Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 35: Hàng Tết




Nửa chừng đột nhiên Chu Ninh Sâm tỉnh táo lại, hắn đã sớm biết người dưới thân là ai, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra mình đang làm cái gì.

Người phía dưới khẽ cau mày, nước da tái nhợt, đang cắn chặt môi dưới không có một biểu hiện vui thích nào, ánh mắt lãnh đạm, điều này vừa vặn cũng rất giống Từ Ấu Vi.

Chu Ninh Sâm biết rõ Tô Tuyết Nịnh là Tô Tuyết Nịnh, không phải Từ Ấu Vi. Rõ ràng hắn muốn đến Ngự thư phòng, vì cớ gì lại đến Dục Tú cung? Hắn nhớ rõ chính hắn đã đuổi hết nội thị cung nữ ra ngoài, sau đó kéo Tô Tuyết Nịnh vào nội điện.

Mồ hồi lạnh túa ra đầy đầu, nhỏ xuống ướt đẫm cả tấm áo gấm tuyết trắng. Chu Ninh Sâm dứt khoát rút ra, cúi đầu ngồi trên giường một hồi. Tô Tuyết Nịnh kéo chăn qua che lấy thân thể, nàng khẽ ho một tiếng rồi nhẹ giọng gọi: “Hoàng thượng…”

Dưới thân vẫn còn đau xót khó chịu, Chu Ninh Sâm đối với nàng ta nửa điểm thương tiếc cũng không có. Hoàng đế sủng hạnh phi tần hậu cung là chuyện thường tình, nhưng Tô Tuyết Nịnh không ngờ đến Chu Ninh Sâm chỉ làm đến một nửa.

Nàng ta ngửi được mùi rượu, nhưng Chu Ninh Sâm hoàn toàn không có say, hiện tại hắn đang nhớ tới ai sao?

Chu Ninh Sâm quát chói tai: “Câm miệng.”

Cả người hắn phát run, từ từ nhắm mắt cài lại vạt áo, rồi phủ thêm áo khoác bên ngoài. Mặc xong quần áo liền đẩy cửa Dục Tú cung ra.

Bên ngoài, Phúc Lộc cùng cung nữ bên cạnh Tô Tuyết Nịnh đã đứng đợi sẵn bên cây cột màu đó, chờ bên trong gọi nước. Tuy rằng chờ bên ngoài rất lạnh, nhưng đây là chuyện vui mừng nên cung nữ nhón chân nghe động tĩnh. Sau đó không khỏi nhíu mày, vừa rồi bên trong còn có thanh âm, tại sao bây giờ không có.

Phúc Lộ dậm chân, mặc dù hắn không hiểu tại sao Hoàng thượng lại tới Dục Tú cung, nhưng đây là chuyện vui, có lần một sẽ có lần hai, hôm nay là Thục phi, ngày mai có thể là Lệ tần, cuối cùng Thái hậu nương nương cũng đã được như ý nguyện.

Chính lúc này, cửa điện đột nhiên mở ra, Chu Ninh Sâm mang khuôn mặt lạnh như băng đi ra. Cung nữ nội thị quỳ đầy đất, Chu Ninh Sâm mắt lạnh liếc qua rồi phân phó: “Phúc Lộc, thưởng cho Thục phi một chén tuyệt tử canh.

Trước điện lặng ngắn như tờ, Chu Ninh Sâm thu hồi ánh mắt: “Hồi Thái Hòa điện.”

Kết quả lại thu về một chén tuyệt tử canh.

Nước thuốc đen ngòm, mùi cay đắng nồng đậm bốc lên, Tô Tuyết Nịnh nhìn chén thuốc, thật lâu vẫn chưa hồi thần.

Phúc Lộc thở dài: “Nương nương, nô tài còn phải trở về báo cáo kết quả.”

Tô Tuyết Nịnh đưa tay tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, nàng hỏi Phúc Lộc: “Bây giờ công công có thể báo kết quả chưa?”

Phúc Lộc cúi đầu: “Nô tài cáo lui.”

Đám người đã lui ra, Tố Tuyết Nịnh mới lên tiếng: “Chuẩn bị nước, bản cung muốn tắm rửa.”

Nàng cởi áo khoác mỏng ra, trên người toàn những dấu vết xanh tím, nhìn thôi cũng phải giật mình. Tiểu cung nữ khóc nức nở: “…Nương nương, tại sao Hoàng thượng lại đối xử với người như vậy chứ?”

Tô Tuyết Nịnh còn có thể nói gì đây, đối với Từ Ấu Vi Chu Ninh Sâm còn có thể hạ lệnh lưu đày, nàng chẳng qua cũng chỉ là một phi tần, còn trông cậy vào hắn thương tiếc mình ư?

Tô Tuyết Ninh lên tiếng: “Đỡ ta đi tắm.

Chu Ninh Sâm bên này đón gió lạnh trở lại Thái Hóa điện, sai người chuẩn bị nước tắm, đến khuya bệnh đau đầu của hắn lại tái phát. Hắn nằm trên giường thật lâu vẫn không thể ngủ được, trong lòng cảm thấy vạn phần có lỗi với Từ Ấu Vi, hắn không nên làm như vậy, cho dù uống rượu cũng không nên như vậy.

Sau này sẽ không bao giờ lặp lại nữa.

Mê man ngủ thiếp đi, nửa đêm tỉnh lại cảm giác đầu nặng vô cùng, cổ họng cũng khàn khàn đau xót. Chu Ninh Sâm sờ sờ trán lập tức thấy nóng bỏng tay.

“Khụ…Phúc Lộc, tuyền thái ý…khụ khụ!”

Thái y lập tức chạy đến chẩn bệnh một hồi, nói Hoàng thượng tâm hỏa khó tiết, lại bị trúng gió lạnh nên nhiễm phong hàn, hơn nữa bình thường còn lo lắng quốc sự vất vả không nghỉ ngơi đều đặn, hiện tại một sớm một chiều không thể khỏi hẳn, chỉ có thể uống thuốc từ từ chữa trị.

Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ.

Trận bệnh lần này của Chu Ninh Sâm kéo dài cho đến tháng chạp còn chưa khỏi hẳn, mà Tô Tuyết Ninh vẫn luôn cáo ốm đóng cửa không ra. Trong cung đã có đồn đãi, Thục phi nương nương thất sủng.

Thật ra, Tô Tuyết Nịnh là không còn biện pháp nào, trái tim càng băng giá. Điều gì có thể làm nàng cũng đã làm, nhưng cho dù đem mặt nóng dán mông lạnh, kết quả thì sao, Chu Ninh Sâm đã làm cái gì?

Vốn dĩ chuyện sủng ái chỉ là giả, hiện tại đến một chút cũng không còn gì.

Tô gia cũng…

Hoàng thượng bây giờ sợ rằng chỉ nhìn nàng thôi còn không muốn.

Tiểu cung nữ nói: “Từ Ấu Vi kia chính là họa thủy, hồ ly tinh, bị lưu đày còn ôm lấy tâm của Hoàng thượng!”

Tô Tuyết Nịnh ngăn lại: “Đừng nói nữa…Chớ nói nữa.”

Nàng ta cười khổ: “Hoàng thượng thương nhớ Từ cô nương, bản cung thương nhớ sự sủng ái của Hoàng thượng, nhưng Từ cô nương căn bản khinh thường sự sủng ái này mà chạy trốn thật xa, đến cùng là vì cái gì đây?”

Gương mặt tiểu cung nữ hiện lên chua xót: “Nương nương…”

———

Vào tháng chạp âm lịch, thời tiết ngày càng thêm lạnh. Vân Thành đã đổ xuống một trận tuyết lớn kéo dài liên tục sáu ngày, trên mặt đất phủ một màn trắng bạc bởi sương giá.

Thậm chí bước ra cửa thôi cũng không dám.

Cố Diệu núp trong chăn thử thò tay ra thăm dò, lập tức bị lạnh phải rút vào.

Với cái thời tiết này ngoại trừ nằm trên giường lò nóng ra, đến chỗ nào cũng bị lạnh cóng. Nếu có thể nằm ngủ cả ngày trên giường thì tốt rồi, nhưng mà Cố Diệu phải đưa đậu phụ đến giao cho tửu lâu.

Ban đầu nàng còn lo lắng loại đậu hũ này không dễ bán, không ngờ kết quả thu lại rất khả thi. Triệu chưởng quỹ tuyên bố muốn lấy nhiều hơn, trong tiệm bán không hết thì nhập ra bên ngoài, hắn muốn mấy ngàn cân đậu hũ bán cho mười lăm tòa thành biên cảnh.

Muốn làm đậu phụ thì phải ngâm đậu, sau đó lại ngâm trong nước chát. Cả làng tập trung vào xay chung nên mấy ngàn cân đậu phụ phải xay từ sáng đến tối. Cho dù bọn người Lưu Vĩ Trạm thật sự đã bị bắt đến, nhưng cũng không thể dùng roi da thúc giục làm việc. Mấy ngàn cân không đủ thì làm trước mấy trăm cân vậy.

Đậu phụ đông dễ bán hơn đậu phụ non, loại này miếng to dày dễ ăn, nấu món hầm là ngon nhất.

Bây giờ cứ cách hai ngày sẽ giao cho tửu lâu một chuyến, lấy tiền đi mua hạt đậu, cho nên trong nhà không chỉ có thêm tiền mà còn có rất nhiều đậu.

Hôm nay phải đi giao đậu phụ cho tửu lâu, sau đó sẽ đi sắm đồ Tết trong thành, mấy ngày sau nghỉ Tết sẽ không đi nữa.

Cố Diệu nhích lại gần Từ Yến Chu ngủ cả đêm, tay Từ Yến Chu đã không còn lạnh nữa, dường như thường xuyên được dùng linh tuyền nên sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều.

Bọn họ có thể đón một năm mới tốt lành.

Cố Diệu nhắm mắt lại dựa gần Từ Yến Chu hơn, chàng cho rằng nàng còn đang ngủ, do dự một lúc liền nâng tay ôm nàng vào ngực.

Người trong lòng vừa thơm lại mềm mại, lúc này Từ Yến Chu không do dự nữa mà ôm siết Cố Diệu vào lòng, tựa cằm vào trán nàng. Cứ như vậy ôm một lát, lại cúi xuống cẩn thận dịu dàng hôn một cái.

Vốn dĩ Cố Diệu đã định thức dậy nhưng bây giờ nàng chỉ có thể giả vờ ngủ, một nụ hôn nhẹ tựa lông vũ rơi trên trán, ngứa lợi hại.

Nàng đưa tay gãi gãi.

Bên ngoài rất lạnh, tay vừa chạm vào trán đã bị Từ Yến Chu nắm lấy. Bởi vì mới thức dậy nên giọng chàng có hơi khàn: “Nàng tỉnh rồi?”

Cố Diệu nhìn vào mắt chàng: “Tỉnh lâu rồi, nhưng mà không muốn dậy.”

Cho nên nàng đã biết Từ Yến Chu hôn nàng thân mật như vậy. Từ Yến Chu có điểm xấu hổ vì bị bắt gặp, chàng và Cố Diệu chưa làm cái gì quá giới hạn, cùng lắm chỉ ôm hay hôn một cái.

Không tốt như trước kia.

Chàng nhớ ngày trước bị thương chưa khỏe, Cố Diệu sẽ bôi thuốc cho chàng, yêu cầu chàng nằm trên giường rồi ủ ấm cho chàng, còn mớm thuốc nữa. Nàng lo lắng vết thương của chàng bị vỡ ra, bắt chàng vén vạt áo lên nhìn. Ngược lại bây giờ miệng vết thương đã lành, chẳng còn được phúc lợi nào nữa.

Từ Yến Chu nói: “Ngực ta hơi ngứa, có phải vảy vết thương sắp tróc ra không?”

Miệng vết thương quá sâu nên kết vảy rất dày phải dùng thuốc lau thường xuyên Từ Yến Chu không dám đụng vào. Trên người chàng có rất nhiều vết sẹo, trước kia không có cảm giác gì, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất khó coi.

Cố Diệu chớp mắt, Từ Yến Chu hỏi nàng cái này làm gì, nàng cũng không biết.

“Có thể sắp rụng thật, huynh đừng đụng vào, có ngứa cũng không được gãi.”

Từ Yến Chu thất vọng à một tiếng.

Một lúc sau, chàng lại nói: “Vết thương trên vai cũng vậy, A Diệu nàng có muốn nhìn thử không?”

Dứt lời liền buông tay ra, kéo dây lưng một cái, vạt áo lập tức mở ra.

Bên trên Từ Yến Chu không đắp chăn, Cô Diệu lập tức thấy lạnh. Cơ bản thương thế đã lành, nhưng nhìn vào vẫn cảm thấy dữ tơn. Hai vết thương này dường như đã cướp mất nửa cái mạng của Từ Yến Chu.

Cố Diệu vươn tay ra, Từ Yến Chu nín thở, nhưng chỉ thấy nàng kéo chăn lên.

Nàng nói: “Không thấy lạnh sao, mau đắp vào.”

Từ Yến Chu khẽ nhíu mày, thế này còn nhìn cái gì nữa. Rốt cuộc cũng cùng giường chung gối nhiều ngày, lá gan của chàng lớn thêm, ôm lấy Cố Diệu: “Ừ, lạnh thật, thế này sẽ không lạnh nữa.”

Gan lớn đến đâu cũng chỉ dừng lại ở đó, ôm một lúc liền buông tay không dám làm gì hơn, chỉ có thể âm thầm luyến tiếc.

Ít nhất phải đợi bái đường xong đã.

Chàng nói: “Nàng ở nhà đi, ta dẫn người đi giao đậu phụ.”

Cố Diệu ngăn lại: “Không được, ta muốn đi mua đồ Tết, phải tới mấy ngày không ra ngoài, cần chuẩn bị đồ đạc cho đủ chứ, ta không đi không được.” Nàng chui ra khỏi ổ chăn, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Quần áo được đặt trên đầu giường ủ ấm, nàng đưa quần áo của Từ Yến Chu qua: “Huynh cũng mặc quần áo vào đi.”

Từ Yến Chu yên lặng mặc vào: “Ta đi nấu nước.”

Nước nóng để uống vẫn luôn đặt trên bếp than trong nhà, nếu cần dùng nước thì dùng nồi lớn để nấu. Đun nước xong, Từ Yến Chu lấy xẻng ra cửa xúc tuyết.

Một đám người đi xúc tuyết, Lưu Vĩ Trạm cũng ở đó. Vết thương của hắn còn chưa lành hẳn nên chỉ có thể dùng tay trái làm việc. Thật ra dưỡng thương ở nơi này tốt hơn trong quân doanh rất nhiều, tối thiểu có đồ ăn ngon. Có lẽ vì thường xuyên được ăn thịt nên vết thương lành rất nhanh, mấy ngày nữa hắn đã có thể cầm được kiếm.

Từ Yến Chu không đành lòng nên đem phương thuốc Cố Diệu mua cho chàng cho hắn nhìn một cái. Lưu Vĩ Trạm trông thấy Từ Yến Chu đột nhiên đi tới, không khỏi lùi về sau hai bước.

Từ Yến Chu lạnh mặt: “Chạy cái gì, cho ngươi xem cái này, đối với vết thương của ngươi có lợi.”

Đều là tướng sĩ, chàng hiểu được bị thương đồng nghĩa với điều gì, nếu Lưu Vĩ Trạm nghe lời thì chàng cũng hy vọng hắn khỏe mạnh.

Lưu Vĩ Trạm: “Ta không cần cũng được.”

Từ yến Chu: “Lại đây.”

Lưu Vĩ Trạm: “…”

Hắn làm gì cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, Lưu Vĩ Trạm đành phải kiên trì bước qua.

Từ Yến Chu móc trong ngực ra một tờ giấy, đưa cho hắn: “Đây là phương thuốc bổ khí huyết, ngươi…nghĩ cách học thuộc nó đi.”

Các loại thảo mộc này ngoài trừ những thứ thường thấy, còn lại rất khó phát âm. Lưu Vĩ Trạm phải mất rất nhiều thời gian mới nhận biết được, Từ Yến Chu thực sự bắt hắn học thuộc sao?

Sao không để hắn sao chép một bản?

Lưu Vĩ Trạm: “Ngươi cho ta chép một phần đi.”

Từ Yến Chu: “Cũng không phải không được, đây là phương thuốc Diệu mua cho ta, bên trong còn có nhân sâm, sợ hương vị quá đắng nên bỏ thêm cam thảo vào, rất tốt cho cơ thể.”

Lưu Vĩ Trạm chửi thầm, một xu hắn còn không có, lấy cái gì mua nhân sâm?

Lại nghĩ, Cố Diệu kiếm tiền mua nhân sâm cho Từ Yến Chu dưỡng thân, làm đồ ăn ngon, chẳng qua quản hơi nhiều, khiến Từ Yến Chu đặc biệt nghe lời mới thôi.

Nhưng đổi lại là hắn, hắn cũng nguyện ý.

Nội tâm hắn đau khổ, kêu gào: “Gần như đã khỏe rồi, ta đi quét tuyết đây.”

Nói rồi lập tức bỏ chạy.

Thật ra, Từ Yến Chu còn một thứ khác cho Lưu Vĩ Trạm nhìn nữa, thật đó.

Ăn xong bữa sáng, một nhóm mấy người gánh đồ đến Vân thành.

Bây giờ không còn ai theo dõi mà Lưu Vĩ Trạm cũng không còn muốn bỏ trốn nữa, hắn định đến phủ đại tướng quân một chuyến, trước khi đi còn dặn đi dặn lại Cố Diệu và Từ Yến Chu giao xong đậu phụ nhất định phải chờ hắn, bọn họ cùng đi mua đồ Tết.

“Phải chờ ta đấy, đừng đi mua trước, chúng ta cùng thương lượng xem mua thịt gì nha!”

Cố Diệu: “Được, sẽ chờ ngươi, phu quân, chúng ta đến tửu lâu thôi.”

Từ Yến Chu gật đầu, hai người vừa đến tửu lâu đã thấy Triệu chưởng quỹ đứng chờ từ lâu.

Cân, tính tiền, Triệu chưởng quỹ vui tươi hớn hở sai tiểu nhị đem ra sau phòng bếp. Sắp đến Tết nên người ăn cơm trong tửu lâu cũng nhiều, cơ hồ mỗi bàn đều có một món thịt kho đậu phụ.

Triệu chưởng quỹ: “Phu nhân, phải hơn mười ngày nữa cô không đến, sao không đem nhiều thêm, chỗ này hơi ít.”

Cố Diệu: “Qua mùng năm đí, đến ngày đó bọn ta sẽ giao nhiều hơn.”

Triệu chưởng quỹ mong đợi: “Được mấy ngàn cân không?”

Cố Diệu: “…Chắc được.”

“Vậy thì tốt quá.” Chưởng quỹ cười híp mắt, hắn lấy một bao điểm tâm trên bàn bọc đã bọc bằng túi giấy, nhìn rất vui mắt.

Chưởng quầy nói: “Phu nhân mang về nếm thử.”

Cố Diệu nhận lấy rồi nói: “Đa tạ.”

Chưởng quỹ lắc đầu, người nên nói cảm tạ là hắn, Cố Diệu mang hắn đi kiếm tiền, mấy ngày nữa có khi còn mang theo muối mà mấy thứ khác đến nữa. Bây giờ đậu phụ đã trở thành món chính trong tửu lâu, buôn bán rất có lời. Nếu dùng không hết thì đem bán đi, có thể kiếm được một khoản.

Hai người ra ngoài, Cố Diệu lấy chỗ bạc vụn nhét vào hà bao, hà bao này do Từ Ấu Vi làm, mặt trên thêu một khóm hoa sen. Có thêm bạc hà bao liền phồng lên, Cố Diệu còn mang thêm ít tiền nữa, sẽ mua được rất nhiều thứ.

Đến phủ đại tướng quân chờ một lúc Lưu Vĩ Trạm đã đi ra. Bây giờ chuyện quan trọng của hắn là ăn Tết ở bên ngoài, quả thực vui đến quên cả trời đất.

Lưu Vĩ Trạm: “Đi thôi, đi mua thịt!”

Hôm nay không chỉ bán thịt heo thịt dê mà còn có cả thịt bò. Gia súc trong thôn chết già liền lưu lại làm thịt, thịt bò già không thơm bằng thịt heo nên rất ít người mua. Hiện tại không có mấy người đi mua thịt, Cố Diệu nhìn thớt thịt rồi sờ thúi tiền, tài đại khí thô mà hô lên: “Còn lại bao nhiêu ta lấy hết.”

Có nhà ai ăn tết mà thiếu thịt đâu, cắt ra một khối nhỏ băm nát thành nhân bánh, trộn với bắp cải trồng vụ mùa thu, làm một mâm sủi cảo ngon tuyệt.

Cố Diệu cũng đã mua mấy chục cân, nàng thường xuyên đến nên trở thành khách quen trong tiệm. Ông chủ tiệm thịt nói: “Lấy hết, mấy thứ ruột, gan, phổi, ba chỉ, lá lách…cũng lấy?”

Cố Diệu lười phải làm sạch mấy thứ đó nên không muốn.

Lưu Vĩ Trạm cướp lời: “Lấy lấy, ta sẽ làm, ta sẽ làm.”

Cái này mà om lên làm mồi rượu, một ngụm rượu một miếng thịt, quá sung sướng.

Chỉ cần Cố Diệu cho, hắn sẽ tới làm.

Cố Diệu thoải mái gật đầu: “Vậy thì lấy hết.”

Bây giờ cũng không còn ai mua hàng nên ông chủ cũng muốn đóng cửa sớm, nhanh nhẹn gói hết lại cho Cố Diệu. Thịt bò xương bò, hai cái đùi heo, một tảng xương sườn, còn có thịt dê và vài thứ linh tinh.

Mua thịt xong, Cố Diệu còn đi mua ít mì gạo, vì bọn họ cưỡi ngựa đến nên có thể mua được nhiều thứ hơn, tiện thể mua thêm hai còn gà, mấy chục trứng. Xong hết, Cố Diệu cảm thấy không còn gì muốn mua, định trở về.

Lưu Vĩ Trạm thắc mắc: “Không mua rượu sao?”

Cách đó không xa, cờ rượu phấp phới, mùi rượu cũng bay ra.

Từ Yến Chu: “Không mua.”

Lưu Vĩ trạm nháy mắt mấy cái, tại sao không mua, tại sao? Uống rượu vừa khỏe người lại thêm gan dạ, làm gì cũng không sợ!

Từ Yến Chu: “Ánh mắt ngươi là sao, hiệu thuốc ngay bên cạnh, dẫn người đi xem nhé?”

————-

Tác giả có lời muốn nói.

Từ Yến Chu: Trước kia tốt hơn, bị thương thì phúc lợi gì cũng có.

Chu Ninh Sâm ngủ với phi tử xong – bệnh dậy không nổi.