Xuyên Thành Crush Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 2: Thiếu niên hơi quay mặt qua, hôm nay lần đầu tiên đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn thẳng vào cô: ?��Sợ cậu hạ đ�




Người bên trong không trả lời, Bùi Chân lại lần nữa gõ cửa, kiên nhẫn chờ ở cửa, thấy Lê Khí chậm chạp không trả lời, hẳn là ngủ rồi. Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, cô nhìn thấy thiếu niên kéo ra một khe cửa nhỏ, hỏi: “Có chuyện gì?”

Giọng điệu của cậu lạnh như băng, lông mày rậm hơi nhướng lên, một khuôn mặt mất kiên nhẫn nhìn Bùi Chân.

Chân mày Bùi Chân cong thành một vầng trăng non, cầm cái chén tỏa nhiệt trong tay nói: “Canh gừng, uống không?”

Thiếu niên nhanh chóng trả lời: “Không uống?”

Cậu “Phanh” một tiếng, cánh cửa phòng đóng sầm lại.

Đụng trúng cái mũi nhỏ của Bùi Chân: “…..”

May mắn cô không phải là người so đo tính toán, biết Lê Khí vẫn còn chưa ngủ, vội đặt canh gừng trước cửa: “Tớ đặt ở đây nhé, cậu nhớ uống khi còn nóng.”

Thiếu niên không đáp lời, bỏ bốn lên năm cô xem như cậu đã uống rồi.

Trên đường quay về phòng ngủ ở lầu hai, Bùi Chân chạm mặt cô em gái Bùi Giai cùng cha khác mẹ.

Nếu như nói nguyên thân ngu ngốc ác độc, Bùi Giai kia chính là một đóa hoa sen trắng tuyệt thế, kỹ năng diễn xuất vô cùng hoàn hảo, lừa được tất cả mọi người ngoại trừ Lê Khí.

Nguyên thân không có đầu óc tất nhiên chơi không lại cô ta, thậm chí thành tích và độ nổi tiếng cũng không đánh bại được Bùi Giai.

Cũng may Bùi Chân đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này rồi, đã sớm thấy rõ khuôn mặt thật của Bùi Giai.

Vừa khéo Bùi Giai đang kéo vali từ phòng ngủ ra tới, sau khi nhìn thấy Bùi Chân trên khuôn mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười, lắc tay nắm phía trên của vali: “Chị à, tôi có tin tức tốt muốn báo cho chị biết này.”

“Lần thi học kỳ tháng này tôi có tiến bộ, thi lọt vào top 100 của khối, ba mẹ nói muốn dẫn tôi ra nước ngoài du lịch.”

Nhìn thấy Bùi Chân mặt không cảm xúc đứng yên tại chỗ, một chút cảm xúc ghen ghét cũng không có, cô ta có chút hoài nghi, lại bổ sung: “Ôi, tôi quên mất, lần này chị không thi tốt, đúng không? Chị cũng đừng buồn quá, tôi và mẹ đi du lịch sẽ mua cho chị ít quà….”

“Nói xong chưa?” Bùi Chân nhíu mày.

Phản ứng của cô khiến Bùi Giai sững sờ.

“Nói xong rồi thì đi đi, đứng có chắn đường tôi.”

Một nhà ba người của các người tránh xa một chút, muốn đi nơi nào tùy thích, đừng ảnh hưởng đến việc tôi tiến công Lệ Khí là được rồi.

Nụ cười tự tin trên khuôn mặt Bùi Giai dần dần cứng lại, giọng điệu so với vừa rồi chua ngoa hơn nhiều: “Cô nói cái gì?”

Bùi Chân không muốn phí lời, đi lướt qua người cô ta, thoáng chốc đóng cửa phòng ngủ lại, nhàn nhã nằm gác chân lên giường nghỉ ngơi.

Bùi Giai đứng ở hành lang, sắc mặt dần trở nên cứng ngắc. Cô ta mím môi, nghĩ thế nào cũng không thông thái độ vừa rồi của Bùi Chân là gì.

Quen biết Bùi Chân lâu như vậy, cô ta cho rằng bản thân mình đã sớm nhìn thấu tính cách của người chị cùng cha khác mẹ này. Bình thường nếu như cô ta nói như thế, khẳng định trong lòng Bùi Chân vừa lo lừa giận, không dám nổi giận với cô ta, chỉ biết mang lửa giận trút lên người Lê Khí.

Trong lòng mọi người sẽ cảm thấy Bùi Chân tính tình không tốt lại không có giáo dục, điều này càng làm nổi bật hơn tính tình hòa ái dễ gần của Bùi Giai.

Cô ta từng thử phương pháp này rất nhiều lần, nhưng hôm nay….

Đây là lần đầu tiên cô ta không đoán ra được tâm tư của Bùi Chân.

Bùi Chân dường như không còn giống như trước kia nữa.

Vốn không phải ra nước ngoài du lịch gì cả, chỉ là đi du lịch ngắn khoảng hai ngày thôi, cô ta vì kích thích Bùi Chân nên mới nói như vậy, kết quả cách này hoàn toàn không hiệu quả, Bùi Giai nhất thời không còn tâm trạng thu dọn hành lý, hậm hực đá cái vali.

*

Sáng sớm hôm sau, Lê Khí mở cửa ra, lọt vào trong tầm mắt chính là chén canh gừng đang đặt ngoài cửa, đã sớm nguội lạnh.

Đồng tử của cậu hơi co lại, cổ họng không khỏi ngứa ngáy. Cậu ho khan một tiếng, giả vờ như không nhìn thấy cái chén kia, bước qua nó đeo balo lên ra khỏi cửa.

Sáng sớm đầu xuân tháng tư, trời còn chưa sáng hẳn. Thiếu niên mặc đồng phục đơn bạc, giẫm trên mặt đất còn chưa khô, bước ra khỏi khu biệt thự, đi đến trạm xe buýt công cộng chờ xe.

Đi được môt lúc, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói của Bùi Chân: “Lê Khí, chờ tớ với!”

Bước chân của Lê Khí chợt chậm lại, sau đó bước nhanh hơn, môt đường đi thẳng đến trạm xe.

Thiếu niên tay dài chân dài, cậu đi một bước bằng Bùi Chân đi ba bước, đợi khi cô chạy đến trạm xe buýt đã thở hổn hển, Lê Khí đeo tai nghe Bluetooth, đứng ở đó chờ xe buýt.

Bùi Chân chậm chạp đi đến bên cạnh Lê Khí, hít một hơi thật sâu nói: “Cậu đi nhanh quá vậy.”

Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bên mặt thanh tú của thiếu niên, sống mũi cao, chính là nhân vật bước ra từ trong truyện tranh, chỉ là – Khí chất quá mức hờ hững, giống như sông băng vạn năm không tan chảy.

Lê Khí không để ý đến cô, tiếp tục nghe nhạc.

Bùi Chân từ trong túi lấy ra một hộp cơm màu hồng: “Cậu ăn sáng chưa? Đây là tớ làm đấy, cho cậu –”

Lời còn chưa kịp nói xong, một chiếc xe buýt dừng trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, Lê Khí nhấc đôi chân dài bước lên quẹt thẻ, đi đến băng ghế sau. Một loạt hành động nước chảy mây trôi, hoàn toàn không quan tâm Bùi Chân đang nói chuyện với mình.

Bùi Chân ngây người một giây, sau đó phản ứng lại vội vã đuổi theo.

Đáng tiếc trên xe buýt không còn nhiều ghế trống, Lê Khí ngồi ở hàng ghế sau cùng, nhắm mắt nghe nhạc, hàng lông mi dài rũ xuống tạo một bóng mờ. Bùi Chân đau buồn đứng ở lối đi nhỏ, cầm lấy vòng treo đứng cùng các công nhân đi làm còn có nhóm bác trai bác gái dậy sớm ra chợ mua thức ăn.

……

Chỗ ngồi của Lê Khí nằm ở cuối lớp học, một cái bàn đơn.

Lúc cậu vừa bước vào lớp, cả lớp vốn đang ầm ĩ bỗng nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Lê Khí, nhìn cậu một đường đi đến chỗ ngồi của mình.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lê Khí đi đến cái bàn, bước chân dừng lại.

Ngăn bàn của cậu rõ ràng đã bị người ta lục lọi, sách vở rơi tán loạn trên mặt đất, còn bị đổ nước vào. Một vài bài thi có ghi điểm cũng bị ném xuống đất, bên trên còn có dấu chân.

Tất cả mọi người không lên tiếng, lơ đễnh giả vờ làm bài tập.

Thiếu niên cúi đầu, trên khuôn mặt anh tuấn thần sắc u ám không rõ ràng, cậu nhếch môi cười lạnh một tiếng, vừa định lên tiếng —

“Ai làm?!”

Bùi Chân hét lớn ở sau lưng cậu.

Lời nói của Lệ Khí đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, chỉ nhìn thấy thiếu nữ rất nhanh đã đi đến bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống nhặt từng quyển sách ướt lên, vừa nhặt vừa nói: “Làm ra chuyện hèn hạ như vậy có ghê tởm không?”

Cả lớp không lên tiếng.

Bùi Chân nhặt sách xong, lại nhặt đến bài thi. Cô vuốt thẳng những bài thi bị nhàu nát, thấy không ai trả lời, cô nhìn quanh lớp, giọng nói thật nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời hơn trước kia rất nhiều, khiến người ta không nói ra được đã thay đổi ở điểm nào, nhưng khí chất hoàn toàn khác xa trước đây.

“Vừa rồi nhất định có người đã nhìn thấy, đúng không? Tớ cảm thấy, giữa bạn học với nhau phải biết giúp đỡ nhau, có ai sẵn lòng cung cấp một chút manh mối, cho chúng tớ biết ai đã làm ra việc này không? Tớ nguyện lòng đưa một tháng tiền tiêu vặt của mình cho người đó, ai nói trước cho trước.”

Woa! Cả lớp ồ lên.

Mọi người đều biết nhà Bùi Chân làm kinh doanh có rất nhiều tiền, tiền tiêu vặt hàng tháng đoán chừng không ít, có người ngay lập tức trả lời: “Tớ thấy nè, là Ngô Thiệu Trạch lớp bên cạnh! Buổi sáng cậu ta dẫn theo mấy người đến lớp chúng ta lục lọi ngăn bàn của Lê Khí!”

Cái tên Ngô Thiệu Trạch này có chút quen tai, Bùi Chân thoáng chốc nhớ không ra, cô nở nụ cười cảm kích, lập tức móc ví tiền ra, rút một xấp tiền dày màu hồng đặt lên bàn của cậu bạn kia: “Cảm ơn sự nghĩa khí của vị bạn học này.”

Trong lớp nháo loạn thành một đoàn, một số người vây quanh bạn học lấy được tiền bắt cậu ta mời khách, còn có người nhỏ giọng bàn tán chuyện vừa mới phát sinh:

[Hôm nay Bùi Chân thế nào ấy, tại sao lại chủ động giúp Lê Khí?]

[Đúng đó, tớ bị dọa sợ đến ngây người nè! Không phải lúc trước cậu ta còn muốn kêu một đám người đến đánh Lê Khí sao?!]

[Chưa hết, tại sao tớ cứ cảm thấy hôm nay cậu ấy có chút…Xinh đẹp?]

[Xong rồi xong rồi, phẩm vị của cậu hỏng rồi à, cậu ta rõ ràng có sánh bằng hoa khôi Bùi Giai lớp bên cạnh không?]

[Thật đấy, cậu xem cậu ấy kìa, trước kia trang điểm hoa hòe lòe loẹt, nhưng cả người vẫn xấu đấy thôi, hôm nay chỉ mặc đồng phục, nhưng khí chất hoàn toàn không giống nhau!]

[Mẹ kiếp, những gì cậu vừa nói đúng là sự thật!]

Bùi Chân cầm sách vở và bài thi trả lại cho Lê Khí, nhỏ giọng an ủi cậu: “Cậu đừng tức giận, tớ sẽ đi tìm Ngô Thiệu Trạch tính sổ.”

Lê Khí một chút cảm kích cũng không có, lạnh lùng rút cái gì đó trong tay Bùi Chân, sau đó chuyển tay ném vào thùng rác.

Bùi Chân sững sờ, nếu như nói hôm qua cậu tức giận vì nguyên thân khi dễ cậu, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối dường như cô không khiêu khích cậu mà?

Tại sao cậu vẫn còn tức giận?

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Bùi Chân nhất thời cảm thấy con đường tiến công dài đằng đẳng, còn khó hơn lên trời.

Nhưng dù khó khăn đến đâu cũng phải kiên trì, vì cuộc sống hạnh phúc sau này. Cho nên chuyện đầu tiên Bùi Chân làm trong tiết tự học buổi sáng, chính là đi tìm giáo viên chủ nhiệm đưa ra lời đề nghị muốn chuyển xuống hàng cuối ngồi cùng bàn với Lê Khí.

Bây giờ cô đang ngồi ở hàng thứ ba của dãy đầu tiên, mà Lê Khí lại ngồi hàng cuối cùng dãy thứ 4, cách quá xa, không thể tiếp xúc với nhau, nếu Bùi Chân muốn nghĩ cách tạo cơ hội lấy lòng thiếu niên.

Chủ nhiệm Hồ Lệ nghe Bùi Chân thỉnh cầu như vậy, đẩy mắt kính lên nhìn cô, không dám tin nói: “Em muốn ngồi cùng bàn với em ấy sao?”

Thiếu nữ gật đầu: “Cô Hồ, thành tích của em quá kém, đều tại em trước kia không lo chăm chỉ học tập. Em cảm thấy rất hối hận, từ bây giờ em muốn học tập thật tốt để đuổi kịp các bạn cùng lớp. Hơn nữa cô Hồ cũng biết đấy, Lê Khí đang sống ở nhà của em, em thường xuyên hỏi han cậu ấy rất nhiều việc liên quan đến học tập, trong cuộc sống em cũng có thể giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn.”

Hồ Lệ suy nghĩ vài giây, bà ấy mới tiếp quản lớp này không bao lâu, giáo viên chủ nhiệm lúc trước đã nghỉ để sinh con, từng nhắc đến cô nhóc Bùi Chân này vừa lười vừa ngốc, có địch ý rất lớn với Lê Khí. Nhưng bây giờ vừa nhìn —

Thiếu nữ mặc đồng phục màu xanh trắng, cột tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn sáng long lanh, đôi mắt giống như đá vỏ chai sáng chói, thoạt nhìn sạch sẽ ngoan ngoãn, khiến người ta yêu mến.

Hơn nữa nghe các bạn học khác nói rằng, trước khi bắt đầu buổi tự học sáng sớm, Bùi Chân còn giúp Lê Khí nhặt sách và bài thi, không giống như lời giáo viên chủ nhiệm tiền nhiệm nói không thể cứu chữa.

Bà ấy chần chừ một lúc rồi đồng ý, dù sao đổi trước thử xem, nếu không được thì đổi trở lại.

Sau khi nhận được sự cho phép, Bùi Chân chạy về lớp, lập tức động thủ kéo cái bàn đến bên cạnh Lê Khí. Cô vui vẻ ngồi xuống sắp xếp sách vở, hoàn toàn không ý thức được vừa rồi trong phòng học nhao nhao ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, cũng không chú ý đến ngòi bút đang viết bài tập của thiếu niên nhanh chóng ngừng lại.

Mọi người thì thầm bàn tán:

[Mặt trời mọc đằng Tây à? Bùi Chân ngồi cùng bàn với Lê Khí? Tớ dường như đang nằm mơ.]

[Vừa rồi tớ còn thấy Bùi Chân chạy đến phòng làm việc của cô Hồ đấy, chẳng lẽ cậu ta chủ động đưa ra đề nghị này?]

[Làm sao có khả năng?! Trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi đó.]

[Vậy chuyện hồi sáng giải thích như thế nào? Cậu không nhìn thấy Bùi Chân giúp cậu ta sắp xếp sách vở sao?]

Bùi Chân chìm đắm trong niềm vui được đổi chỗ, hoàn toàn không nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán của người khác, nhưng tai của Lê Khí rất thính, nghe thấy hết những lời đàm tiếu của mọi người không sót chữ nào. Cậu hơi nhíu mày, ấn mạnh ngòi bút, đến mức trang giấy mỏng sắp thủng.

Thiếu niên không muốn nghe thấy tên của mình và Bùi Chân xuất hiện cùng nhau, cũng không muốn tiêu hao bất kỳ tinh lực nào để đoán xem cô muốn làm cái gì, ngón tay thon dài của cậu cầm chặt cây bút, tiếp tục cúi đầu làm đề.

Ngược lại Bùi Chân chủ động nói chuyện với cậu, mở hộp cơm màu hồng ra, bên trong có bánh mì nướng, trứng luộc, salad hoa quả được cắt thành những khối nhỏ, còn có một chai sữa bò.

Bùi Chân giơ tay sờ chai sữa bò, trong lòng thả lỏng: “Cũng may, vẫn còn ấm. Cậu mau ăn một chút đi, tiết học đầu tiên sắp bắt đầu rồi.”

Cô đẩy hộp thức ăn đến trước mặt Lê Khí.

Cô từng đọc truyện, biết rõ những người giúp việc trong nhà họ Bùi rất khinh người, luôn không cho Lê Khí ăn cơm. Thiếu niên 16 tuổi vóc dáng gầy guộc, lại thường xuyên nhịn đói cả ngày, đến khi trưởng thành luôn bị đau dạ dày, mỗi lần bệnh đau bao tử tái phát đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh, áo sơmi ướt nhẹp.

Sau khi Bùi Chân đọc đến đoạn này, thân thể đã không tốt, mỗi ngày ăn uống đều khó khăn.

Thiếu niên không thể ăn, còn cô lại ăn không hết.

Bùi Chân cảm thấy hai người bọn họ đồng bệnh tương liên, cho nên cô đối với thiếu niên vô cùng đồng cảm.

Hàng lông mi dày của Lê Khí nhẹ nhàng run rẩy một chút, hiển nhiên sau khi ngửi thấy mùi đồ ăn cũng đói bụng, nhưng cậu lại dùng khuỷu tay đẩy hộp cơm ra, không nói lời nào.

Bùi Chân khó hiểu: “Cậu không đói sao? Tại sao không ăn?”

Cho rằng Lê Khí vẫn giống như lúc trước không đáp lời, không ngờ đến thiếu niên hơi quay mặt qua, hôm nay lần đầu tiên đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn thẳng vào cô: “Sợ cậu hạ độc.”

“….” Trong lúc nhất thời Bùi Chân không biết nói cái gì, chỉ đành nở một nụ cười, “Sao lại như thế, nhưng mà tớ —”

Cô chợt nhớ đến thân phận hiện giờ của mình: Đại tiểu thư nhà họ Bùi ngu ngốc ác độc.

Nếu như là nguyên thân, việc hạ độc không phải không có khả năng.

Thiếu nữ phải làm gương tốt, cầm lấy một quả trứng luộc, chậm rãi bóc vỏ ra, cắn một miếng kiên nhẫn giải thích: “Cậu xem nè, cái này không có vấn đề gì cả, có thể ăn.”

Lê Khí thu hồi ánh mắt, thu dọn xong sách vở trên bàn hờ hững nhìn về phía bục giảng, đợi tiếng chuông vào học vang lên.

Bạn học Diêu Băng ngồi phía trước vẫn chưa ăn sáng, sau khi ngửi thấy mùi đồ ăn quay đầu lại, nhìn thấy hộp thức ăn đôi mắt sáng lên: “Thơm quá!”

“Tớ làm rất nhiều, cậu cũng ăn một chút đi.” Bùi Chân rất hào phóng mời cô ấy, thuận tiện liếc mắt nhìn Lê Khí cường điệu nói, “Yên tâm đi, không có hạ độc đâu.”

Diêu Băng người vừa gặm nửa miếng bánh mì nướng: “…..”