Xuyên Thành Cố Chấp Đại Lão Tâm Đầu Nhục

Chương 173: 173: Tổng Giám Đốc Thật Là Trùng Hợp Quá






Diệp Tiện không biết mình chui vào nơi nào, cô từ từ ngẩng đầu lên.

Lọt vào trong mắt cô là bộ tây trang cắt may vừa vặn, áo khoác phẳng phiu, cà vạt vân nghiêng màu xanh biển, cuối cùng là cái cằm sắc sảo của người đàn ông.

Bạc Đình Thâm cúi đầu xuống.

Khi bốn mắt chạm nhau, Diệp Tiện mém chút nữa đã nói ra từ Thảo, cô hoảng sợ đặt mông ngồi xuống xe, mắt đẹp trừng lớn: "Tổng, tổng giám đốc? Sao lại là anh!"
Đây rốt cuộc là thứ nghiệt duyên gì, tại sao những lúc cô xui xẻo nhất, mất mặt nhất là gặp phải tổng giám đốc? Mất hết hình tượng rồi!
Diệp Tiện?
Bàng Khải nghe thấy giọng nói của Diệp Tiện, hoảng sợ đến mức suýt nữa không giữ vững tay lái, chẳng trách lúc nãy hắn cảm thấy tiếng nói đó quen tai đến vậy, quả nhiên là cậu ta!
Tên gay đầy mưu mô này, vậy mà lại bò lên xe của tổng giám đốc, đúng là to gan lớn mật!
"Những lời này phải là tôi hỏi cậu chứ?"
Bạc Đình Thâm nhỏ giọng nói, khuỷu tay nhẹ nhàng để ở đầu gối, nghiêng người về phía trước, nhìn cô từ trên cao: "Diệp Tiện, cậu thích trèo lên xe tôi như vậy sao?"
"Tôi.

.

"
Diệp Tiện cứng họng, bị ánh mắt đầy áp bức của hắn nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy không ổn chút nào.


Hình như là vậy thật, từ khách sạn Kim Thái đến cao ốc Quảng Mậu, trong vòng hai tháng ngắn ngủi, cô đã trèo lên xe tổng giám đốc hai lần rồi, nói đây là trùng hợp, lời này nói ra cả quỷ cũng không tin!
"Tổng.

.

Tổng giám đốc, mặc kệ anh tin hay không, đây thật sự là trùng hợp.

"
"Thật sao?"
Diệp Tiện không chống lại được ánh nhìn chăm chú của vị đại lão đỉnh cấp này, cả người hơi ngửa ra sau, nào ngờ Bạc Đình Thâm lại đến gần cô thêm một chút: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin ư?"
"Tôi, tôi.

.

"
"Hửm?"
Người đàn ông thốt ra một âm tiết đầy từ tính lại mang chút trầm thấp, lúc nói chuyện hơi thở nóng bỏng giống như đều phả vào mặt cô.

Diệp Tiện trở nên căng thẳng, theo bản năng nắm chặt lấy đồ trong tay.

Bạc Đình Thâm dời mắt, Diệp Tiện cũng nhìn lại đồ trong tay mình.

* * * Cô vậy mà lại sờ đùi của tổng giám đốc! Không đúng, chính xác hơn là cô đang làm nhăn nhúm quần tây của tổng giám đốc.

"Tôi xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
Diệp Tiện nhanh chóng buông tay ra, liên tục vuốt cho nó phẳng lại.

Vuốt vuốt.

.

Chờ chút, bây giờ cô đang ở đâu?
Diệp Tiện cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí của mình, "! "
Cô đã nhận ra ánh mắt sâu thẳm đang treo trên đỉnh đầu mình, cô cảm thấy mình sắp chết rồi!
Không hiểu vì sao, Bàng Khải bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí trong xe lúc này không đúng lắm, hắn nghi ngờ mà nhìn qua kính chiếu hậu, vừa hay nhìn thấy Diệp Tiện đang nhảy dựng lên như thoán thiên hầu (*) vậy, chỉ tiếc cậu ta không thể bay thẳng lên trời, mà bị đỉnh xe đụng rơi xuống.


*Thoán thiên hầu: Nguyên văn là 窜天猴.

Đây là loại pháo sử dụng nguyên lý tên lửa, sau khi đốt thuốc súng sẽ phát ra luồng khí từ đuôi làm thân pháo bay lên, có thể bay rất cao, khi bay sẽ có tiếng ồn.

Loại pháo này rất nguy hiểm nên cần phải chú ý an toàn.

"Ha ha ha!"
"A a a!"
Tiếng cười sung sướng khi người gặp họa của Bàng Khải cùng với tiếng kêu rên của Diệp Tiện đang che đầu, tạo nên hỗn hợp âm thanh khiến người nghe tràn đầy hưng phấn.

Bạc Đình Thâm thu chân lại, buông cô ra.

Diệp Tiện vừa che lại đỉnh đầu bị va trúng vừa vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.

Cái quan trọng ở đây không phải là đau, quan trọng chính là.

.

Thật con mẹ nó xấu hổ quá đi!
Tại sao những chuyện xấu hổ này luôn xảy ra với cô chứ, đã vậy còn luôn xảy ra khi gặp phải tổng giám đốc.

Trước mặt tổng giám đốc cô luôn cố gắng thể hiện bản thân không gì không làm được, sinh ra đã là siêu sao, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần cô xuất hiện dường như đều mang theo hiệu ứng trò cười như kiểu "mọi người mau mau đến xem tên ngốc này đi".


Lần đầu tiên, quần áo xộc xệch chạy trối chết ra khỏi khách sạn thì đụng phải hắn.

Lần thứ hai, tặng nội y tình thú lại bị hắn nhìn thấy.

Lần thứ ba, đánh golf ở trước mặt hắn lại tự quăng bản thân đi.

Lần thứ tư, khoác lác với Lý Gia Hoa thì bị hắn nghe thấy.

.

Lần thứ năm.

.

Lúc này, trốn fans thì trốn fans, sao còn trốn đến chỗ hắn chứ.

.

.