Việc tạo áp lực cho công ti của Tư Vũ cũng không phải chủ ý của một mình Đoạn Như Lan.
Đoạn Như Lan vì đá vào cái đinh là Tư Vũ, về đến nhà đóng cửa lại liền bùng nổ. Sau khi bà được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân xui xẻo kia, hai mươi năm đều sống xuôi gió xuôi nước, Kỷ gia ở Giang Thành là một con rắn độc, làm ăn rất lớn, bà đường đường là chính quy phu nhân của Kỷ gia, đi nơi nào không phải tiền hô hậu ủng, người khác phải xem sắc mặt của bà, từ trước tới nay chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy!
Không những thế người khinh bỉ bà lại là đứa con gái ốm yếu bà cực kì oán hận! Đoạn Như Lan cảm giác mất mặt, cực kì bực bội: Chu Tư Vũ là cái thá gì, không phải từ trong bụng bà mà ra sao, còn dám thái độ với mẹ ruột của mình, đúng là cái thứ con nợ không giáo dưỡng!
Nhưng giờ phút này Đoạn Như Lan không hề nghĩ rằng là bà vứt bỏ chính con gái mình, không có hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ, bà còn cảm thấy may mắn, may mắn sự quyết đoán lúc ấy, không bị chôn chân tại gia đình của Chu Tư Vũ, nếu không bây giờ bà làm sao có thể làm phu nhân nhà giàu cao cao tại thượng.
Nghĩ như vậy, Đoạn Như Lan có chút thuận khí, bà liền mặc kệ chiếc ly sứ Thanh Hoa vừa bị đập vỡ trong cơn tức, thong thả ung dung ngồi xuống trang điểm lại. Đúng lúc này, Kỷ Văn Chươngnghe thấy âm thanh, từ thư phòng trên lầu bước xuống, thấy mảnh vỡ rơi đầy đất, nhíu mày, nhìn về phía vợ mình, hỏi: "Bà lại nổi điên cái gì vậy, tôi còn đang bàn chuyện làm ăn đấy."
"Văn Chương ——" Đoạn Như Lan thấy chồng đi xuống, ánh mắt sáng lên. Đúng rồi, Chu Tư Vũ dám làm bà mất mặt, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu đã như vậy, bà cũng không cần khách khí, để Chu Tư Vũ không thể ở lại Giang thành thì không thiếu gì cách.
"Văn Chương, ông cũng không quan tâm con trai tí nào cả, để A Lâm đi quen với loại người gì thế này! Ông có biết không, nó đang theo đuổi một cô người mẫu, xuất thân của cô gái kia cũng không tốt đẹp gì, còn dựa vào khuôn mặt để dụ dỗ hắn. A Lâm tuổi còn quá trẻ, thân phận hắn như thế nào có thể xếp cùng với loại người này?" Đoạn Như Lan nửa thật nửa giả oán trách nói, "Tôi đã nói bên trong giới giải trí cực kì hỗn loạn, ông còn không nghe để hắn bước vào, lúc ấy mà khuyên ngăn được nó, không chừng bây giờ Kỷ Lâm đang ở công ti làm việc rồi."
Kỷ Văn Chươngcòn tưởng có chuyện lớn gì, vừa nghe Đoạn Như Lan nói xong, liền không hề để bụng: "Người trẻ tuổi mà, không hiểu chuyện là bình thường, nghịch ngợm một chút cũng không sao, không để lộ ra ngoài là được."
Nghe chồng nói vậy, Đoạn Như Lan không khỏi cắn môi. Đúng vậy, nhà bọn họ cũng như thế, chồng bà cũng nuôi một đống tình nhân bên ngoài, nhưng chưa bao giờ sẽ khiến bà phiền lòng, mà nhiệm vụ của bà là làm tốt phận vợ cả là được, mặc kệ không hỏi, chỉ cần hưởng thụ vinh hoa phú quý, dù sao mục đích của bà là gả vào hào môn, Đoạn Như Lan cũng không trông cậy sẽ có sự thật tình, hơn nữa thân thể Kỷ Văn Chươngcó vấn đề, đời này cũng chỉ có một người thừa kế là Kỷ Lâm, Kỷ gia về sau không phải thuộc về bà thì về ai?
Đáng tiếc đứa con trai này của bà cũng phản nghịch, tiềm quy tắc trong xã hội thượng lưu nói bao nhiêu lần cũng không lọt được vào tai, sau khi vào giới giải trí còn dọn ra ngoài, hơn nửa năm chưa một lần về nhà, Đoạn Như Lan không hiểu tại sao Kỷ Văn Chươngchẳng hề lo lắng chút nào?
Kỷ Văn Chươngtất nhiên hiểu Đoạn Như Lan đang rối rắm điều gì, nói: "Tính tình của A Lâm tôi biết, càng ngăn cản nó càng muốn đi làm, thà không cưỡng bách nó làm nó mâu thuẫn với chúng ta, làm theo nó còn hơn, dù sao sớm hay muộn nó cũng phải trở về."
Tạm ngưng một chút, Kỷ Văn Chương ý vị thâm trường nói thêm: "Kể cả A Lâm không muốn, tôi cũng có cách khiến nó phải ngoan ngoãn nghe lời. Cho dù là cô người mẫu kia, nếu bà không yên tâm, vậy khiến cô ta biết khó mà lui, công ti của cô ta tên là gì?"
Đoạn Như Lan lập tức hiểu ý.
Kỷ gia có rất nhiều quan hệ ở Giang Thành, không cần tìm hiểu quá nhiều, Đoạn Như Lan rất thuận lợi tìm được ông chủ công ti của Chu Tư Vũ, bắt họ phải đuổi việc cô.
Ông chủ nhỏ kia làm sao dám đắc tội vị Kỷ phu nhân này, lập tức cúi đầu khom lưng đồng ý, lôi ra hợp đồng của Tư Vũ, thật tốt quá, hợp đồng của cô là loại hợp đồng kém nhất, công ty tùy tiện lấy cớ hủy hợp đồng, Tư Vũ không những không thể nói chữ "không được", còn phải bồi thường cho công ti.
Vậy nên khi công ti gọi điện cho Tư Vũ, cô chỉ nhận được một câu vi phạm hợp đồng cùng số nợ hai ngàn vạn.
Hai ngàn vạn, cô kiếm ở đâu ra nhiều tiền như vậy? Tư Vũ sợ ngây người, cô vội lấy ra bản hợp đồng, nhìn kỹ liền không còn lời nào để nói.
Phần hợp đồng này đúng là hố chết người không đền mạng, nguyên chủ lúc đấy chắc bị mỡ heo bịt mắt, không đọc rõ ràng liền ký vào.
Tư Vũ cũng không hiểu rõ lắm vấn đề này, nghĩ ngợi, liền gọi điện thoại hỏi Vu Linh. Sau tai nạn lần đó, thái độ của Vu Linh thay đổi 180 độ, thời gian rảnh đều mang quà tới tặng, thậm chí còn giới thiệu nhiều hợp đồng cho Tư Vũ, nhưng Tư Vũ không định tiếp tục làm người mẫu nên đều từ chối khéo.
Trong điện thoại, Vu Linh vừa nghe tới hai ngàn vạn, cũng cả kinh: "Hai ngàn vạn? Chuyện này không có khả năng, bọn họ vô duyên vô cớ sao lại muốn hủy hợp đồng với em?"
Vu Linh lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, cô nhạy bén cảm giác không thích hợp, sau khi an ủi Tư Vũ vài câu liền đi hỏi thăm nguyên do, cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt.
"Tư Vũ, chị có hỏi qua một vài người bạn, tuy rằng không chịu nói rõ ràng nhưng ý tứ của họ là em đã "đắc tội" ai đó." Trong lòng Vu Linh có chút kỳ quái, thân thể Tư Vũ không tốt, chỉ có ở trong nhà dưỡng bệnh, trừ vụ chụp bìa tạp chí lúc trước cũng chưa nhận thêm công việc nào, em ấy làm sao có thể gây hấn với người khác? Vu Linh nói: "Em thử suy nghĩ cẩn thận xem, người muốn làm khó em có thể là ai và với vì lí do gì."
Giới giải trí không giống với nơi khác, thứ nó cần nhất là quan hệ với tiền tệ, bạn bè của Vu Linh không dám nói ra người đứng đằng sau chỉ đạo thì ắt hẳn địa vị của người này rất cao, Giang thành ít ai dám đắc tội.
Vu Linh là thật lòng lo lắng cho Tư Vũ, nôn nóng vội hỏi: "Em nghĩ lại xem!"
Tư Vũ có chút bất đắc dĩ: "Chị Linh, giờ có sốt ruột cũng vô dụng." Dù nói vậy, nhưng Tư Vũ đã mơ hồ đoán được ai muốn làm khó cô, không phải mẹ ruột Đoạn Như Lan bị cô làm cho tức giận bỏ đi thì còn ai rảnh rỗi đến vậy?
"Không được rồi...... Tư Vũ, số mới của tạp chí《 Phong Thượng 》sắp được đưa ra thị trường, em là người mẫu mặt bìa, chỉ cần không xảy ra scandal gì thì lần này em chắc chắn sẽ nổi tiếng! Nhưng bây giờ lại xuất hiện vụ việc này, nếu như không giải quyết ổn thỏa, vậy thì......" Vu Linh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không có biện pháp nào tốt, cắn răng nói, "Em đợi một chút, chị sẽ tìm giúp em một luật sư đáng tin cậy, nếu người kia vẫn tiếp tục gây khó dễ thì em nên đi tìm được một chỗ dựa vững trãi hơn."
Tư Vũ hỏi: "Ý chị là...... Hoàn Nghệ?" Cô cười khổ lắc đầu, "Chị Linh, công ti người ta làm sao có thể nhận em? Em chỉ là một người mẫu nhỏ không danh tiếng, chưa nói đến nếu ký hợp đồng còn phải đền bù hai ngàn vạn, làm gì có ai coi tiền như rác như vậy?"
"Ai nói em không danh tiếng?" Vu Linh đột nhiên đặt câu hỏi.
Tư Vũ ngẩn người, có chút không hiểu.
Vu Linh nói: "Dù cơ hội thử diễn kia có bỏ lỡ, nhưng em còn 《 Phong Thượng ICON 》 mà! Chị nói cho em biết kết quả chắc chắn ngoài dự kiến của em, chị lấy bao nhiêu năm kinh nghiệm trong nghề ra đảm bảo, em nhất định sẽ hot, đến cả thầy Trương Siêu - người chưa từng PR bất kỳ ai cũng phải lên tiếng tuyên truyền, còn nói sẽ đề cử em với các đồng nghiệp khác, em biết khó khăn thế nào mới có sự vinh dự này không!"
Nói thật, Tư Vũ chẳng có một chút tin tưởng nào với album đó, thậm chí còn nghĩ nó không hề ổn tí nào, Vu Linh nói như vậy, cô không dám tin: "Chị Linh chị nói thật sao?"
Vu Linh thần bí hề hề nói: "Hôm nay Phong Thượng Official Weibo sẽ PR một chút về số báo mới, dự định sẽ lấy một tấm ảnh trong album của em, vốn dĩ người được chọn là Kỷ Lâm vì fans của hắn rất nhiều, nhưng mà Kỷ Lâm lại từ chối, chỉ đích danh em sẽ đảm nhận việc tuyên truyền. Lại nói, tên nhãi Kỷ Lâm này cũng thật quan tâm tới em, nếu không phải hai người chưa từng chạm mặt, chị còn tưởng hắn có tình cảm với em chứ."
Tư Vũ chột dạ muốn lảng qua chuyện khác: "Dạ, cậu ấy thật tốt...... Chắc là muốn nâng đỡ người mới một chút, không có ý gì khác đâu chị."
Thằng bé ngốc nghếch này lần nào cũng vậy! Lén lút làm chuyện tốt chẳng thèm để lại tên họ, chẳng nhẽ sợ cô biết liền không vui? Vậy thì phải làm bí mật một chút chứ, Vu Linh sắp khai hết sạch sành sanh rồi.
Tư Vũ dở khóc dở cười, cô lại nghĩ tới việc Đoạn Như Lan làm, trong khoảng thời gian ngắn ngũ vị tạp trần, Kỷ Lâm ngốc nghếch là thế, lại có người mẹ ruột như vậy, cô cũng không biết nên nói cái gì bây giờ.
Vu Linh không biết suy nghĩ của Tư Vũ đang bay xa thật xa, tiếp tục nói: "Chuyện ở công ti kia không cần nóng vội, chỉ cần Hoàn Nghệ chịu ký hợp đồng với em, việc này cũng không có gì to tát cả, chị không tin có người nào dám ở dưới mí mắt của Lục gia đụng tới em! Đúng rồi, ngày mai Hoàn Nghệ sẽ công khai việc thu mua một vài công ti giải trí, còn tổ chức một buổi tiệc tối để chào mừng những nghệ sĩ mới gia nhập, giám đốc mới nhận chức của Hoàn Nghệ cũng sẽ ra mắt công chúng, Tư Vũ, em đi cùng với chị, tìm xem có cơ hội nào hay không."
Rồi Vu Linh hạ giọng: "Giám đốc mới là người của Lục gia, từ Dung thành tới đây, có vẻ như địa vị không thấp, nghe nói còn rất trẻ, em phải nắm chắc cơ hội này."
Tư Vũ đáp lại một tiếng, cảm thấy trong lời nói của Vu Linh có ẩn ý, ngẫm lại liền hiểu ra, chẳng nhẽ Vu Linh muốn cô dùng mỹ nhân kế? Thôi bỏ đi, bộ dáng ốm yếu này của cô làm gì có ai thèm để mắt?
Tư Vũ tự tin tràn đầy nhưng không nghĩ tới tư liệu của bản thân đã ở trong tay giám đốc mới của Hoàn Nghệ - Lục Tinh Châu.
Mạng lưới tin tức của Lục gia bí ẩn lại rộng lớn, cũng tại thời điểm đó, Lục Tinh Châu đã biết việc Tư Vũ bị công ti hố một phen.
"Cử người đi ký hợp đồng với cô ta!" Bàn tay Lục Tinh Châu vung lên: "Xem như nuôi một người rảnh rỗi vậy, dù sao tôi cũng không trông cậy vào việc cô ta có kiếm được tiền hay không, xếp vào chỗ đó cũng được, có thể báo cáo kết quả lại cho Ngũ gia rồi."
Hắn an bài mọi chuyện thỏa đáng như vậy xem như cũng bù đắp đủ ân tình, nếu không lấy hồ sơ của Tư Vũ chắc chắn không lấy được sự ưu ái của Hoàn Nghệ, Lục Tinh Châu lắc đầu nghĩ, cô gái Chu Tư Vũ kia đúng là may mắn, tự dưng trên trời rơi bánh bao thịt đập trúng đầu.
"Đang nói tới chú nhỉ?" Trong lúc Lục Tinh Châu nghĩ muốn giải quyết cho xong chuyện này, một thanh âm lãnh đạm vang lên, Lục Tinh Châu bất giác ngẩng đầu liền thấy Lục Ngũ gia đứng ở cửa, hắn mặc một bộ đường trang màu trắng, trên tay đang vân vê một chuỗi phật châu, cười như không cười.
Lục Tinh Châu không dám thở: "Ngũ, Ngũ gia?!"
Hắn nhìn bí thư cung kính đứng sau lưng Lục Ngã gia, vị bí thư sợ hãi lắc đầu nhìn hắn, ý bảo bản thân cũng không có gan ngăn cản vị Lục Ngũ gia này, Lục Tinh Châu thấy thế, khí thế cao ngạo thường ngày biến mất không còn một mảnh, đón tiếp hỏi: "Ngũ gia, sao ngài lại tới đây?"
Lục Ngũ gia cả người cao lớn vững chãi, bộ đường trang mặc trên người khiến hắn như bước ra từ trong bức tranh thủy mặc, ngũ quan xinh đẹp làm người khác phải nao lòng, dù hắn chỉ đứng cười ở đó nhưng khí tràng lại đè ép Lục Tinh Châu thở không nổi.
"Chú có qua chùa Hương Tích ở ngoại ô Giang Thành hỏi thăm cố nhân, tiện đường tới đây nhìn một chút." Lục Ngũ gia chậm rãi vân vê Phật châu, đó là thói quen của hắn, đặc biệt là lúc ngẫm nghĩ chuyện gì, tốc độ vân vê hạt châu sẽ càng chậm - như cách nói chuyện của hắn, lúc nào cũng bất tri bất giác mang cảm giác áp bách mãnh liệt cho người khác.
Là dòng chính của Lục gia thì chùa Hương Tích Lục Tinh Châu đã được nghe nói qua. Nghe đồn vị Lục Ngũ gia này mệnh cách hung thần, khi còn bé bệnh nặng một hồi, cha mẹ hắn được cao nhân chỉ điểm mới đưa hắn vào chùa Hương Tích tu hành, tu một lần liền trôi qua mấy năm. Sau khi cha mẹ hắn qua đời mới được Lục gia đón về, bởi vì Phật môn thanh tịnh, có thể cản lại sát khí trên người Lục Ngũ gia, thế nên Lục Ngũ gia lúc nào cũng mang theo một chuỗi Phật châu, nghe nói nguyên liệu làm ra phật châu cũng cực kì quý giá.
Lục Ngũ gia nói là gặp lại cố nhân, chắc là vị hòa thượng hắn kết giao từ nhỏ chăng?
Lục Tinh Châu sửng sốt, lập tức nói tiếp: "Ngũ gia, ngài tới thật đúng lúc, đêm mai Hoàn Nghệ tổ chức yến hội, tất cả nghệ sĩ trong công ti sẽ tham dự, nếu ngài có rảnh thì đến dự một chút?"
Kỳ thật Lục Tinh Châu cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, vị Lục ngũ gia này yêu thích tĩnh lặng, lại không gần phái nữ, cấm dục đến mức cực hạn, người khác muốn mời hắn rời núi hắn còn lười đi, làm sao có thể tham dự loại tiệc hội ồn ào này?
Nhưng ngoài dự đoán, Lục Ngũ gia lại đồng ý: "Được."
"Vậy cháu sẽ tạm hoãn công tác để đi cùng ngài...... Cái gì?" Lục Tinh Châu đột nhiên phản ứng lại, bất giác đề cao âm lượng, khi Lục Ngũ gia nhàn nhạt nhìn lại mới miễn cưỡng che giấu kinh ngạc trên mặt, thật cẩn thận hỏi: "Ngài cảm thấy hứng thú......với tiệc hội này?"
Lục Tinh Châu không dám hỏi Lục Ngũ gia có phải có hứng thú với vị minh tinh nào hay không. Dám nói câu này ra, Ngũ gia kiểu gì cũng bẻ cổ hắn.
Ai ngờ Lục Ngũ gia cũng không nổi giận, hắn rũ mắt, tay vân vê Phật châu bất giác nhanh hơn, nói: "Cố nhân ở chùa Hương Tích vừa tính cho chú một quẻ."
Hắn liếc Lục Tinh Châu một cái, thần sắc không rõ vui buồn: "Là quẻ nhân duyên, hồng loan tinh động. Chú muốn kiểm chứng một chút có phải vị cố nhân này mới vào nghề nên mới tính ra một quẻ như vậy."
Lục Ngũ gia nói vô cùng hiền lành nhưng Lục Tinh Châu nghe vào không khỏi rùng mình, ngây ra như phỗng.
Nhân duyên? —— không phải ảo giác chứ, trên đời này ai mà thu phục được vị đại sát thần này, hắn Lục Tinh Châu tự nguyện livestream ăn bàn phím!