Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 47




Đoạn Như Lan muốn gặp cô?

Tư Vũ nhìn đám bảo tiêu của Kỷ gia, những người này nói mời cô đi làm khách nhưng thái độ rõ ràng không cho phép từ chối, xe cũng đã chờ ở bên ngoài.

Tư Vũ đã đoán trước được việc cô thân thiết với Kỷ Lâm như vậy, Đoạn Như Lan sớm hay muộn sẽ có một ngày đứng ngồi không yên, nhưng không ngờ bà ta quá nóng vội, ngay trước mặt con trai muốn "mời" mình đi.

Đoạn Như Lan coi con gái chồng trước chính là vết nhơ của đời mình. Tư Vũ cho rằng lần vả mặt hồi trước bà ta sẽ không tự tiện đến cửa khiến bản thân mất mặt nữa, nhưng có lẽ cô xem thường sự chán ghét của Đoạn Như Lan với đứa con gái ruột này rồi.

Nếu Đoạn Như Lan đã ghét cay ghét đắng cô thì cô càng muốn bà ta khó chịu.

Tư Vũ cầm lấy tay Kỷ Lâm, ngăn cản em trai chuẩn bị quát nạt, cười nói: "Được thôi, tôi cũng rất lâu rồi chưa gặp Kỷ phu nhân, có rất nhiều lời muốn tâm sự với bà ấy."

Bảo tiêu sớm đã đoán được cô sẽ đồng ý, đứng nép sang một bên mời Tư Vũ lên xe. Bọn họ không hề cảm thấy cô đồng ý có gì không ổn, còn thấy cô gái này thật biết điều. Trước khi đến bọn họ đã điều tra Tư Vũ - chỉ là một cô người mẫu hạ lưu không có gì đặc biệt. Kỷ gia chính là con rắn độc của Giang thành, làm sao sẽ coi trọng đứa con gái không quyền không thế này, có lẽ do Chu Tư Vũ không biết lượng sức mình đi thông đồng tiểu thiếu gia nên phu nhân mới cảnh giác.

Làm gì có chuyện bước vào cửa Kỷ gia dễ dàng như vậy? Bảo tiêu lắc đầu, nhìn Tư Vũ có chút tiếc nuối.

Tư Vũ không quan tâm biểu tình của họ. Kỷ Lâm lại vẻ mặt sốt ruột, bộ dáng nhìn cô muốn nói rồi lại thôi.

Kỷ Lâm giống cô đều không nghĩ rằng Đoạn Như Lan sẽ tìm tới cửa. Không phải lần trước hắn đã nói rõ ràng đến thế rồi sao?

"Không có việc gì." Lúc Kỷ Lâm cực kì bất an muốn cho người dừng xe thì trên tay xuất hiện cảm giác lành lạnh. Hắn quay đầu nhìn, Tư Vũ không hề nhìn hắn mà nhìn thẳng phía trước, nhẹ giọng nói: "Lí do Đoạn Như Lan tìm chị, chị biết rõ."

Cho nên cô mới ngăn bảo tiêu của Lục gia lại, tuy rằng làm thế giây tiếp theo tin tức sẽ truyền tới tai Ngũ gia nhưng Tư Vũ cũng không để bụng.

Nghe Tư Vũ nói vậy, Kỷ Lâm thoáng bình ổn sự nôn nóng. Hắn không hề xem nhẹ việc chị gái hô cả họ cả tên của mẹ ruột, còn không có một chút cảm tình nào như đang nói về một người xa lạ. Cũng vì thế trong lòng hắn mới nhẹ nhàng đôi chút.

Thật tốt, chỉ cần không chờ mong sẽ không thất vọng.

Xe trực tiếp đi vào Kỷ gia, Tư Vũ được người hầu dắt vào đại sảnh, nhìn qua đã thấy Đoạn Như Lan đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Đoạn Như Lan nay đã gần năm mươi nhưng sống trong nhung lụa hơn hai mươi năm - vết tích của đoạn hôn nhân thời trẻ đã biến mất hầu như không còn, giống như từ lúc sinh ra bà đã sống sung sướng như vậy. Ngày thường Đoạn Như Lan cũng vô cùng coi trọng việc bảo dưỡng nên nhìn qua chỉ hơn ba mươi, trên khuôn vẫn còn đọng lại nhan sắc thời thanh xuân.

Lúc Tư Vũ bước vào bà cũng không thèm liếc một cái, chỉ nhìn về phía Kỷ Lâm giọng nói tràn đầy từ ái: "A Lâm, cha con hôm nay ở nhà đó, con lên phòng nói chuyện với cha được không?"

Kỷ Lâm theo bản năng từ chối: "Mẹ muốn nói gì với chị thì nói luôn bây giờ đi, một lát nữa con lên gặp cha cũng không muộn."

Hắn thật sự không yên tâm người mẹ ruột này.

Nghe thấy chữ "chị" trong miệng Kỷ Lâm, sắc mặt Đoạn Như Lan hơi cứng đờ, móng tay dài được cắt dũa cẩn thận lặng lẽ đâm vào trong thịt.

Mãi đến bây giờ Đoạn Như Lan mới chịu nhìn Tư Vũ, dưới ánh mắt bắt bẻ của bà thì cô con gái này cả người đều là khuyết điểm. Tư Vũ khiến bà nhớ lại đoạn hôn nhân không mấy tốt đẹp, từ ngày cô sinh ra tất cả mọi người đều phải nhường nhịn. Đoạn Như Lan vẫn còn nhớ rõ căn phòng nhỏ hẹp toàn mùi thuốc bắc năm nào, nó như là bóng đè đè nặng tâm can của bà.

Cũng may bà gặp được Kỷ Văn Chương, thoát khỏi cuộc sống địa ngục lúc ấy. Đoạn Như Lan chưa bao giờ cảm thấy tội lỗi với Tư Vũ, cũng chưa bao giờ cảm thấy việc bỏ con gái đi theo nhân tình là chuyện gì sai trái. Kể cả Tư Vũ có chết, bà sẽ chỉ coi là mệnh của cô không tốt.

Lần này chủ động tìm Tư Vũ, trong lòng Đoạn Như Lan đã vô cùng khó chịu, nếu có thể... quãng đời còn lại bà không muốn gặp con nợ chết tiệt này thêm một lần nào nữa.

Đều do chương trình gameshow Tư Vũ và Kỷ Lâm tham dự quá hot, còn có đám cộng đồng mạng xen vào việc người khác kia, nói cái gì mà giữa bọn họ là "tình chị em". Đoạn Như Lan xem xong tức giận đến cả người phát run, bạn bè của bà còn lôi chuyện này ra trêu chọc.

Không được, không được...... chẳng may bị phát hiện thì làm sao bây giờ, thanh danh của bà, địa vị của bà trong giới thượng lưu...... Tất cả sẽ bị đứa con gái thấp kém Chu Tư Vũ phá hủy!

Cho nên Đoạn Như Lan quyết định tiên hạ thủ vi cường.

"Kỷ phu nhân, chuyện gì gấp như vậy?" Tư Vũ vô cùng bình tĩnh, cô sớm đã không có cảm tình với Đoạn Như Lan, thái độ của bà thế nào cũng không ảnh hưởng đến cô.

Đoạn Như Lan cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn đứa con gái chán ghét: "Hôm nay tôi muốn thương lượng với cô một chuyện. Cô còn trẻ, không biết giới giải trí có nhiều chuyện bẩn thỉu thế nào, con gái một thân một mình như cô khó tránh khỏi việc bị người khác bắt nạt. Nếu có người đứng ở đằng sau chống lưng sẽ tốt hơn nhiều."

Đúng lúc này điện thoại hiện lên tin nhắn, cư nhiên là của Lục ngũ gia. Hắn chỉ ngắn ngủn một câu:"Đi Kỷ gia làm gì?", Tư Vũ một bên nhắn "Bị bắt đi hiếu kính mẹ ruột", một bên cũng không thèm ngẩng đầu trả lời: "Kỷ phu nhân, phiền bà nói thẳng ra, người trẻ tuổi như tôi không hiểu bà chỉ dạy gì."

"Chỉ dạy gì chứ, cô thật là." Lòng bàn tay của Đoạn Như Lan sắp bị móng tay cấu đến chảy máu, bà hận đứa con gái không biết điều này: "Chu Tư Vũ, các hạng mục đầu tư của Kỷ gia - bao gồm cả điện ảnh bom tấn lớn về sau, tôi có thể giúp cô lấy được vai nữ chính, nhưng điều kiện là -- Sau này nếu nơi nào có A Lâm xuất hiện - cô không được tham dự."

Kỷ Lâm nhịn đã lâu, bởi vì có Tư Vũ âm thầm trấn an nên hắn mới không nói lời nào, nhưng bây giờ không thể nhịn nổi nữa: "Mẹ có ý gì?"

Đoạn Như Lan trừng mắt nhìn Kỷ Lâm. Bà thật sự không hiểu, đứa con trai này điểm nào cũng ưu tú mà tại sao cố tình cứ muốn thân thiết với Chu Tư Vũ?

"A Lâm, việc này con không cần quan tâm, mẹ sẽ không làm hại con, tất cả chỉ để con không bị liên lụy, con có hiểu không?" Giọng nói Đoạn Như Lan vô cùng nghiêm khắc. Hai mắt của bà thật sự rất giống Tư Vũ, nhưng đáng tiếc trong đấy chỉ chứa những điều khắc nghiệt cùng tính kế, sự linh động mĩ lệ hoàn toàn bị che giấu đi.

Tư Vũ duỗi tay ngăn cản Kỷ Lâm: "Liên lụy? Chắc đây là lí do chính của Kỷ phu nhân nhỉ? Lúc trước bà cũng cho rằng tôi liên lụy đến bà nên không chút tội lỗi nào vứt bỏ đứa con gái này chạy theo tình nhân?"

Đoạn Như Lan há miệng thở dốc, nhưng còn chưa kịp phản bác Tư Vũ đã chen miệng:"Những lời vừa rồi của bà là lấy thân phận mẹ ruột khuyên nhủ hay lấy thân phận Kỷ phu nhân cảnh cáo? Và tại sao bà lại cho rằng tôi chỉ có thể sống được ở giải trí, làm như rời khỏi nơi ấy tôi sẽ chết ấy?"

Tư Vũ không hề dùng một từ ngữ nặng lời nào, nhưng đối với Đoạn Như Lan từng chữ từng chữ đều đang châm chọc bà, sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm, bà cười lạnh: "Nếu không có A Lâm dẫn dắt, cô cho rằng mình sẽ đi được tới đâu? Chu Tư Vũ, một đứa ốm yếu như cô, vai không thể gánh tay không thể vác, cô cho rằng nếu rời khỏi giới giải trí ai sẽ nhận cô? Không có tiền, không có thuốc, cô sống được bao lâu?"

Tư Vũ vẫn bình tĩnh như cũ: "Thì ra bà cũng biết tôi cần tiền mua thuốc, lúc trước bà mang hết những thứ quý giá còn lại trong nhà đi là muốn tôi chết đúng không?"

"Mẹ!" Kỷ Lâm ngạc nhiên mở to hai mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía Đoạn Như Lan. Hắn chỉ nhờ người kiểm chứng quan hệ huyết thống của mình với Tư Vũ, lại chưa từng đi hỏi cuộc sống sinh hoạt của Đoạn Như Lan trước khi gả vào Kỷ gia, nghe thấy Tư Vũ vạch trần, hắn thật sự không tin vào lỗ tai của bản thân: "Mẹ thật sự...... đã làm như vậy?"

Sắc mặt Đoạn Như Lan nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Không khí ở phòng khách lâm vào bế tắc. Và người đánh vỡ cục diện này lại là Sở Song Nghiên, cô không quan tâm sự ngăn cản của quản gia, khăng khăng xông vào: "Tránh ra, tôi biết A Lâm vừa mới trở lại, anh ấy ở trong nhà đúng không, tôi muốn tìm anh ấy, anh......"

Sở Song Nghiên đúng lúc này mặt đối mặt với Tư Vũ, sửng sốt vài giây mới chỉ tay vào người đang ngồi trước mặt: "Chu Tư Vũ?!"

Sở Song Nghiên phản xạ có điều kiện nhìn một vòng xung quanh, phát hiện nhân vật "khủng bố" kia không đi theo mới thở nhẹ nhàng một hơi, thân thể căng chặt thoáng buông lỏng đôi chút. Hù chết, cô nhìn thấy Tư Vũ lập tức nhớ đến lần chật vật hồi trước. Lần đó cô về nhà nói cho cha hình như cô đắc tội với bạn gái của Lục Ngũ gia, cha tức giận đến nỗi suýt chút nữa đánh cô, cô còn bị nhốt ở trong nhà 1 tháng, hôm nay mới được "thả tự do".

Sở gia tất nhiên muốn đi bồi tội với Lục Ngũ gia nhưng vị này đâu có dễ dằng gặp đến thế? Sở gia hết cách, đành phải đi tìm Tư Vũ, nhưng mặt còn chưa thấy đã bị bảo tiêu của Lục gia đuổi ra ngoài. Đến lúc này Sở gia mới biết đắc tội người không nên đắc tội.

Lục ngũ gia bình thường không thích phụ nữ, bây giờ lại ra sức bảo hộ một cô gái, điều này chứng tỏ trong lòng hắn Tư Vũ rất đặc biệt. Sở Song Nghiên lại còn đi tìm chết đắc tối với người ta, ngại sống quá lâu đúng không?

Một tháng bị cấm cửa, người của Sở gia thay phiên ra trận nhắc nhở dặn dò Sở Song Nghiên, khuyên cô nếu gặp Tư Vũ thì nhất định phải làm lành, tóm lại là làm đủ mọi cách để Lục Ngũ gia thấy được thành ý của Sở gia.

Lúc này Sở Song Nghiên cũng nhớ tới lời dặn dò của trưởng bối, lập tức sửa miệng, quy quy củ củ: "......Chị Tư Vũ."

Vẻ mặt Kỷ Lâm như ăn ruồi bọ: Tiểu bá vương này thay đổi tính tình??

Sở Song Nghiên không đoán được đến Kỷ gia sẽ nhìn thấy Tư Vũ, hối hận lúc ra cửa không chuẩn bị gì để bây giờ một món quà cũng không có.

"Nghiên Nghiên, lại đây ngồi." Đoạn Như Lan không nghe thấy câu nói kia của Sở Song Nghiên, vừa nhìn ra người tới là ai lập tức vui sướng! Sở Song Nghiên ghét nhất mấy đứa con gái có ý định tiếp cận Kỷ Lâm, xử lí bọn họ không hề khách khí, nó nhìn thấy Tư Vũ chẳng nhẽ lại không đuổi người?

Sở Song Nghiên bước hai bước, hình như nhớ tới điều gì nên dừng lại xoay người, thử nắm lấy ống tay áo của Tư Vũ, thấy cô không phản đối mới gan lớn kéo người lại gần sofa: "Chị ngồi đi, chị muốn uống gì không em lấy giúp chị?"

Kỷ Lâm chết lặng:...... Đây không phải Sở Song Nghiên chứ?

Nụ cười của Đoạn Như Lan lập tức cứng đờ, chắc bà nhìn nhầm đúng không? Tại sao Sở Song Nghiên khách khí với đứa chết tiệt kia như vậy?

Dưới ánh mắt của mọi người, công chúa nhỏ của Sở gia vô cùng ân cần rót trà đổ nước giúp Tư Vũ, còn thổi nguội nước trà mới đưa cho người ta, cha cô tới đây cũng tìm không thấy ba chữ "bị nuông chiều" trên người cô. Kỷ Lâm cùng Đoạn Như Lan mười phần sợ hãi, nhất là Đoạn Như Lan, bà nhìn Sở Song Nghiên từ nhỏ lớn lên, đã bao giờ nhìn thấy bộ dáng khách khí này của cô?

Chu Tư Vũ sao có thể làm được?

Đoạn Như Lan không hiểu, bà thử hỏi: "Nghiên Nghiên, con tới đây thật đúng lúc, dì có chuyện muốn nói với con."

Sở Song Nghiên bấy giờ mới phát hiện trong phòng còn có người khác, lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Dì nói đi ạ."

Đoạn Như Lan nhìn Tư Vũ: "Chuyện là thế này, dì vừa nói với Chu Tư Vũ, cô ấy một thân một mình ở trong giới giải trí rất khó sống, chắc con cũng hiểu đúng không?"

Sở Song Nghiên lại nghe không hiểu: "Một thân một mình? Sao có thể, dì đùa con hả, ngài chẳng lẽ không biết-- ngao!"

Tư Vũ đột nhiên véo eo cô một cái, Sở Song Nghiên ăn đau không kịp nói ra câu tiếp theo. Nếu là người khác cô đã cho một bạt tai, nhưng người bên cạnh là Tư Vũ, Sở Song Nghiên không dám hé răng.

Không cho nói thì không nói, nhưng ánh mắt của Chu Tư Vũ lúc này thật sự rất giống Lục Ngũ gia...... ( tướng phu thê:>)

Đoạn Như Lan nghi ngờ: "Nghiên Nghiên, con nói rõ ràng một chút, có chuyện gì mà dì không biết?"

Bà không tin Chu Tư Vũ có năng lực nhảy ra khỏi lòng bàn tay của bà, thấy biểu hiện khác thường của Sở Song Nghiện chỉ sợ là Tư Vũ có quan hệ với Sở gia, như vậy bà sẽ không có phương tiện hành động.

Trong lòng Sở Song Nghiên nắm giữ một bí mật lớn, cố tình người trong cuộc lại ngồi ngay bên cạnh, cô nào dám nói, lời dặn dò của trưởng bối Sở gia bắt đầu có tác dụng, Sở Song Nghiên lắc đầu: "Dì đừng hỏi con nữa, nếu chị Tư Vũ muốn nói chị ấy sẽ nói cho dì."

Đoạn Như Lan cười lạnh.Chu Tư Vũ có mấy cân mấy lượng chẳng nhẽ bà không biết, hỏi nó có ích lợi gì? Nhưng xem ra Sở gia có chút vấn đề......

Đúng lúc này quản gia vội vàng chạy vào, giọng nói cực kì kinh hoảng: "Phu nhân, Lục gia, người của Lục gia đột nhiên tới đây!!"

Đoạn Như Lan nhất thời không nghe rõ: "Ai tới? Hoang mang rối loạn cái gì!"

Quản gia thở hổn hển: "Lục gia, Dung thành Lục gia! "

Chưa đợi Đoạn Như Lan phản ứng ông ta đã vội vàng chạy lên lầu nói cho Kỷ Văn Chương. Đoạn Như Lan ngẫm nghĩ một lúc mới sợ hãi: "Lục gia?!"

Bọn họ không hề có quan hệ với Lục gia, không, phải nói mục tiêu lớn nhất của Kỷ Văn Chương chính là leo lên thuyền lớn Lục gia, dù bọn họ là "ông lớn" của Giang thành nhưng so với Lục gia thì quả thật con kiến không bằng! Lục gia tại sao sẽ tới đây, chẳng lẽ Văn Chương đắc tội với họ?

Đoạn Như Lan không rảnh quan tâm Tư Vũ, vội vàng phân phó người hầu mang lá trà quý báu nhất trong nhà ra, đồng thời sửa sang lại quần áo, nhìn Kỷ Văn Chương cũng đang hấp tấp bước xuống cầu thang: "Văn Chương, xảy ra chuyện gì......"

Kỷ Văn Chương là con cáo già giới thương trường, vui giận không thể hiện ra mặt nhưng giờ phút này lại không che giấu được sự kinh ngạc, hiển nhiên Lục gia tới chơi nằm ngoài dự đoán của ông.

Ông nhìn mấy người ngồi trong phòng khách, hoàn toàn bỏ qua Tư Vũ, chỉ coi cô là đứa con gái Kỷ Lâm gặp dịp thì chơi mang về nhà, cau mày quát lớn: "Còn không đuổi mấy người này ra ngoài! Như Lan, bà cùng tôi đi ra nghênh đón, A Lâm con cũng đi, Lục gia không hề có quan hệ với chúng ta, lần này tới cửa nhất định là có chuyện lớn."

Trong lòng Kỷ Văn Chương suy nghĩ, có thể do dạo gần đây ông cố gắng lấy lòng người của Lục gia chăng? Nếu người tới có ý định hợp tác thì quá tốt rồi, miếng đất phía Tây Giang Thành ông thèm nhỏ dãi đã lâu, nếu có Lục gia giúp đỡ, hạng mục kia nhất định sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay...... Không chỉ có thế, nhân cơ hội này mà kết thân được với Lục gia thì trong giới thượng lưu - Kỷ Văn Chương ông có thể đi ngang!

Giang Thành tính cái gì, sau này hắn có thể mở rộng đến nhiều nơi khác! Tuy rằng không rõ ý đồ lần này của Lục gia nhưng Kỷ Văn Chương chắc chắn ông làm việc cẩn trọng chưa từng đắc tội với người Lục gia, khẳng định không phải tới cửa trả thù.

"Ba, chị ấy là --" Kỷ Lâm cau mày, đứng chắn trước mặt Tư Vũ, nhưng lại không nói tiếp. Ba bây giờ còn chưa biết Tư Vũ là chị ruột mình, nhưng nếu biết thì dựa theo tính cách của Kỷ Văn Chương - ông nhất định làm mạnh tay hơn người mẹ ruột kia.

Kỷ Văn Chương nhìn đứa con trai không biết cố gắng này, phủi tay: "Thôi, con mang Song Nghiên lên phòng đợi đi."

Kỷ Văn Chương khí phách hăng hái, dắt vợ bước ra ngoài nghênh đón. Quản gia được phân phó bước lại gần Tư Vũ, nói: "Chu tiểu thư, ngại quá, mời ngài ra khỏi đây."

Sở Song Nghiên lại nắm chặt tay cô, dùng ánh mắt xua đuổi quản gia, không để cô đi: "Chị Tư Vũ, không phải...... là đến đón chị chứ?"

Tư Vũ vừa định trả lời, điện thoại đúng lúc này rung lên, cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn của vị "Đại ma vương" kia gửi tới: "Vậy khiến mẹ ruột của cô thử cảm giác bị bắt đi hiếu kính người khác."