Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 101




Chuyển ngữ: Mèo Ú

Chỉnh sửa: Sunny

.

Ông chủ Thường dẫn Cảnh Lê vào bên trong tiệm sách.

Tiệm sách này bề ngoài nhìn có vẻ cũ nát nhưng bên trong lại khác hẳn. Một khoảng sân nhỏ vuông vức kết hợp với một ngôi nhà nhỏ hai lầu, ánh nắng rót xuống từ giếng trời, chiếu sáng cả căn nhà.

Chưa đạt tới độ phú quý như lại rất ấm áp.

Cảnh Lê nhìn quanh một vòng, hỏi: "A, ông chủ Thường, đệ đệ ngươi không có nhà sao?"

"Hắn... Hắn không có nhà." Nhắc tới việc này, nét mặt ông chủ Thường có phần cứng ngắc, vội vàng mượn việc đi lấy ấm trà để che giấu điều gì đó. "Mấy ngày trước ta nhờ người tìm việc cho hắn, để hắn theo người ta ra ngoài chạy thương chuyển hàng, hiện không có ở phủ thành."

Cảnh Lê gật đầu: "Ra là vậy."

Đây không phải lần đầu tiên Cảnh Lê tới đây nên hiểu đôi chút về việc nhà của ông chủ Thường.

Ông chủ Thường năm nay hơn 40, thân hình gầy gò, mặc trường y bằng vải thô, trên mặt toàn là vẻ khôn khéo của nhiều năm lăn lộn kiếm sống.

Tuy vậy ông ta vẫn chưa cưới vợ sinh con, trong nhà còn một đệ đệ ruột, đáng tiếc người đệ đệ này không có chút tiền đồ nào, chỉ thích trà trộn vào nơi phố hoa hẻm liễu, sòng bạc quán rượu, luôn khiến ông chủ Thường phải lo lắng.

Sở dĩ Cảnh Lê nhớ rõ người này là bởi vì mỗi lần cậu tới đây gã đều dùng ánh mắt sắc dục nhìn cậu chằm chằm.

Không có nhà càng tốt!

Ông chủ Thường rót cho cho Cảnh Lê một ly trà: "Mời tiên sinh dùng trà."

Cảnh Lê nhận lấy, nói: "Ông chủ Thường không cần khách khí với ta như vậy."

"Hiện giờ tiên sinh chính là đại hồng nhân, kẻ hèn này không dám mạo phạm." Ông chủ Thường nhìn gói bánh Cảnh Lê đặt trên bàn, cười bảo: "Hạch đào tô của Trân Vị trai? Không ngờ tiên sinh vẫn nhớ thứ kẻ hèn này yêu thích."

Ông chủ Thường mở tiệm sách lớn như vậy dĩ nhiên không thiếu chút tiền trà bánh, thế nhưng mỗi lần đến đây Cảnh Lê đều thuận đường mua cho ông ta chút lễ vật, xem như là cách tạo dựng mối quan hệ tốt.

Nếu là hai năm trước, chắc chắn Cảnh Lê không hiểu được điều này.

Sau mấy năm đi theo Tần Chiêu, học cách đối nhân xử thế, hiện giờ cậu hiểu rõ những việc này nên làm thế nào.

Dù không thích nhưng cậu vẫn cố gắng học hỏi.

Suy cho cùng cậu cũng không muốn bản thân chỉ có thể là một con cá ngốc chỉ biết nhờ Tần Chiêu bảo vệ.

"Ông chủ Thường không cần khách khí." Cảnh Lê không quá quen kiểu hàn huyên này, vội chuyển đề tài, chỉ vào quyển 'Mộng đàm tiểu ký' nằm trên bàn kia: "Gần đây sách này có bán được không?"

'Mộng đàm' khác hẳn các loại thoại bản khác đang được lưu hành.

Các loại thoại bản được ưa chuộng hiện nay nếu không nói về tinh quái yêu ma hoặc khuê phòng oán lữ thì cũng nói về chuyện phong nguyệt thông thiên.

Nhưng sách này lại dựa trên cái nhìn của một song nhi để thuật lại cuộc sống của y tại thôn quê, cùng phu quân tương kính như tân, ngọt ngào ân ái.

Giữa cái thời đại mà song nhi không được coi trọng này, câu chuyện kia tốt đẹp đến mức có chút xa rời thực tế, nửa thật nửa giả, tựa như mơ mà không phải là mơ, càng làm nổi bật hai chữ "mộng đàm".

Đến nỗi ngay cả ông chủ Thường cũng không biết câu chuyện này có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả.

"Bán rất chạy." Nhắc tới chuyện này ông chủ Thường không khỏi mỉm cười, theo đúng sự thật mà nói, "Sau lần tái bản năm ngoái, sách trong tiệm bán hết không còn quyển nào. Nghe nói sách đưa tới các tiệm khác cũng bán được rất nhiều."

Bản thân ông chủ Thường cũng thấy bất ngờ.

Thực ra khi vừa nhận được bản thảo 'Mộng đàm tiểu ký', ông ta không đặt nhiều hy vọng với thoại bản này. Nội dung câu chuyện không mấy xuất sắc, nếu so với các thoại bản hý kịch đang thịnh hành thì hơi tầm thường giản dị.

Thế nhưng tác giả lại có bút pháp tinh tế chân thật, từ từ kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng, tạo ra một nét đặc sắc riêng.

Ông chủ Thường hiếm khi đọc được loại chuyện xưa này, nhất thời đọc tới mê mệt, chờ khi đọc xong bản thảo thì sắc trời đã tối đen.

Sau đó ông ta quyết định sẽ xuất bản.

Quyết định này được đưa ra giữa mấy phần xúc động, bởi bản thảo này không thích hợp để lưu hành, tác giả còn là người không có danh tiếng, chưa biết sách có bán được hay không.

Vì thế, lần đầu 'Mộng đàm' được xuất bản với số lượng rất ít.

Lúc mới bắt đầu bán, quả thật không có mấy người chọn mua sách này.

Nhưng chỉ cần đọc qua một lần thì ai nấy đều khen không dứt miệng. Cứ thế một đồn mười, mười đồn trăm, tạo thành một đợt sóng không lớn không nhỏ, khiến số lượng sách bán ra không hề kém các loại thoại bản hý kịch.

Ông chủ Thường mở tiệm sách đã nhiều năm, dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội buôn bán này, vội vàng tái bản.

Hiện giờ, sau khi cuồng nhiệt tan đi, thi thoảng tiệm sách vẫn nhận được thư của người đọc, thúc giục việc phát hành tập hai.

Cảnh Lê đắc ý cong cong khóe môi, vội vàng hỏi: "Vậy tập hai..."

Đây chính là mục đích cậu tới đây.

Nhưng sau khi ông chủ Thường nghe xong lời này, trên mặt lại thoáng hiện vẻ khó xử.

Ông ta ngồi xuống đối diện Cảnh Lê, ngón tay theo bản năng mân mê chén trà trước mặt.

Ông chủ Thường mở tiệm sách tại phủ thành đã hơn hai mươi năm, đã từng gặp vô số tác giả, thế nhưng chưa từng gặp ai giống thiếu niên bên cạnh này.

Nói là thiếu niên có lẽ vẫn chưa đúng.

Đối phương thoạt nhìn còn rất trẻ, chỉ mới khoảng hai mươi, dung mạo xinh đẹp, không phân rõ là nam nhân hay song nhi, phong độ trí thức trên người không cao, ánh mắt sạch sẽ ung dung, thần thái sáng láng, tính tình mười phần đơn thuần.

Không giống người đọc sách, ngược lại giống như tiểu thiếu gia lớn lên trong hũ mật.

Nếu không phải ông ta biết rõ mọi chuyện thì chắc chắn cũng sẽ không tin thoại bản mang đậm hơi thở sinh hoạt nồng hậu với bút pháp tinh tế ôn hòa kia lại do người này viết ra.

Nghĩ đến đây, Thường lão âm thầm thở dài, nói: "Chiêu Ly tiên sinh, văn chương của ngài rất nổi bật, có thể hợp tác cùng ngài là vinh hạnh của Thường mỗ."

Vừa nghe ông ta nói xong, lòng Cảnh Lê hơi hơi nhảy dựng.

Mấy câu này lúc trước cậu đã nghe nhiều rồi.

Cậu viết 'Mộng đàm tiểu ký' vốn là để kể lại chút chuyện sinh hoạt nhỏ nhặt của mình. Sau khi tới phủ thành, tiền bạc thiếu thốn, Cảnh Lê bèn nghĩ tới việc chỉnh sửa chuyện cũ, viết thành thoại bản, bán đi để kiếm chút nhuận bút.

Cậu không có danh tiếng, truyện viết ra cũng không hợp trào lưu, trước khi ông chủ Thường nhận bản thảo của cậu, cậu đã bị bảy tám tiệm sách liên tiếp từ chối.

Mà câu đầu tiên khi từ chối luôn là: "Văn chương của tiên sinh nổi bật, có thể hợp tác cùng tiên sinh là vinh hạnh của kẻ hèn, chỉ tiếc..."

Thật quá đáng...

Cảnh Lê có phần thiếu kiên nhẫn, không chờ đối phương nói xong đã ngắt lời: "Ông chủ Thường, ngươi vừa nói tập một bán rất chạy."

Thực tế thì tiền nhuận bút Cảnh Lê nhận được từ tập một của 'Mộng đàm tiểu ký' không nhiều.

Cậu là tác giả mới, có người chịu mua bản thảo của cậu đã là vận may lớn, dĩ nhiên không dám đòi hỏi quá nhiều. Tập một của 'Mộng đàm' được tiệm sách mua đứt, chỉ cho Cảnh Lê năm lượng tiền nhuận bút.

Theo Cảnh Lê biết, số lượng xuất bản lần đầu và số lượng tái bản của 'Mộng đàm' đã tới gần nghìn quyển, sau khi trừ tiền vốn, mỗi quyển sách bán ra lời 30 văn, như vậy tính ra nhờ có cậu mà ông chủ Thường kiếm được không ít.

Suy cho cùng, đâu phải sách nào mới ra cũng kiếm được nhiều ngân lượng như thế?

Cảnh Lê nói tiếp: "Vả lại không phải trước đây chúng ta đã thỏa thuận rồi sao, lợi nhuận tập thứ hai chúng ta sẽ chia nhau, bản thảo sách ngươi cũng nhận được từ lâu rồi mà."

Bọn họ đều bất ngờ khi thấy tập một được ưa chuộng đến vậy, theo lý mà nói, nếu hai bên tiếp tục hợp tác để phát hành tập hai, lợi nhuận thu được chắc chắn càng nhiều hơn. Đây cũng chính là lý do ông chủ Thường chủ động bàn bạc với Cảnh Lê đổi thành chia lợi nhuận.

Năm ngoái Cảnh Lê đã giao bản thảo tập hai cho ông chủ Thường, tính toán thời gian cũng đã sắp tới lúc phát hành.

Bây giờ người này lại định đổi ý sao?

Thời này bản thảo gửi đi đều là bản gốc, không có cách sao lưu nào.

Ban đầu Cảnh Lê rất lo lắng về vấn đề bảo mật bản thảo, cũng may tiệm sách này có chút danh tiếng ở phủ thành, hơn nữa lại được quan phủ giám thị nên cậu mới có thể yên tâm gửi bản thảo tới đây.

Trong mấy tháng hai bên cùng nhau hợp tác, ông chủ Thường tuy có hơi láu cá nhưng trên phương diện làm ăn lại thành thật đáng tin, tuyệt đối không phải loại người đột ngột thay đổi chủ ý.

Ông ta làm vậy rõ ràng là không muốn tiếp tục vụ làm ăn có sẵn.

Cảnh Lê bỗng nhớ ra vừa rồi cậu đã thấy bên ngoài có nhiều sách được đóng gói, bèn hỏi: "Ngươi định chuyển đi?"

"Ta..." Ông chủ Thường tạm ngừng một lát, thở dài, "Ta nói thật với ngài vậy, mẫu thân ta ở quê sống lẻ loi một mình, năm ngoái vừa mới bệnh nặng một trận. Ta định về quê nên có khả năng tiệm sách phải tạm đóng cửa một thời gian."

Cảnh Lê chớp chớp mắt.

Chỉ vì chuyện này?

Ông chủ Thường nói: "Thoại bản này hiện đang được chào đón, ngài đổi sang nơi khác sẽ tốt hơn nơi này của ta. Kẻ hèn đây cũng vì tiên sinh mà suy nghĩ."

Lời này không sai.

Hiện giờ Cảnh Lê đã có một đầu sách được hoan nghênh, không cần lo tìm nơi bán bản thảo nữa. Nhưng quan trọng là nếu đổi sang nơi khác thì giá cả chắc chắn sẽ bị hạ thấp.

Nghĩ thế nào cũng thấy không có lời bằng việc tiếp tục phát hành ở đây.

Cảnh Lê mím môi, hơi rầu rĩ: "Ngươi đi rất lâu sao?"

Ngũ quan thiếu niên tuấn tú xinh đẹp như vậy lại nhỏ giọng nhún nhường, đáng thương đến nỗi khiến trái tim người ta mềm nhũn.

Ông chủ Thường thấy cậu như vậy, trong lòng âm thầm thở dài.

Ông ta không hiểu rõ về vị "Chiêu Ly tiên sinh" này, nhưng trong lòng đã sớm có suy đoán riêng.

Thiếu niên này đẹp như vậy, văn phong lại dịu dàng tinh tế, quá bnửa là một song nhi, hơn nữa còn đã gả cho người ta. Cậu ăn mặc tương đối giản dị, mỗi lần tới đây đều đi một mình, chưa bao giờ để lộ nhà mình ở đâu, tên họ thật sự là gì, hiển nhiên là không muốn để người khác biết thân phận của bản thân.

Cứ thế mà suy, chỉ có một khả năng.

Thiếu niên này xuất thân có lẽ không tệ, nhưng lại không được trượng phu yêu thương, không được nhà chồng coi trọng.

Chỉ thế mới giải thích được vì sao thiếu niên đơn thuần quý khí như vậy lại không dám để lộ danh tính của mình, còn phải sống dựa vào tiền nhuận bút.

Ông chủ Thường còn cho rằng, sở dĩ thiếu niên viết ra loại chuyện sinh hoạt này là bởi cậu muốn thỏa mãn ảo tưởng của bản thân.

Chính vì ảo tưởng nên thiếu niên mới lấy tên sách là 'Mộng đàm'.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, ông chủ Thường nhìn về phía Cảnh Lê, ánh mắt đã thay đổi.

Cảnh Lê (đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để khuyên ông chủ Thường hồi tâm chuyển ý): "?"

"Thôi vậy, ta giúp ngươi một lần cuối cùng." Ông chủ Thường nặng nề thở dài, nói: "Bản thảo tập hai ta đã duyệt qua, lần này chúng ta trực tiếp in 2500 quyển, cho ngươi ba phần lợi nhuận, thế nào?"

Cảnh Lê sửng sốt.

"2500 quyển... Ba phần lợi nhuận..." Cảnh Lê lẩm bẩm tính toán.

"Tất cả là 22 lượng 500 văn." Ông chủ Thường nói. "Dựa theo số lượng bán ra của tập một, lần xuất bản đầu tiên in như vậy là hợp lý nhất, nếu nhiều hơn chỉ sợ sẽ không ổn." Ngừng một chút, ông ta lại bổ sung, "Nếu sau này bán chạy thì có thể in tiếp, lại chia ba bảy."

Cảnh Lê mờ mịt hỏi: "Nhưng không phải ngươi phải về quê sao?"

Ông chủ Thường né tránh ánh mắt của Cảnh Lê, vội vàng đáp: "Việc này chiều nay ta sẽ làm ngay, nội trong ba ngày có thể in xong số sách đầu tiên."

Thấy ông chủ Thường không giống như đang nói đùa, Cảnh Lê cuối cùng cũng thở phào: "Vậy thì tốt quá!"

Ông chủ Thường gật gật đầu: "Ba ngày sau ngươi lại tới tiệm sách, ta sẽ trả bản thảo lại cho ngươi."

Cảnh Lê: "Được." 

Thiếu niên hồn nhiên không hề che giấu sự vui mừng của mình, ông chủ Thường nhìn dáng vẻ đơn thuần kia, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, đẩy điểm tâm trên bàn lại, "Còn nữa, ngươi mang điểm tâm này về đi, sau này đừng tốn kém nữa."

"Hả?" Cảnh Lê chớp chớp mắt, "Không cần đâu, đó là mua cho ngươi."

"Cầm về đi, bản thân không ăn thì có thể đem đi hiếu kính nhà chồng và cha mẹ chồng."

Cảnh Lê càng thêm mờ mịt: "Hiếu kính nhà chồng..."

Ông chủ Thường chợt nhớ trong sách thiếu niên toàn viết những ảo tưởng về trượng phu sau khi thành hôn yêu chiều phu nhân, cho rằng người này chắc hẳn không biết cách lấy lòng trượng phu, bèn dùng lời thấm thía khuyên nhủ: "Đây là bổn phận của thê thiếp." Ông ta không đành lòng tổn thương thiếu niên, mập mờ nói: "Ngươi nghĩ lại xem, ngươi ra ngoài lâu như vậy, khi về nhà nhất định trượng phu sẽ hỏi ngươi đã đi đâu. Nếu ngươi nói mình cố ý đi mua điểm tâm cho hắn, hắn chắc chắn sẽ vui mừng. Một khi hắn vui, không phải sẽ càng yêu thương ngươi hơn sao?"

Cảnh Lê: "..."

Hình như cũng hợp lý.

"Người trẻ tuổi ấy à..." Ông chủ Thường lắc đầu thở dài. "Phải nhớ nói nhiều lời mềm mỏng trước mặt trượng phu, dỗ dành hắn nhiều một chút, như vậy mới có thể khiến trượng phu của ngươi thương ngươi..."

Cảnh Lê nghe ông chủ Thường vạn năm cô đơn giảng một hồi đạo làm phu thê, tới khi phản ứng lại mới hoảng hốt cầm điểm tâm rời khỏi tiệm sách.

Lần này quả thật cậu đã đi quá lâu, lúc về tới nhà thì đã thấy một người đứng cạnh cửa nhìn ra ngoài ngó xung quanh.

Không phải Tần Chiêu thì còn có thể là ai?

Chỉ trong chớp mắt Cảnh Lê đã tức giận, không chờ Tần Chiêu bước tới ôm mình đã bực bội nói: "Sao ngươi lại đứng nơi đầu gió thế này?"

Tần Chiêu dừng chân, bất đắc dĩ bảo: "Ta chỉ muốn ra xem ngươi đã về chưa, mới đứng đây một lát, không tin ngươi cứ hỏi A Thất đi."

Cảnh Lê tất nhiên không tin.

Cậu không còn là con cá dễ dàng bị người ta lừa như một năm trước nữa rồi!

Cảnh Lê đang muốn nói lý với Tần Chiêu, bỗng nhớ tới những lời ông chủ Thường vừa dạy bảo, lập tức dịu giọng: "Vậy ngươi... Lần sau ngươi không được như thế nữa."

"Được." Tần Chiêu cười tươi, thuận tay nhận lấy gói đồ trên tay Cảnh Lê, "Mua gì vậy?"

Cảnh Lê "à" một tiếng, "Bánh hạch đào." Lại nhỏ giọng bổ sung: "Cố ý mua cho ngươi."

"Thật không?" Tần Chiêu hơi hơi nhướng mày.

Cảnh Lê tỏ ra nghiêm túc: "Thật."

"Được thôi, ngươi nói thật thì chính là thật." Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê bước vào trong, thu lại nụ cười trên mặt, "Có điều, quy củ vẫn là quy củ, hối lộ ta cũng vô ích, trước khi ăn cơm trưa không được ăn điểm tâm, tránh để ngươi ăn uống chểnh mảng."

Cảnh Lê: "..."

Càng thêm yêu thương cậu gì chứ... Quả nhiên là gạt người.

Lại bị lừa rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Chiêu Ly* là Tần Chiêu và Cảnh Lê kết hợp, mục đích quá là rõ ràng luôn.

*Chữ Ly 离 /lí/ và chữ Lê 黎 /lí/ có cách phát âm giống nhau.