*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mòe
Đường Mộng vốn dĩ không có hứng thú với nội dung nói chuyện của bọn họ, ngược lại, Đường Y Y làm vậy còn khiến cô rất vui.
Dù sao thứ cô muốn thay thế Đường Giai giành lấy cũng không phải một tên Tống Thu Hòa, Đường Y Y muốn tranh thì để cô ta tranh.
Nhưng khi nghe thấy hai chữ “Đường Giai” từ miệng Đường Y Y, bỗng nhiên cô không muốn đi nữa mà đứng ở phía sau cách họ không xa lắm lẳng lặng nghe họ nói.
Mấy ngày nay Đường Y Y thường xuyên tới đây để tìm Tống Thu Hòa, cậu đã biết nhà cô có chuyện, hiểu được tâm trạng cô không tốt nên bằng lòng đi với cô một lát.
Tống Thu Hòa còn tưởng Đường Y Y sẽ kể với cậu một ít chuyện trong nhà, dù sao bọn họ cũng lớn lên cùng nhau, không tính là người ngoài.
Nhưng liên tiếp mấy ngày, Đường Y Y vẫn không nói gì cả, chỉ tâm trạng không tốt đi tới.
Tống Thu Hòa có gia giáo từ nhỏ, luôn hiểu được người khác không muốn nói thì mình đừng có hỏi, nhưng liên tiếp mấy ngày đều như vậy khiến cậu hơi sốt ruột.
Cậu đoán trước đó Đường Y Y đã gặp phải chuyện gì làm cô ấy vô cùng đau lòng và uất ức, hơn nữa những việc này rất có thể sẽ liên quan đến cô con gái vừa mới tìm trở về của Đường gia.
Chỉ là Đường Y Y không nói, ngoại trừ thấy sốt ruột, cậu cũng chẳng thể làm gì nữa.
Tống Thu Hòa sốt ruột hết mấy ngày, không phát hiện bản thân mình đã bị sập vào bẫy của Đường Y Y.
Đường Y Y là cố tình không nói, như vậy Tống Thu Hòa mới có thể sốt ruột thay cô, khó chịu thay cô và càng dễ tin tưởng những lời mà cô nói.
Thủ đoạn này sử dụng trên người bố mẹ của cô được, đương nhiên cũng sẽ rất hữu dụng đối với Tống Thu Hòa.
Đường Y Y dự đoán khá là chuẩn, lại tìm tới kéo Tống Thu Hòa đi.
Cái này chắc chắn không nằm trong kế hoạch của cô rồi.
Đường Y Y sắp xếp lại ngôn ngữ, bày ra vẻ mặt đầy lo lắng trước mặt Tống Thu Hòa, kể lại cho cậu nghe hết chuyện của mấy ngày vừa rồi.
Tống Thu Hòa nghe xong, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù Đường Y Y không hề nói rõ hết, nhưng cậu nhìn ra được kể từ khi Đường Giai trở về nhà, cuộc sống hàng ngày của Y Y không hề tốt chút nào.
Sự chú ý của cả nhà đều đặt trên người của Đường Giai, cô trở thành một người bị bỏ bê, không có ai quan tâm sự tồn tại của cô, càng không hề quan tâm tới cảm xúc của cô.
Thậm chí đến căn phòng cũng bị ép phải trả cho Đường Giai.
Tống Thu Hòa cảm thấy tất thảy đều không thể tưởng tượng.
Gia đình của chú Đường đã từng cưng chiều Đường Y Y như vậy, bây giờ lại chỉ vì cô không phải là con gái thân sinh mà đối xử như thế, cũng khó tránh mấy ngày nay Đường Y Y luôn cảm thấy tủi thân, đổi lại là ai cũng sẽ thấy vậy thôi.
Tống Thu Hòa tự biết bản thân mình không có lập trường nào mà đánh giá chuyện này, tuy nhiên cậu cảm thấy chú Đường xử lý sự việc này như vậy thật sự không thỏa đáng.
Đường Y Y chậm rãi mở miệng nói: “Thực ra cũng không trách họ được, họ đối tối với Đường Giai chỉ là chuyện nên làm, dù sao thì cậu ấy mới là con gái ruột.”
Tống Thu Hòa thấy khó chịu thay cô: “Vậy cũng không nên đối xử với em như vậy chứ, em đã sống với họ suốt mười mấy năm trời!”
Đường Y Y mỉm cười đầy chua xót: “Em không sao, mấy ngày qua em đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, chuyện đổi phòng cùng không hề gì cả, về sau em sẽ cố không suy nghĩ đến những việc này nữa là sẽ ổn thôi ạ.”
Tống Thu Hòa lập tức nghẹn lời.
Theo cậu thấy, dường như Đường Y Y không còn giống một cô công chúa nhỏ nũng nịu như trước kia nữa rồi, tình cảnh của cô ấy thật sự vừa đáng thương mà lại vừa uất ức, đã thế cô ấy còn kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng. Từ nhỏ Tống Thu Hòa đã đối xử với cô như em gái trong nhà, nhìn thấy cô như vậy sao có thể không đau lòng cho được.
Có điều cậu cũng không biết bây giờ phải nói gì, cũng thật sự không tìm được lời nào an ủi cô.
Nhìn thấy Tống Thu Hòa như vậy, cuối cùng Đường Y Y cũng có thể khẽ thở phào nhẹ nhõm, không uổng sự cố gắng mấy ngày qua của cô.
Đường Y Y mỉm cười: “Chúng ta đi về thôi.”
Tống Thu Hòa gật đầu, hai người vừa xoay người đã nhìn thấy Đường Mộng đứng phía sau cười nhẹ nhàng mà nhìn vào bọn họ.
Mới đầu Tống Thu Hòa còn giật hết cả mình, có điều cậu rất nhanh đã nhận ra Đường Mộng, là cô út của bọn Đường Dật Phàm.
Không chờ Tống Thu Hòa mở miệng hỏi cô tại sao ở chỗ này, Đường Mộng đã lập tức lên tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm, chính bản thân cháu chạm vào nước xoài dẫn đến bị dị ứng còn vu oan cho Đường Giai mà nhỉ? Cũng là cháu dùng vẻ mặt tha thiết đưa ra lời đề nghị trả phòng cho Đường Giai? Bọn tôi thấy cháu kiên quyết tới như vậy nên mới cố mà đáp ứng theo cháu, sao bây giờ từ trong miệng của cháu lại biến thành là bị bắt ép phải đổi?”
Sắc mặt Đường Y Y trắng bệch.
Tống Thu Hòa lộ vẻ mặt ngây ngốc.
Đường Mộng vẫn mỉm cười, nhìn mây đen giăng đầy bầu trời: “Đường Y Y, làm người không thể không có lương tâm chứ, cháu nói vậy không sợ sét đánh sao?”
Có lẽ ứng với câu nói của Đường Mộng, cô vừa mới nói xong, bầu trời liền vang lên tiếng sấm.
Xém chút nữa Đường Y Y đã mềm chân trực tiếp ngồi phịch xuống.
Lúc này Tống Thu Hòa mới bắt đầu phản ứng, trước tiên vẫn muốn phải bảo vệ cho cô gái bên cạnh.
“Sao có thể được chứ? Y Y đâu phải không biết được bản thân mình bị dị ứng với xoài, sao có thể chạm tay vào nước xoài, còn…”
Còn vu oan cho Đường Giai nữa.
Cả chuyện căn phòng kia, Tống Thu Hòa cũng không quá tin tưởng.
Từ nhỏ Đường Y Y lớn lên cùng với cậu, cậu biết con người cô thế nào.
Đường Mộng không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Xem ra Đường Y Y đã thành công tẩy não thằng nhóc này.
Đường Mộng chậm rãi nói: “Cậu đừng có không tin, lúc ấy Đường Giai căn bản không hề biết nó dị ứng với xoài, có thể ngay cả dị ứng là cái gì con bé còn chẳng biết sao có thể hãm hại Đường Y Y? Rõ ràng là nó vừa ăn cướp lại còn đi la làng! Còn với chuyện phòng ngủ, là do nó tự mình đề xuất trước, cả nhà đều chính tai nghe thấy, cậu không tin có thể đi hỏi Đường Dật Phàm, Đường Dật Phàm chắc chắn sẽ không lừa cậu nhỉ!”
Vốn dĩ Tống Thu Hòa còn kiên quyết không tin, nhưng thấy lời nói của Đường Mộng chuẩn xác đến như vậy, nhất thời không biết phải nói lại gì nữa.
Đường Mộng tiếp tục nói: “Tự cậu ngẫm lại đi, nếu anh cả và chị dâu của tôi thật sự đi thiên vị Đường Giai, phớt lờ Đường Y Y, tại sao lúc Đường Giai vừa về, bọn họ phải nói với bên ngoài chỉ là con gái nhà họ hàng, không sớm nói chân tướng? Nói như vậy là vì điều gì chứ, còn không phải vì quan tâm đến cảm nhận Đường Y Y mới để Đường Giai chịu uất ức hay sao! Đáng tiếc, người tốt lại không được báo đáp, bọn họ nghĩ cho Đường Y Y mà nó lại nói với người ngoài về bọn họ như thế, cậu nói chuyện này có điêu hay là không?”
Vừa nói xong, sắc mặt Tống Thu Hòa liền hoàn toàn thay đổi.
Đúng rồi, sao cậu không nghĩ tới mặt này nhỉ.
Nếu chú Đường bọn họ thật sự thiên vị cho Đường Giai, không thể nào không tuyên bố ra ngoài cô ấy là con gái thân sinh của Đường gia.
Ngược lại là Y Y, sau khi Đường Giai quay lại một khoảng thời gian dài, vẫn thay thế thân phận của cô ấy mà sống.
Nếu không phải do cô út của nhóc Đường Dật Phàm không cẩn thận nói ra, có khả năng chuyện này đến giờ vẫn không ai biết được.
Nghĩ đường nào cũng thấy là chú Đường bọn họ thiên vị Đường Y Y mới đúng.
Sao từ trong miệng Đường Y Y, hết thảy đều thay đổi…
Không quản tiếp theo bọn họ sẽ làm gì, Đường Mộng nói xong liền một mình rời đi.
Tống Thu Hòa không ngốc, những gì cần nói cô đều nói cả rồi, cậu ta không thể vẫn chưa hiểu.
Mà cho dù cậu ta có thật sự không tin, trở về đi hỏi Đường Dật Phàm, không phải cái gì cũng biết hết ngay sao.
Đường Dật Phàm nhìn qua hơi vô dụng nhưng sẽ không nói dối gì cả, đối với Tống Thu Hòa càng không, từ nhỏ đã xem Tống Thu Hòa như anh trai của mình, chuyện gì cũng đem kể cho cậu.
Mà vốn dĩ Đường Mộng cũng chẳng muốn quan tâm chuyện này.
Chuyện trúc mã đính ước cô căn bản không để ở trong lòng, ngay cả Tống Thu Hòa là ai Đường Giai còn không biết, Đường Y Y muốn giành thì tùy cô ta vậy.
Từ tận đáy lòng mình, Đường Mộng cũng không hề hy vọng Đường Giai bị trói buộc vào một người đã đính ước từ bé, từ đầu cho đến cuối chỉ có Đường Y Y xem chuyện này cực kỳ là quan trọng.
Nhưng cô ta muốn tranh thì cứ tùy mà tranh, sao cứ phải đi đổi trắng thay đen, còn trùng hợp để Đường Mộng biết được.
Làm sao cô có thể để thuận theo cô ta?
Sắc trời đã dần tối, đường phố không người cũng dần ám sắc vàng của những ánh đèn đường.
Tống Thu Hòa và Đường Y Y dừng lại ở góc đường chốc lát rồi cùng nhau quay trở về đại viện.
Trên đường về không một ai mở miệng, Đường Y Y còn có chút không đi nổi luôn nữa.
Đường Mộng rẽ vào siêu thị mua ít socola, sau đó liền quay về đại viện với tâm trạng khá tốt.
Cô tung tăng lên lầu, trên người ra một chút mồ hôi, tóc đuôi ngựa tung bay trong không trung, làn gió đêm làm tóc mái của cô bay rũ sang một phía.
Quý Hoài An dừng lại đứng nhìn cô từ xa.
Hôm nay cô giống như gặp chuyện gì vui vẻ, cái bóng đi trên đường cũng tung tăng như vậy.
Mà thực tế, mỗi lần Quý Hoài An nhìn thấy cô gái này, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười.
Trong đại viện ít có cô gái nào thích cười như cô vậy.
Quý Hoài An dừng lại một hồi lâu, sau đó lết thân xác mệt mỏi quay trở về nhà mình.
Trời tối rồi, người khác đã cơm nước tiện thể đi hóng gió xong xuôi Quý Hoài An mới về, trong tay còn xách theo cơm tối, một túi đậu cove nho nhỏ.
Bà cụ bán đồ ăn phải trông đến bây giờ mới đợi được một người, gọi đồ ăn xong thì lợi dụng trời tối lén lút trộm đi mấy thanh từ trong túi nilon đựng đậu.
Bà cho rằng trời tối sẽ không ai nhìn thấy, kết quả mỗi một hành động nhỏ đều đã lọt vào trong tầm mắt Quý Hoài An.
Anh cũng lười lên tiếng.
Anh đã quen với cái thế giới ngập tràn ác ý này.
Quý Hoài An xách túi đậu cove về nhà, thân hình đung đưa mà ngồi xuống.
Hôm nay nhiệt độ ước chừng cỡ 35°C, bên ngoài càng nóng hơn, anh làm việc ở công trường cả ngày dưới cái nắng gay gắt, bây giờ đã đói đến sắp tụt huyết áp.
Quý Hoài An lấy ra từ trong túi viên kẹo sữa thỏ trắng.
Cô gái nhỏ hôm trước cho anh một nắm kẹo ước chừng có cỡ 7-8 viên.
Kẹo sữa thỏ trắng, cách lớp vỏ xa xa ngửi thấy một hương sữa.
Ấn tượng của Quý Hoài An đối với kẹo đã rất xa xăm rồi, cũng sắp quên mùi vị của thứ này.
Trong một thời gian dài, cuộc sống của anh chỉ có gạo thô nấu thành cơm và một ít rau dưa bị người ta chọn thừa ở ngoài chợ, đó chính là toàn bộ phần thức ăn của anh.
Anh đã rất hài lòng với những ngày có thể ăn no bụng này rồi, trước kia có thời gian cơm ăn còn chẳng thể đủ no.
Vì vậy, tất cả những thứ có thể lấp đầy bụng đối với anh đều không hề khác nhau, đều chỉ là đồ ăn cả thôi.
Mấy viên kẹo sữa thỏ trắng kia cũng vậy. Hôm nay, trước khi đi làm anh đã nhét mấy viên vào trong túi, chuẩn bị đến lúc đói sẽ ăn, bổ sung chút sức lực.
Nhưng đến lúc buổi trưa gần tới giờ ăn cơm, anh đã đói đến mức trước mắt đều tối sầm luôn rồi mà mấy viên kẹo sữa trong túi vẫn không hề bị ăn.
Quý Hoài An duỗi tay sờ sờ vào túi mình, cuối cùng lại lựa chọn cắn răng và tiếp tục làm việc.
Lần đầu tiên Quý Hoài An nương tay với đồ ăn dù hiểu rõ kẹo sữa sẽ không giữ được mãi, cũng có ngày phải hết hạn sử dụng.
Có điều anh vẫn nghĩ, nên tìm chiếc hộp giấy sạch sẽ mà bỏ mấy chiếc kẹo này vào, bỏ cùng với cuốn sách anh “nhặt” về được kia.