Editor: Tiểu Bạch Liên Hoa
Có bùa chữa bệnh của Nguyễn Du Du, thân thể lão gia tử khôi phục thật mau, sau vài ngày đã có thể tự mình xuống giường, đi đi lại trong phòng được hai vòng.
Đến lúc này, không còn ai cho rằng lão gia tử là hồi quang phản chiếu nữa.
Bác sĩ kiểm tra mấy lần, cảm thấy thân thể Thẩm lão đang ngày một tốt lên, thực sự không còn vấn đề gì. Lại trải qua thêm mấy đợt kiểm tra toàn thân, cũng không có vấn đề gì trở ngại, chỉ là bệnh nặng mới khỏi, bác sĩ vẫn kiến nghị lão nhân gia nằm viện để quan sát thêm một thời gian, bất quá lão gia tử nhất quyết không chịu, kiên trì muốn về nhà, ông thật sự không chịu nổi bệnh viện, dù điều kiện có tốt đến đâu cũng không thoải mái bằng nhà của mình.
Thẩm Mộc Bạch không lay chuyển được lão gia tử, đành đi làm thủ tục xuất viện, hắn tự mình lái xe, Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phụ, lão gia tử ngồi ở đằng sau, thím Phương đi chung xe với Lưu An.
“Cháu dâu à.” Lão gia tử hơi nghiêng người lên phía trước, “Cái nuốt phù gì đó, ông nội có cần phải uống nữa không?”
Nguyễn Du Du quay người lại cùng lão gia tử nói chuyện, “Không cần nữa ạ, bệnh viện đã làm kiểm tra, ông nội khỏe rồi nha.”
Lão gia tử u oán mà nhìn Nguyễn Du Du, “Vậy sao ông chưa đi bình thường được, chỉ có thể như con rùa chậm rì rì chuyển động vài bước ở trong phòng, cũng không được ăn đồ ngon.”
“Thân thể ông nội phải chậm rãi điều dưỡng mới được a. Hay như vậy đi cháu vẽ cho ông một lá bùa dưỡng thân nữa.” Đầu Nguyễn Du Du nghiêng gần qua ghế điều kiền, vài sợi tóc mềm mại phủ lên vai Thẩm Mộc Bạch.
(Tư thế của Du Du mn hình dung ra không, bả đang ngồi ghế phụ ở đằng trước vì nói chuyện với ông nội nên quay hẳn người qua bên phải, tóc dài nên chạm vào vai Bạch ca)
Hương thơm nhàn nhạt trên người cô gái nhỏ truyền đến, ngón cái Thẩm Mộc Bạch ở tay lái nhẹ nhàng vuốt hai cái.
Hắn không biết lần này ông nội khỏi bệnh, rốt cuộc là nhờ bùa chữa bệnh Nguyễn Du Du vẽ, hay là trị liệu của bệnh viện có hiệu quả, rốt cuộc thì hai cái này cũng được sử dụng cùng lúc.
Lão gia tử đối với việc Nguyễn Du Du vẽ bùa vô cùng chờ mong, “Bùa dưỡng thân dùng thế nào, cũng là uống mỗi ngày sao?”
“Không cần, bùa dưỡng thân có tác dụng chậm, ông nội mang theo bên người là được.” Nguyễn Du Du có chút áy náy mà nhìn lão gia tử, “Cháu không nghĩ tới ông nội nhanh như vậy liền xuất viện, vẫn chưa chuẩn bị bùa, để cháu về nhà vẽ xong lại gửi qua cho ông.”
“Nga, không vội.” Lão gia tử vừa nghe mang bên người là có tác dụng, càng cảm thấy cao hứng, “Hay là, cháu dâu đừng về nhà vội, ở lại biệt thự vài ngày đi.”
Nguyễn Du Du không có lập tức trả lời, đầu tiên quay đầu xem ý kiến của Thẩm Mộc Bạch. Cô không biết lão gia tử đang ở nơi nào, nếu là ở cùng Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương, cô thật không nghĩ muốn ở lại, có điều, vẫn cần xem ý tứ của Thẩm Mộc Bạch.
Vừa lúc là đèn đỏ, Thẩm Mộc Bạch quay đầu nói, “Cháu cùng Du Du mỗi cuối tuần sẽ về đó ở một ngày.”
“Mỗi tuần một này a, cũng đúng đi.”Lão gia tử có chút thất vọng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cao hứng lên, “Một ngày là đủ rồi, vợ chồng son hai đứa muốn có không gian riêng tư đúng không, vậy thì cũng phải tranh thủ sớm sinh một tiểu bảo bảo mập mạp mới được.”
Nguyễn Du Du lập tức trợn tròn, thân mình không tự chủ rụt lại, bị mấy chứ “Tiểu bảo bảo mập mạp” hù sợ.
Lão gia tử vẫn nhiệt tình tư vấn, “Ai nha, đầu tiên vẫn nên sinh một bé trai bụ bẫm, sau đó lại sinh thêm bé gái, anh trai có thể che chở tốt cho em gái. Nếu không sinh một cái long phượng thai cũng được. hai đứa nhỏ cùng lớn lên, có thể dắt tay nhau đi học.”
Thân hình Nguyễn Du Du lặng lẽ lùi lại càng sâu, rũ đầu nhỏ xuống, kéo kéo mái tóc che mặt, ngượng ngùng liếc liếc Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc Bạch thấy cô giống như co rùa đen nhỏ, đang núp mình trong mai, cười nhạo một tiếng, nhắc nhở lão gia tử, “Ông nội, Du Du còn phải đi học .”
“A!”Lão gia tử lúc này mới nhớ ra, lại nói cái thông báo nhập học cũng là ông cho, lập tức cảm thấy hối hận, có loại ảo não lấy đá ghè chân mình đây mà, “Nếu không, cháu dâu đừng đi học nữa, con gái hà tất phải vất vả như vậy, dù sao còn có Mộc Bạch, thằng bé sẽ kiếm tiền cho cháu xài.”
“Không được a!” Nguyễn Du Du lập tức nóng nảy, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đầy kiên định dứt khoát, “Cháu muốn đi học!”
Lão gia tử không nghĩ tới tiểu nha đầu sẽ nóng nảy như vậy, vội vàng dỗ dỗ, “Được, được, cháu muốn đi học liền đi học.”
Ông vẫn không cam lòng, tiếp tục lẩm bẩm nói, “Kỳ thật lên đại học cũng có thể sinh bảo bảo nha. Đúng rồi, Mộc Bạch, hai đứa còn chưa có làm hôn lễ đâu!”
“Hôn lễ không vội.” Thẩm Mộc Bạch bình tĩnh nói, không nghe ra cảm xúc nãy, “Chờ về sau này tụi cháu lại tính.”
Nguyễn Du Du rất sợ lão gia tử tiếp tục thảo luận vấn đề sinh bảo bảo cùng hôn lễ, liền vội vàng ngắt lời: “Ông nội, cháu đột nhiên nhớ đến một việc quan trọng.”
Quả nhiên, lão gia tử tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
Nguyễn Du Du: “Bùa bình an, bùa dưỡng thân là loại mang theo bên người, bùa này không nhất định phải dùng giấy vàng và chu sa vẽ, còn có thể khắc lên ngọc, hiệu quả sẽ càng tốt , hơn nữa, chất lượng ngọc càng tốt, bùa sẽ càng hiệu quả.”
“Nga, cháu muốn tự mình khắc sao, con gái dùng dao khắc vất vả lắm, cái này cũng dễ bị thương tới tay a.”Lão gia tử cau mày, “Hay thôi đi, vẫn là dùng giấy vàng chu sa vẽ bùa cho an toàn.”
Nguyễn Du Du cũng có chút khó xử, “Ông nội yên tâm, cháu khắc được, có điều cháu không có mấy khối ngọc.”
“Ngọc có gì khó tìm.” Lão gia tử đầy hào khí nói, “Trong nhà ta có nhiều lắm, Du Du đến cứ tùy tiện mà chọn.”
Nguyễn Du Du cũng không khách khí, tủm tỉm gật đầu, “Tốt quá, cháu muốn chọn thật nhiều nha.”
Lão gia tử hào phóng mà vẫy vẫy tay, “Không cần chọn, đều cho cháu hết.”
Thành công mà đánh lạc hướng khỏi vụ kết hôn cùng sinh bảo bảo, Nguyễn Du Du thở nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc lão gia tử cũng vừa khỏi bệnh, thân thể còn chút suy yếu, nói một lát cũng cảm thất hơi mệt, liền dựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
(Bản edit được đăng chính thức tại wattpad white-lotus1910 Tiểu Bạch Liên Hoa. Vui lòng không mang bản edit đi nơia khác khi chưa có sự cho phép của chinh chủ. Chân thành cảm ơn)
Thẩm Mộc Bạch lái xe thập phần vững chắc, chậm rãi rời khỏi nội thành, đi đến ngoại ô.
Biệt thự lão gia tử ở rất lớn, có ba tầng, còn có một tòa nhà phụ đằng sau, hoa viên trồng không ít hoa thơm cỏ lạ, muôn ngàn màu sắc, kiều diễm e lệ mà trổ bông, trong không khí ngào ngạt mùi hoa. Một con đường nhựa trải qua đồi thông xanh ngát dẫn vào biệt thự, phỏng chừng nếu đi bộ qua cũng phải mất hai mươi đến ba mươi phút.
Nguyễn Du Du vừa thấy liền vô cùng yêu thích nơi này.
Cô cùng Thẩm Mộc Bạch đỡ lão gia tử xuống xe, một đám người giúp việc cung kính theo hàng chạy ra nghênh đón, đi đầu là một ông chú 50 tuổi, ăn mặc tây trang chỉnh tề, trên cổ đeo nơ, vẻ mặt rõ ràng phi thường kích động nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, “Lão gia, ngài đã trở lại.”
“Đã trở lại, haha, ta đã trở lại rồi đây.” Lão gia tử không nghĩ tới một ngày ông còn có thể về đến nhà, thân thể mình ra sao ông đương nhiên rõ nhất, lúc ở bệnh viện ông cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ còn một điều duy nhất còn vướng bận trong lòng, chính là cháu trai cả, nghĩ nghĩ đứa trẻ này lãnh tâm lãnh tính, chỉ sợ tương lai cái mệnh cô độc một mình, làm ông không khỏi đau đớn khó nhịn.
Không nghĩ tới hắn thế mà cưới về cho ông một cháu dâu nhỏ, một tiểu phúc tinh khả ái.
“Du Du, đây là Vương quản gia, cháu có yêu cầu gì cứ tới tìm hắn.”Lão gia tử cười ha hả mà giới thiệu, “Tới, mọi người đều nhận thức một chút, đây là Nguyễn Du Du, cháu dâu cả của ta, là tiểu cẩm lý(*) nhà ta.”
(*) 小锦鲤 : là cá koi hay còn được gọi là cá chép thổ cẩm, năm 533 trước CN, khi Khổng Tử sinh được con trai, hoàng đế đã tặng ông một món quà –con cá trắm đen. Tương truyền rằng tất cả cá koi hiện tại ngày nay đều có nguồn gốc từ con cá của nhà vua. Trong khi nhiều người biết cá koi từ Nhật Bản nhưng thật ra cá koi được nhập khẩu từ Trung Quốc đến Nhật Bản và một số quốc gia khác. Cá koi gốc không đẹp như vậy. Người Nhật đã thu thập và lai tạo ra nhiều loại cá koi đẹp như hiện nay(theo Tiểu Bạch tìm hiểu thì người nhật đã đi tim các loại cá chép trên thế giới để lai với cá koi). Các chú cá chép có sức sống mạnh mẽ thần kỳ, có khả năng bơi ngược dòng chảy. Sức mạnh thần kỳ của cá koi đã trở thành sự tích “Cá chép hóa rồng” trong điển tích Trung Quốc, do đó chúng có các ý nghĩa tâm linh: Vận may, sự bền bỉ, sự thành công, lòng can đảm, sự phồn thịnh, trường thọ, tham vọng.
(Editor: tìm nghĩa từ cẩm lý xong tui mò qua gốc gác con cá coi xong cuối cùng tui xem hết hơn chục loại cá koi luôn á:))) )
“Đại thiếu phu nhân.” Lão gia tử đối với cô cháu dâu này thập phần vừa lòng, đương nhiên thái độ đám người hầu cũng vô cùng cung kính, đồng loạt khom lưng với Nguyễn Du Du.
Tiểu cẩm lý liền nổi lên một tầng da gà, lặng lẽ xoa xoa cánh tay, nói: “Chào mọi người, về sau cứ gọi tôi là Du Du là được.”
Lão gia tử cũng không thể đứng lâu, mọi người liền giải tán, Thẩm Mộc Bạch cùng Nguyễn Du Du một trái một phải đỡ lão gia tử vào phòng.
Nằm đến trên giường, lão gia tử xua xua tay, “Ta phải nghỉ chốc lát, hai đứa cũng lên lầu nghỉ ngơi đi. Tiểu Vương, vào phòng chứa lấy mấy khối ngọc ra đây, có bao nhiêu đều lấy ra hết đem qua cho Du Du.”
Vương quản gia trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá cũng không nói gì, gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Đem một ly nước đặt ở đầu giường cho lão gia tử, Thẩm Mộc Bạch mới đem Nguyễn Du Du lên lầu.
Mở cửa phòng ra, hai người có chút không ngậm được mồm, phòng ngủ lấy màu đỏ làm chủ đạo, ở giữa là một chiếc giường lớn hai mét, khăn trải giường, gối đầu, tất cả đều màu hồng, cả cái gối dựa trên chiếc sô pha nhỏ đằng xa cũng màu hồng nốt. Nhìn qua đây đích thị là một căn phòng tân hôn mà.
Nguyễn Du Du xấu hổ mà liếc Thẩm Mộc Bạch một cái, nhưng cũng không có dị nghị cái gì. Cô đoán đây là đám người giúp việc bố trí, dù sao cô cũng chỉ tạm thời ở lại đây, chấp nhận một chút vậy.
Cô vào phòng, trước tiên vào phòng vệ sinh rửa tay.
Phòng tắm phi thường lớn, đoán chừng hai ba người ở trong này vẫn rất dư giả, Nguyễn Du Du đương nhiên rất hài lòng, tính toán buổi tối phải tắm rửa thoải mái chút.
Nghiêm túc rửa tay xong, đi ra phát hiện Thẩm Mộc Bạch còn chưa đi.
Hắn lười biếng ngồi trên sô pha, thân mình hơi dựa ra sau gối, đôi chân dài ưu nhã tùy ý vắt chéo, cánh tay dừng ở tay vịn, ngón tay thon dài hơi rũ xuống, lộ rõ khớp sương, trắng nõn hữu lực.
“Anh cũng về phòng nghỉ ngơi đi, tôi ở nơi này không sao hết.” Nguyễn Du Du phát hiện ở góc tường có một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong có đầy đủ đồ ăn đồ uống, cô chọn lấy một chai nước táo, ngồi xuống mép giường, cùng Thẩm Mộc Bạch mặt đối mặt.
Thẩm Mộc Bạch không nhúc nhích, con ngươi đen sì nhìn Nguyễn Du Du, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Du Du, ở chỗ này của ông nội, chúng ta phải ngủ chung một phòng.”
Hắn liếc mắt tới cái giường màu đỏ phô trương, “Còn phải, ngủ, trên, một, chiếc, giường.”
“Phốc--- ” Nguyễn Du Du phun ra một ngụm nước táo, cô hoảng sợ trơ mắt mà nhìn nước ngọt màu xanh lục lấp lánh cùng nước bọt một đường bay thẳng, hân hoan tràn đầy phi tới gương mặt anh tuấn lạnh nhạt của Thẩm đại thiếu.
Cũng may sức lực cô nhỏ, đại bộ phận nước trái cây đều chưa có tới mặt hắn, chỉ rơi thẳng tắp xuống đôi chân thon dài của Thẩm đại thiếu, quần dài màu đen lập tức ướt một mảng.
Cũng có vài giọt vận khí đặc biệt tốt, cuối cùng cũng hạnh phúc đáp lên khuôn mặt tiêu soái của Thẩm Mộc Bạch.
“Khụ khụ khụ--- ” Nguyễn Du Du khụ đến đỏ bừng cả mặt, ngón tay mạnh khảnh chỉ vào mặt Thẩm đại thiểu, có điều một chữ cũng không nói nên lời.
Thẩm Mộc Bạch vẫn giữ nguyên thần sắc, đôi mắt đen thuần nhìn cô gái nhỏ, ngón tay thon dài chậm rãi nâng lên, đem mấy giọt nước không tiết tháo trên mày, trên môi lau đi, khóe miệng gợi lên ý cười như có như không, thanh âm trầm thấp quyến rũ, “Du Du, em kích động đến vậy sao.”
Spoil k có tâm từ editor part 2 :vv hai chương nữa mới ngủ chung nha bà con 😁🤣