Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa Cử

Chương 22: Thiên Vị 3






Chu thị thật sự không nỡ ăn, nhưng cũng thật sự chịu không nổi Cố Tiêu dính người, tiểu cô nương lại đẹp, thanh âm lại mềm, đôi mắt lại sáng như vậy, Chu thị liền ăn một ngụm thịt trên tay của Cố Tiêu.

Giò heo rẻ tiền, mọi người đều chê không có thịt, nhưng Chu thị lại cắn được một miếng thịt to, vừa mềm vừa thơm, đầy nước thịt, còn có chút dính.

Cố Tiêu: “Nương,người ăn nhiều một chút, lại nếm thử đậu nành xem có thơm hay không.

”Vẻ mặt nghiêm nghị của Chu thị cũng tan chảy, bà liền từng ngụm từng ngụm ăn xong, giò heo được hầm trong một thời gian dài, một ngụm đi xuống đã cắn ngay thịt , xương cũng rất dễ nhả ra, đậu nành còn thơm hơn, Chu thị chưa ăn qua đậu nành nào thơm như vậy.


Chỉ chốc lát sau, bà đã ăn xong nửa cái giò heo.

Ý thức được chính mình đã làm gì Chu thị: “……”Bánh cũng đã chiên xong, Cố Tiêu cũng nên đi đưa cơm choThẩm Hi Hòa rồi, cô múc nửa cái giò heo thêm một muỗng lớn đậu nành, lại cầm hai cái bánh nhân thịt heo rau hẹ, “Nương, Tam Lang cũng hy vọng người sẽ ăn nhiều một chút.

”Chu thị ngây người trong chốc lát, hai cái bánh đã đủ nhiều rồi, còn có nửa cái giò heo nữa, nồi đồ ăn hầm vẫn còn đó, một lát sau người Thẩm gia sẽ trở lại, bữa cơm này còn chờ Chu thị tới chia đây.

Chu thị ho khan một tiếng, “Tiểu Tiểu con đi sớm một chút, trên đường ăn cơm sẽ nguội mất, chờ con trở về rồi ăn, nương sẽ để dành đồ ăn trong nồi.

”Cố Tiêu mỉm cười, “Vậy con xin cảm ơn nương trước!”Còn thừa một cái giò heo, ít nhất có nửa cái sẽ là của cô, Cố Tiêu xách theo rổ đi thư viện, cô vừa đi không bao lâu, Thẩm lão gia tử mang theo con cháu từ trong ruộng trở về.

Làm việc nửa ngày, bụng đã sớm đói đến kêu vang, nhưng vừa bước vào cửa, thì thiếu chút nữa đã bị mùi thơm bay đến làm ngất đi.

Chu thị ngồi thẳng lưng, lên tiếng nói: “Là Tiểu Tiểu lo nghĩ cho người trong nhà, lo nghĩ cho Tam Lang, nên nghĩ biện pháp mua thịt về, còn không phải sao,nó đã làm một bữa bánh nhân thịt đây.

”Thẩm Đại Lang Thẩm Nhị Lang hai mắt sáng lên, Trần thị lau mồ hôi, Lý thị sờ sờ bụng, mấy đứa trẻ thì ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không biết nên nói cái gì.

Chu thị nói: “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của các ngươi kìa, giống như đời này chưa thấy qua thịt bao giờ vậy, đều đi rửa tay đi, một lát nữa ăn cơm.


”Bánh nhân thịt lớn cỡ bàn tay, nam nhân hai cái nữ nhân một cái, Cố Tiêu làm tổng cộng 23 cái, Lý thị ăn thêm một cái, thì còn dư lại sáu cái.

Chu thị muốn để lại cho Cố Tiêu hai cái, dư lại bốn cái thì để buổi tối ăn.

Còn về giò heo, Chu thị vốn muốn múc cho Lý thị nửa cái, nhưng đồ là Cố Tiêu mua về, cũng là do Cố Tiêu nấu, chính yếu chính là, bà còn ăn nửa cái.

Chu thị liền múc cho Lý thị nhiều đậu nành chút, giò heo thì giữ lại cho Cố Tiêu.

Lý thị thụ sủng nhược kinh, nhiêu đây đã đủ rồi, đủ nhiều rồi.

Trần thị cắn một miếng bánh có nhân, hiện tại rau hẹ là thời điểm tươi non nhất, đều là những mầm hẹ nhỏ , bên trong nhân có màu vàng của trứng gà, còn có thịt, thật đúng là thơm a……Người một nhà ăn rất thống khoái, còn Cố Tiêu rốt cuộc cũng tới thư viện.

Thẩm Hi Hòa cũng vừa ra đến, hắn cũng không biết Cố Tiêu có nghe lọt tai những lời mà hắn nói ngày hôm qua hay không.

Cố Tiêu đang khẩn cấp muốn về nhà, “Tam ca, huynh nhìn xem cơm còn nóng hay không, tranh thủ còn nóng nhanh ăn đi.


”Thẩm Hi Hòa vén tấm vải trên rổ lên, đập vào mắt, là hai cái bánh vỏ bánh bên ngoài có màu vàng kim, bên cạnh còn có một chén giò heo hầm đậu nành.

Cố Tiêu nói: “Muội ngày hôm qua mua về, muốn cho huynh bồi bổ thân mình…… Tam ca, huynh mau ăn đi.

”Thẩm Hi Hòa lẳng lặng mà nhìn Cố Tiêu, hỏi: “Muội……tiền từ đâu ra.

”Cố Tiêu nghĩ thầm, có thịt ăn không phải được rồi sao, quản nhiều như vậy làm gì chứ, “Muội không phải đã nói qua muốn kiếm tiền để huynh được ăn ngon sao, muội nói được thì làm được nha.

”Cố Tiêu quả thực có nói những lời này,nhưng Thẩm Hi Hòa lúc đó chỉ cho đó là lời nói vui đùa.

Lông mi hắn khẽ run, Cố Tiêu thích hắn như vậy sao?Nàng đối xử với hắn tốt như vậy, ngoài thích ra, Thẩm Hi Hòa nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.

.