"Đi thôi, tôi đưa cậu."Lục Từ rũ mắt xuống, đi theo bước chân của Tô Kiều.Một chiếc Bentley màu đen rất dài, tài xế mặc vest lịch sự, đeo găng tay màu trắng, đang mở cửa xe cho Tô Kiều.Tô Kiều ngồi vào, Lục Từ cũng khom lưng vào theo.Chiếc Bentley chậm rãi lái ra khỏi trường học, đây là lần đầu tiên Lục Từ ngồi trên một chiếc xe cao cấp như vậy, ánh mắt cậu dừng ở phía trước, nơi đó có một tấm vách ngăn, trực tiếp ngăn cách khoang ngồi của hai người họ với tài xế.Tô Kiều có vẻ khá bận rộn, cô lấy máy tính ra, như là đang sửa sang lại cái gì đó, điện thoại cũng là gọi hết cuộc này đến cuộc khác."Ừ, dò theo địa chỉ IP và gửi thư của luật sư cho từng người một đi.
Anh đã tìm thấy video gốc rồi à? Ừ."Tô Kiều cúp điện thoại, cúi đầu nhìn các bài đăng ở trang web của trường trên màn hình máy tính.[Những chuyện không thể không nói về cậu học viên Beta năm nhất.]Nói đến là cụ thể, cũng chỉ thiếu mỗi chuyện ghi thẳng tên họ của cậu ra thôi.Ngoài đoạn video ngắn ra, topic này cũng đề cập đến vài thứ nhảm nhí khác nữa.Ví dụ như là.[Một người họ hàng của tôi có kinh doanh khách sạn, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Lục Từ đi theo một người khác vào đó thuê phòng đấy.][Hồi cấp hai là tôi đã nghe nói về chuyện trong nhà Lục Từ rồi.
Chuột con mới sinh ra là đã biết đào hang, từ cấp hai là đã thấy cậu ta đưa nam dắt nữ về nhà rồi á, lại còn không ít lần mờ ám với cả giáo viên...]Một phút sau, topic này đã bị xóa, hơn nữa, tất cả những người có bình luận hồ ngôn loạn ngữ ở trên topin này đều ngay lập tức nhận được thư khởi kiện từ phía luật sư.Còn đối với tên đầu sỏ Cố Phỉ Thanh, Tô Kiều dĩ nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho gã.Mặc dù chuyện này có thể sẽ làm mất lòng nhà họ Cố, nhưng hiện tại, thái độ bức hiếp của nhà họ Cố đối với nhà họ Tô cũng đã trở nên quá mức trơ trẽn rồi.
Vì vậy, Tô Kiều cũng chẳng còn sợ gì nữa.Ba phút sau, một vị có chức có quyền nào đó trong hoàng thất nhận được một đoạn video ngắn quay cảnh vợ ông ta đang tay trong tay cùng vào khách sạn với Cố Phỉ Thanh."Tại sao?" Lục Từ ngồi bên cạnh Tô Kiều, vẫn luôn không ngừng nhìn cô.“Hả?” Tô Kiều vừa mới bận bịu xong, lúc này mới nghiêng đầu qua nhìn cậu.“Chị tin tôi à?” Cậu thiếu niên có dung mạo thuần khiết không tì vết, giống như hoa nhài trắng nở rộ trong ngày hè nắng chiếu.
Màu môi lại sáng ánh đào, mái tóc đen nhánh mảnh mảnh mềm mềm, vì không được cắt tỉa nên dán cả vào cổ, dài xuống tận xương quai xanh.Hàng tóc mái lưa thưa rũ trên hàng mi dài mảnh, khiến nổi bật lên nước da tái nhợt của cậu, trông chẳng khác gì một món đồ sứ lưu li mỏng manh.“Vì sao lại không tin?” Tô Kiều hỏi ngược lại.Lục Từ khẽ nhếch môi: "Những người khác đều không tin mà."Thế nên vì sao cô lại tin tôi?"Bạn bè thì phải tin tưởng lẫn nhau chứ."Nếu không phải cô đã đọc qua nguyên tác, Tô Kiều có lẽ sẽ theo tâm lý bầy đàn mà có thành kiến với Lục Từ.
Nhưng bởi vì cô có thể đứng ở góc nhìn của thượng đế, thế nên cô mới có thể tin tưởng Lục Từ một cách vô điều kiện như vậy.“Đừng sợ.” Tô Kiều nhẹ giọng an ủi cậu, tầm mắt rơi vào trên tóc Lục Từ.Nhìn mềm ghê á.Không biết cô có thể sờ một chút không ha?Đợi một chút, tại sao cô lại có ý muốn kỳ lạ như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ là do đánh dấu tạm thời nên mới sinh ra phản ứng?Không đúng, mùi này là...!Pheromone của Lục Từ?Trong khoang xe chật chội, mùi pheromone của Lục Từ thoang thoảng thoát ra từ miếng dán ngăn chặn.Người lái xe ngồi phía trước là Beta nên không ngửi thấy được, nhưng Tô Kiều là Alpha hàng đầu, chỉ cần một chút pheromone lộ ra là cô đã có thể ngửi thấy được ngay.Làm sao mà đột nhiên cậu lại phát ra pheromone thế này?Pheromone là công cụ giải phóng cảm xúc của Alpha và Omega, khi Alpha và Omega không thể khống chế được cảm xúc của mình, chúng sẽ bị tiết ra ngoài.Lục Từ hiển nhiên cũng đã nhận ra điều này, cậu lập tức đưa tay đè lên miếng dán ngăn chặn ở sau cổ của mình.
Khi cậu cúi đầu, mái tóc đen rũ xuống, che đi vành tai đỏ ửng.
Chỉ là màu đỏ ửng nơi vành tai kia lại bắt đầu từ từ lan ra, từ từ mà lan xuống đến toàn bộ cổ.Là do điều hòa quá nóng à?Tô Kiều nghĩ vậy rồi đưa tay hạ nhiệt độ của điều hòa..