Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Chương 17




Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Đi theo Thẩm Vinh Hưng cùng Đoàn Tùng Phương tới đều là người Thẩm gia, nghe tin lão gia tử xuất viện liền chạy qua thăm.
Thẩm Mộc Bạch giới thiệu từng người cho Nguyễn Du Du, “ Đây là bác trai, bác gái.”
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn chào: “Bác trai khỏe, bác gái khỏe.”
Bác gái tủm tỉm lấy ra hai cái hồng bao lớn đưa cho Nguyễn Du Du, “Lần đâu gặp mặt, đây là hai bác tặng con, coi như lễ gặp mặt đi, Du Du không cần ghét bỏ.”
Nguyễn Du Du không nhận ngay, quay đầu nhìn qua Thẩm Mộc Bạch, thấy hắn gật đầu, cô mới nhận lấy, “Vậy con cảm ơn bác trai bác gái.”
Đi một vòng nhận người, Nguyễn Du Du được mười mấy cái hồng bao. Cô lúc này mới nhớ tới, lúc gặp ông nội cũng được cho quà gặp mặt, khả năng đây là tập tục đi.
Lại nói tiếp, đôi vợ chồng Thẩm Vinh Hưng cùng Đoàn Tùng Phương vẫn ngồi im không có động tĩnh gì.
Nguyễn Du Du cũng không để bụng, cô không coi trọng mấy cái bao lì xì này.
Thẩm Vinh Hưng giật giật khóe miệng, ông ta căn bản không biết còn có cái lễ gặp mặt này. Ông ta đương nhiên cũng không cảm thấy mình sai, đường đường là một đại nam nhân, lại là chủ tịch Thẩm thị, còn phải lo nhiều chuyện lớn, sao có thời gian nhớ đến những chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi này.
Muốn trách thì trách Thẩm Mộc Bạch cùng Đường Tùng Phương, cũng không biết nhắc nhở trước một tiếng, làm ông ta mất mặt trước nhiều thân thích như vậy.
Sắc mặt Thẩm Vinh Hưng thúi hoắc nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mạch cũng không thèm đếm xỉa cho vào trong mắt, mặc kệ cho ông ta muốn trừng đến khi nào thì trừng.
Thẩm Vinh Hưng lại quay qua liếc Đường Tùng Phương một cái. Làm trò trước mặt nhiều thân thích như vậy, Đường Tùng Phương cũng có chút xấu hổ, xác thật bà ta không có chuẩn bị hồng bao, tiền mặt trên người cũng không nhiều lắm. Thật ra trên tay có một cái vòng ngọc giá trị xa xỉ, hôm nay đặc biệt đeo lên để khoe ra, nhưng bà ta vô cùng luyến tiếc tặng nó cho Nguyễn Du Du a.
Lão gia tử thản nhiên ngồi trên sô pha, nhàn nhã nhìn qua.
Nhóm thân thích thì một bộ dáng xem kịch vui, tuy rằng mấy người họ đứng rải rác trong phòng khách, người thì làm bộ thưởng thức mấy bức họa treo tường, cũng có người tụm hai tụm ba nói nhỏ, nhưng ánh mắt thì như có như không bắn tới hóng chuyện.
Giằng co một vài giây, Thẩm Mộc Bạch liền dắt Nguyễn Du Du tránh đi.
Nguyễn Du Du cũng mừng rỡ khi không cần phải nhận hồng bao của Đường Tùng Phương, cô đoan đoan chính chính mà ngồi cạnh Thẩm Mộc Bạch, nhâm nhi ly trà nóng.
“Nhìn cái bộ dạng này, là không tính toán nhận con dâu a.” Có người tụm lại thì thầm, âm thanh rất nhỏ, nhưng thính lực Nguyễn Du Du vô cùng nhạy bén, mặc kệ trong phòng này ai nghị luận cái gì, cô đều nghe thấy rõ.
“Có khả năng là ghét bỏ cô gái này ở nông thôn đi. Tuy rằng thoạt nhìn cũng ra dáng ra hình, lớn lên không tồi, nhưng rốt cuộc cũng không được dạy dỗ lễ nghi đằng hoàng, nếu mang ra ngoài tham gia mấy cái yến hội gì đó, chỉ sợ sẽ thành trò cười.”
“Nhưng vậy cũng tốt, Mộc Bạch cũng vô dụng, trong tay hắn chỉ có 5% cổ phần, sự vụ của công ty một chút cũng không thể đụng tay đến, đời này thì chỉ có thể trông cậy vào lúc chia tiền hoa hồng sống qua ngày thôi. Cưới một cô gái nông thôn có vẻ hiền lành chất phác, ít nhất cũng sẽ không ghét bỏ hắn.”
“Mất công khi hắn còn nhỏ tôi chiếu cố hắn tốt như vậy, sớm biết hắn chỉ được hưởng chút cổ phần nho nhỏ, tôi hà tất phải phí công tốn sức. Sau này Thẩm gia khẳng định là của Mộc Dương rồi, Mộc Dương đã tiến vào công ty, tuy với danh nghĩa thực tập nhưng nhiều dự án đều là hắn làm a. Ai, Mộc Dương sao hôm nay không có tới?”
“Nghe nói là ra nước ngoài khảo sát học tập, qua mấy ngày nữa mới trở về.”
Nguyễn Du Du quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch một cái, thì ra mọi người nói hắn phế vật là như vậy.
Một trưởng tử hào môn lại mất đi quyền lợi thừa kế, cũng không thể tham dự quyết sách công ty, hoàn toàn trở thành nhân vật vô hình, đáng thương chờ cầm tiền hoa hồng sống qua ngày.
Chu Dung Dung là con gái một của Chu gia, đương nhiên sẽ kế thừa toàn bộ tài sản, vậy so với 5% trong tay Thẩm Mộc Bạch thì có thể nói là nhiều hơn không ít, làm sao chịu gả cho hắn đây.
Nếu cổ phần Thẩm thị nằm trong tay lão gia tử, Thẩm Mộc Bạch còn có vài phần cơ hội, nhưng Thẩm Vinh Hưng xem như đã thâu tóm toàn bộ, ông ta rõ ràng khó chịu với Thẩm Mộc Bạch, lại thêm Đường Tùng Phương đêm ngày thổi gió bên tai, xem như hết hy vọng.
Nguyễn Du Du cúi đầu nhìn ly trà gợn sóng trong tay, hơi nóng bốc lên làm ướt ướt hàng mi dài.
Hoàn cảnh của hắn khó khăn như vậy, thế nhưng còn mua cho cô đồng hồ trang sức đắt tiền, lại cho thêm mười vạn tiền tiêu vạt hàng tháng.
Nguyễn Du Du đột nhiên chua xót thay hắn.
Người tốt như vậy, thế nhưng không ai thích, nguyên chủ không yêu hắn, Chu Dung Dung có hôn ước từ nhỏ cũng chán ghét không chịu gả cho hắn, cha ruột thì hay bắt bẻ chửi bới, mẹ kế thì càng âm gian xảo trá.
Chỉ có lão gia tử đối tốt với hắn, vốn dĩ theo cốt truyện, lần này Thẩm lão không còn cơ hội xuất viện nữa rồi. Sau đó hắn cô độc một mình, còn ngoài ý muốn mà chết sớm.
Ý tưởng ban đầu của Nguyễn Du Du là rời xa khỏi nữ chủ, không trêu chọc nam chủ, đối với Thẩm Mộc Bạch liền ngoan ngoãn chờ tang.
Nhưng mấy ngày ở chung, cô sớm đã sửa chủ ý, chọn bốn cái thẻ ngọc trong đó một cái là để khắc bùa bình an cho Thẩm Mộc Bạch.
Cũng không biết bùa bình an có thể giúp hắn tránh được tai họa hay không, vẫn nên là tìm một thẻ ngọc tốt, khắc thêm cho hắn một cái nữa.
Nguyễn Du Du lặng lẽ nhéo nhéo chồng hồng bao cầm trong tay, cô không biết có bao nhiêu, nhưng cầm thấy dày một cục, hẳn cũng chục vạn đi, hơn nữa trong thẻ cô có mười vạn, tổng cộng cũng hơn hai chục vạn rồi.
Cô tính tính, nếu không mua đồ xa xỉ, hơn mười vạn cũng đủ để cô học xong đại học, chờ tốt nghiệp xong cô liền có thể tự lực cánh sinh.
(Bản edit được đang duy nhất tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không mang bản edit ra ngoài khi chưa có sự cho phép của chính chủ. Chân thành cảm ơn)
Đáng tiếc thế giới này cùng thế giới của cô không giống nhau, mọi người cũng không quá tin tưởng vào tác dụng của bùa, bằng không nếu có cơ hội lặng lẽ đi bán mấy lá bùa, cô liền không lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.
Nguyễn Du Du cũng không tính toán gióng trống khua chiêng mà tuyên truyền mình có thể vẽ bùa, cô không muốn làm dị nhân a.
…..........
Thẩm Mộc Bạch thấy ánh mắt cô gái nhỏ nhìn mình có điểm lạ lạ, có chút thương hại, có chút tiếc hận, còn có chút …..trìu mến.
“Thẩm tiên sinh, về sau không cần chuyển tiền cho tôi nữa.” Mắt hạnh đen bóng  thanh triệt, nghiêm túc mà nhìn Thẩm Mộc Bạch.
“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?” Thẩm Mộc Bạch có chút kỳ quái.
Nguyễn Du Du cho hắn xem bao lì xì, “Tôi hiện tại có rất nhiều tiền nha, trong thẻ có mười vạn, cộng thêm cái này nữa cũng đủ cho tôi học xong đại học.”
Thẩm Mộc Bạch nhớ tới tư thế mua đồ quen thuộc của cô khi ở trung tâm mua sắm, càng cảm thấy lạ: “Hơn mười vạn đủ cho em học hết bốn năm sao?”
Nguyễn Du Du gật gật đầu, “Tôi tính khẳng định là đủ, có lẽ còn có thể kiếm thêm chút thu nhập gì đó. Anh cũng không dễ dàng gì, không cần phải cho tôi tiền đâu.” Nguyễn Du Du rốt cuộc cũng ngộ ra, lúc trước cô cứ nghĩ nhà hàng Dược Hoa là của hắn, hiện tại xem ra hắn thật sự chỉ là một giám đốc ở đó.
Thẩm Mộc Bạch lông mày không động, “Không cần tiết kiệm, cũng không cần em đi kiếm thêm tiền, tôi nuôi nổi em.”
“Vạn nhất tương lai anh……” Nguyễn Du Du sợ bùa bình an của mình có thể cứu hắn một mạng, nhưng vạn nhất chỉ là giữ được tánh mạng, lỡ hắn bị thương quá nặng, bùa chữa thương của cô cũng trị không khỏi đâu, “Tóm lại vẫn phải chuẩn bị cho những tình huống ngoài ý muốn, anh không cần lãng phí tiền bạc cho tôi, phải chuẩn bị cho chính mình một ít. Đương nhiên mặc kệ thế nào, tôi cũng sẽ giúp anh.”
Nguyễn Du Du nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn, “Thẩm tiên sinh, anh đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không có việc gì.”
Thẩm Mộc Bạch nâng mi lên, đôi mắt đen thuần sâu thẳm, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Nguyễn Du Du nói tiếp, “Cứ như vậy đi, tôi hiện tại dùng số tiền này, khi nào xài hết, lại hỏi anh, có được không.”
“Được, tùy em.”
……......
Một đống thân thích ở lại ăn cơm trưa liền rời đi, Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du chờ lão gia tử ngủ rồi mới lái xe trở lại nội thành.
Thẩm Mộc Bạch đưa Nguyễn Du Du về nhà liền đi công ty.
Nguyễn Du Du học tập hơn một giờ, đứng dậy hoạt động trong chốc lát, từ ba lô lấy ra bốn thẻ ngọc cùng đao khắc. Cô tính khắc bùa dưỡng thân cho ông nội trước, còn bùa bình an làm sau. Dù sao ông nội cũng không ra khỏi cửa, mà dựa theo cốt truyện, Thẩm Mộc Bạch sau khi nguyên chủ gặp nam chủ mới xảy ra chuyện, hiện tại nam chủ chưa có xuất hiện trước mặt cô, Thẩm Mộc Bạch hẳn sẽ chưa gặp nguy hiểm gì.
Khắc bùa trên ngọc là công việc hết sức tinh tế đòi hỏi độ chính xác cao, trước kia thân thể Nguyễn Du Du không tốt, đối với chuyện khắc bùa phức tạp này rất ít khi động tay, bởi vì không quá thuần thục nên cô rất cẩn thận, buổi trưa mới khắc được một chút, nhìn cái tiến độ này chỉ sợ vài ngày mới có thể khắc xong.
Bất tri bất giác trời đã tối, Nguyễn Du Du đem thẻ ngọc thu dọn bỏ lại ba lô, vừa định gọi điện đến nhà hàng Dược Hoa kêu đưa cơm, nghĩ nghĩ lại thôi, Thẩm Mộc Bạch cũng chỉ là một giám đốc nhỏ, cô ăn cơm ở đó sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn.
Nấu cơm thì cô làm không được, nghĩ một hồi quyết định xuống lầu mua mấy gói mì ăn liền về.
Thẩm Mộc Bạch vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi vị không đúng, “Du Du, cơm chiều em ăn cái gì.”
“……Gà hầm nấm hương.”
Thẩm Mộc Bạch: “……..”
Hắn không biết con mèo nhỏ này bị làm sao, từ lúc gặp mấy người họ hàng kia xong cô liền có chút không thích hợp, một thùng cơm tham ăn như thế mà chỉ dùng gòi mì lấp đầy bụng, không cần nghĩ cũng biết chắc nhất định có vấn đề gì đó.
“Sao em không gọi cơm ở Dược Hoa?”
Quả nhiên ánh mắt cô gái nhỏ lập tức biến thành cảm xúc khó nói, vừa mang tia đồng tình lại thương tiếc, mềm mại mà nói: “Tôi cứ nghĩ nhà hàng Dược Hoa là tài sản của anh a, cho nên mới không kiêng nể gì mà gọi cơm ở đó, thực xin lỗi, đã làm anh khó xử.”
Thẩm Mộc Bạch liền sáng tỏ.
Người bên ngoài đều nói hắn là phế vật bị Thẩm gia vứt bỏ nhóm họ hàng Thẩm gia cũng cho là như vậy, cô gái nhỏ khẳng định đã nghe mấy người nọ nghị luận, nghĩ hắn vừa nghèo vừa đáng thương, cho nên cả tiền tiêu vặt cũng không nhận.
“Du Du, Dược Hoa thật sự là sản nghiệp của tôi, hoàn toàn thuộc về tôi, em thích gọi bao nhiêu đồ ăn cũng đều được.” Ngón tay dài xoa xoa thái dương, Thẩm Mộc Bạch có chút bất đắc dĩ.
“Thật sao?” Nguyễn Du Du mở to mắt hanh chớp chớp,  có lẽ nhà hàng đó không thực sự có giá, chắc là hắn tích tiền mua đi, cái này cũng có khả năng.
“Ừ, nhà hàng đó chỉ là một điểm nhỏ trong sản nghiệp của tôi thôi, trong toàn bộ tập đoàn Dược Hoa đều không có lĩnh vực này, là tôi thích đồ ăn ở đó nên mới mua lại sát nhập vào tập đoàn.” Đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du, thật ra hắn không có ý giấu diếm, chỉ là cũng không thích phỏng vấn từ báo chí, thành ra chuyện hắn nhiều tiền chỉ sợ rất ít người biết, nhưng không nghĩ tới cô vợ nhỏ của hắn lại vì hắn mà tiết kiệm tiền, có chút muốn cười, “Du Du, trong tưởng tượng của em tôi nghèo vậy sao, yên tâm, thứ tôi không thiếu nhất là tiền, em muốn mua cái gì cứ việc mua là được.”
Tập đoàn sao, nghe có vẻ rất lợi hại nha.
Nguyễn Du Du nghi hoặc cau mày, đang nghĩ nghĩ xem lời hắn nói có bao nhiêu chân thật.