Trong nháy mắt, Lê Khí dường như một lần nữa biến thành một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Chẳng qua là quần áo đơn bạc, cô đơn sợ hãi lúc ấy của cậu không giống nhau. Thiếu niên cảm thấy cuộc đời này chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, dường như cậu đã lang thang quá lâu trong đêm đông lạnh lẽo tăm tối này, cuối cùng cũng nhìn thấy có người đứng ở phía trước vẫy tay, nói với cậu: “Hoan nghênh về nhà.”

Mà người này, chính là Bùi Chân.

Lê Khí cẩn thận dè dặt đưa tay ra ôm lấy cô, cũng không dám thở quá mạnh, sợ cảm xúc nóng bỏng cuồn cuồn trong lòng mình sẽ làm thiếu nữ tan chảy.

Một bông tuyết nhẹ nhàng rơi lên lông mi của cậu, lạnh buốt.

Lê Khí ngẩng đầu lên, tuyết rơi đầy trời từ trên cao chậm rãi rơi xuống, một bông rồi lại một bông tuyết…. Rơi lên mái tóc dày đen nhánh của thiếu nữ, lông mi, trên chóp mũi….

“Woa.” Bùi Chân cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Là tuyết đầu mùa.”

Óng ánh sáng long lanh, trắng tuyền không tỳ vết.

—————-//—-//———

*Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Nhóc con à cả thế giới đang đợi cậu ngã ngựa.

Lê Khí: Cười chết mất, tôi có chỉ sổ IQ cao như vậy làm sao ngã ngựa.

Bùi Chân: Ngã ngựa? Cái gì ngã ngựa?

Lê Khí: (Hoảng loạn) Chân Chân em xem kìa, trên trời có máy bay!

Bùi Chân:……….