Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 84: Năm Mươi Tám




Dụ Quy Tinh giải thích: "Là mẹ anh gọi tới, em xác định muốn nghe?".

Mạc Sơ Quyết lắc đầu quầy quậy: "Thôi thôi, anh nói chuyện với dì đi, em có việc đi trước".

Nói rồi, cậu co cẳng chạy biến.

Từ khi công khai với Trần Cửu Cửu, mỗi lần Mạc Sơ Quyết gặp bà đều mất tự nhiên, luôn có cảm giác tội lỗi vì dụ dỗ con trai nhà người, thậm chí chỉ cần nghe giọng đã rén chứ đừng nói nghe điện thoại.

Nhìn bóng lưng chạy trốn như bay, Dụ Quy Tinh bất lực cười cười, nhấn nút trả lời.

Cuộc gọi kết nối, bên kia yên lặng giây lát mới dè dặt lên tiếng: "Alo?".

Dụ Quy Tinh thản nhiên: "Mẹ, có chuyện gì không?".

Trần Cửu Cửu do dự hỏi: "Tiểu Sơ đến chỗ con chưa?".

Dụ Quy Tinh đáp: "Đến hồi chiều".

Sau đó là một khoảng im lặng. Ngoài chủ đề này ra, dường như chẳng còn gì khác để nói, Trần Cửu Cửu cắn môi: "Giờ thằng bé đang ở nhà con?".

"Đương nhiên". Giọng điệu Dụ Quy Tinh hơi khác. Cách đây không lâu, giữa họ từng nảy sinh bất đồng về vấn đề này, dù hắn điềm tĩnh đến đâu cũng không thể đối với bà bằng thái độ như trước. "Tụi con đều đã trưởng thành, ở chung với bạn trai là chuyện rất bình thường".

Những tưởng Trần Cửu Cửu sẽ tiếp tục giảng đạo lí hoặc ép bọn họ chia tay, nào ngờ bà chỉ ừm một tiếng, dặn thêm: "Vậy hai đứa chú ý thân thể, đừng chơi quá trớn. Mẹ thấy trên mạng có một số người ăn chơi thác loạn, hai đứa đừng học theo".

Trên mặt Dụ Quy Tinh lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy: "Mẹ yên tâm, con có chừng mực".

Cúp điện thoại, Dụ Quy Tinh nhìn màn hình điện thoại tối đen, thở dài một hơi nặng trĩu.

Chỉ mong sự thay đổi này đi theo hướng tốt.

Thật ra thâm tâm Trần Cửu Cửu vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận. Bất kể bậc cha mẹ nào một khi hay tin con mình và đứa trẻ mình trông nom từ nhỏ tới lớn yêu nhau cũng cần thời gian tiếp nhận. Nếu là thanh mai trúc mã còn đỡ, đằng này là trúc mã trúc mã, vậy chẳng phải con cái hai nhà đều đi nhầm đường rồi sao?

Thế nhưng, chiến tranh lạnh xảy ra gần đây với Dụ Quy Tinh đã khiến bà hiểu rằng, chỉ dựa vào thân phận cha mẹ để uy hiếp là vô dụng, không những vậy còn tạo tác dụng ngược đẩy con cái ra càng xa mình.

Bà tận mắt chứng kiến Mạc Sơ Quyết lớn lên, từ lâu Trần Cửu Cửu đã xem cậu như đứa con thứ hai của mình. Nhưng dù thích đến đâu đi nữa, để chuyển từ con trai thành con dâu vẫn cần một khoảng thời gian.

Bao ngày qua bà đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu không có cách thay đổi, bản thân cũng không nên tạo thêm cản trở cho hai người. Áp lực từ thế giới bên ngoài vốn đã nặng nề, nếu người làm cha mẹ còn đứng giữa gây khó dễ, chẳng phải sẽ càng hại bọn nhỏ hay sao?

Nhưng hiện tại quan trọng nhất không phải người đời nhìn nhận thế nào, mà là phía Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn...

Một người cởi mở như mình còn không chấp nhận nổi, lỡ Khương Y Linh biết được sẽ phản ứng dữ dội đến mức nào!

Mấy ngày nay Trần Cửu Cửu vẫn luôn trăn trở, buồn phiền bạc cả tóc. Thậm chí bà còn nghĩ xong sẽ nói đỡ cho tụi nhỏ thế nào khi chuyện xảy ra. Chỉ sợ Khương Y Linh lửa giận ngút đầu không chịu lắng nghe mà trực tiếp đánh gãy chân chúng nó.

Trần Cửu Cửu nhìn vào hư không, thở dài thườn thượt. Haizz, sắp rầu thúi ruột vì hai đứa này rồi.

......

Sau khi cúp điện thoại, Dụ Quy Tinh mới phát hiện Mạc Sơ Quyết đâu mất.

Tung tăng nãy giờ đã hơn năm phút, tại sao vẫn chưa quay về?

Dụ Quy Tinh nhíu mày đẩy cửa văn phòng. Bên ngoài chính là khu vực làm việc của thư ký. Thấy hắn đi ra, thư ký lập tức đứng dậy, không kịp lau cơm trên miệng, luống cuống chào: "Dụ tổng".

Dụ Quy Tinh nhìn kỹ đối phương, nhận ra mình chưa nhìn thấy gương mặt này bao giờ, liền hỏi: "Hình như tôi chưa từng gặp cô".

Thư ký đỏ mặt đáp: "Tôi là người mới, vừa nhậm chức hôm nay. Chị Hoàng đi ăn với đồng nghiệp rồi, để mình tôi trực ở đây".

Chị Hoàng trong lời cô ta chính là thư ký của Dụ Quy Tinh. Thư ký Hoàng vẫn luôn đi theo hắn kể từ khi hắn về nước làm việc, nhưng gần đây cô có ý định về quê làm nên đã nộp đơn xin từ chức lên Dụ Quy Tinh.

Nếu cô không nghỉ việc gấp, Dụ Quy Tinh cũng không cần nhờ phòng nhân sự tạm thời tuyển thêm người mới. Xem ra hai người vẫn đang bàn giao công việc.

Chẳng qua việc hạ thấp đồng nghiệp cũ sắp từ chức ngay trước mặt sếp là một hành động không hay.

Hắn khẽ cau mày nhưng không nói ra: "Ừm, vất vả rồi".

Rõ ràng là một câu ngang ngang không có ngữ khí, vậy mà hai tai thư ký mới như nở vạn bông hoa, cô đỏ mặt: "Không vất vả ạ!".

"Vừa nãy có người trong văn phòng đi ra, cô có biết cậu ấy đi đâu không?".

Thư ký khựng người: "Tôi không biết nữa".

Vừa rồi cô chỉ lo ăn cơm, nào còn tâm tư quan tâm kẻ nào đi ra từ văn phòng. Nếu biết sếp sẽ hỏi tới, cô đã nhìn thêm vài lần.

Dụ Quy Tinh vốn không ôm hi vọng: "Không có gì, cô ăn tiếp đi".

Nói rồi, mặc kệ ánh mắt lưu luyến của thư ký mới, hắn đi thẳng vào thang máy.

Vừa ấn nút đi xuống, điện thoại bỗng ting hai tiếng, hai tin nhắn mới nhảy ra.

Dụ Quy Tinh mở ra xem, là Mạc Sơ Quyết gửi đến.

[Tiểu Sơ nhớ ngư: Em về trước, tối gặp]

[Tiểu Sơ nhớ ngư: [hôn gió] [hôn gió]]

Hắn có chút bất đắc dĩ: "Sao tự mình chạy mất rồi? Anh nhờ tài xế đưa em về".

Chốc lát sau, có tin trả lời.

[Tiểu Sơ nhớ ngư: không cần đâu, em ngồi tàu điện nhanh lắm, không cần phiền chú tài xế] [Tiểu Sơ nhớ ngư: [yêu anh] [yêu anh]]

Cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt, trợ lí bưng cà phê và đồ tráng miệng đứng bên trong, vẻ mặt kinh ngạc: "Dụ tổng, anh đi xuống à?".

"Không cần nữa". Dụ Quy Tinh cất điện thoại, quay bước trở về văn phòng. "Anh đem tài liệu dùng trong cuộc họp buổi chiều đến văn phòng tôi".

Bàn tay đang cầm đồ của trợ lí thoáng cứng đờ: "Hả? Bây giờ ạ?".

Không phải sếp bảo nghỉ ngơi nửa tiếng sao! Mới có mấy phút thôi mà, anh mua tráng miệng sau bữa ăn luôn rồi!

Dụ Quy Tinh dừng bước, quay người nhìn anh: "Làm sao, có vấn đề gì à?".

Trợ lí vội lắc đầu: "Không có không có".

Là anh nghĩ nhiều rồi. Cấp trên ác quỷ vẫn là ác quỷ!

Bấy giờ trợ lí mới biết sếp có tình yêu tuyệt vời biết bao. Chỉ mong sao bạn trai sếp có thể đến công ty chơi thường xuyên.

Mạc Sơ Quyết về nhà. Dì giúp việc thấy cậu xách hộp giữ nhiệt trống không trở về thì lấy làm kinh ngạc hỏi: "Ngần ấy món mà ăn hết rồi sao? Bình thường tiên sinh ăn ít lắm, xem ra hôm nay cậu ấy ăn rất ngon miệng".

Mạc Sơ Quyết cười ngượng ngùng, thật ra cậu đã đổ hơn phân nửa. Đều tại cậu bỏ nhiều muối, nhưng cậu xấu hổ không dám nói ra. Dì giúp việc nhận lấy hộp giữ nhiệt, hỏi: "Buổi tối Dụ tiên sinh có về không? Hai người muốn ăn gì?".

Mạc Sơ Quyết đã đánh mất phân nửa tự tin đối với nhà bếp, lần này cậu không dám xung phong nữa, chỉ đáp: "Dì cứ nấu theo sở thích của anh con đi, nấu thêm cho con một phần sườn xào chua ngọt là được".

Thật ra cậu muốn ăn cay, nhưng nghĩ đến ý định tối nay, cậu liền không dám, sợ đau mông.

Về tâm lý đã chuẩn bị xong, nhưng cơ thể vẫn chưa chuẩn bị gì cả. Mạc Sơ Quyết ôm cằm suy tư, có nên đi mua một ít đồ không nhỉ? Tự đi thì khá xấu hổ, cậu bèn mở một ứng dụng taozi nào đó lên tìm kiếm.

App này quả thật khiến cậu mở mang tầm mắt. Chỉ có người mua không nghĩ ra chứ không có gì mà người bán không làm được. Cậu xem một hồi choáng váng hết đầu óc, cuối cùng chọn đại một vài món đơn giản, đặc biệt chọn cửa hàng cùng thành phố, lại dùng dịch vụ NowShip, chắc hẳn đơn hàng sẽ đến ngay tối nay.

Xong xuôi mọi chuyện, sự mỏi mệt muộn màng tràn khắp cơ thể, Mạc Sơ Quyết nhào lên giường, chẳng mấy chốc liền ngủ mất.

Tỉnh dậy lần nữa, sắc trời đã tối đen, trên người vẫn đang đắp một chiếc chăn dày. Mạc Sơ Quyết ngồi dậy, phát hiện quần áo đang mặc đã đổi thành đồ ngủ. Cậu nhớ trước khi ngủ ngay cả áo phao cũng chưa cởi, chẳng lẽ Dụ Quy Tinh về rồi?

Cậu chẳng kịp xỏ giày, chân trần giẫm lên thảm chạy ra ngoài, vừa mở cửa đã va phải ánh mắt của người đàn ông.

Nghi hoặc, lại có chút khó tả.

Mạc Sơ Quyết nhìn kỹ, phát hiện dưới tay hắn là một chiếc hộp. Ngón tay mảnh khảnh đặt bên trên gõ nhẹ mấy cái.

"Dậy rồi à?". Giọng Dụ Quy Tinh trầm trầm, âm cuối lên cao đầy nguy hiểm.

Mạc Sơ Quyết đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Nhưng cậu mà là loại người hèn nhát như vậy sao?

Không sai, cậu chính là như vậy.

Mạc Sơ Quyết đứng tại chỗ, hai bàn tay nhỏ bé vịn lên khung cửa: "... Kia là cái gì?".

Ngón tay Dụ Quy Tinh khựng lại: "Chính em mua, còn hỏi anh là gì à?".

Mạc Sơ Quyết ngây như phỗng.

Sao lẹ quá vậy, mới đặt có bao lâu đâu!

Lần đầu tiên trong đời, Mạc Sơ Quyết cảm thấy giao hàng quá nhanh không phải chuyện tốt.

Cậu nuốt nước bọt, chột dạ: "Anh mở ra xem chưa?".

Dụ Quy Tinh: "Em đoán xem?".

Mạc Sơ Quyết càng thêm thấp thỏm. Mua mấy thứ này cũng chẳng sao, nhưng nếu chưa khui mà đã bị phát hiện, e là phải kiếm cái lỗ chui xuống.

Cậu đáp: "Mấy món linh tinh để trang trí nhà cửa thôi à. Hôm nay anh về sớm thế?".

Cuối cùng vẫn khéo léo chuyển đề tài. Nhưng chính hành động quái lạ đó mới dễ khiến Dụ Quy Tinh nghi ngờ: "Nếu là đồ trang trí, vậy anh mở ra xem không sao chứ?".

Có sao! Cực kỳ có sao đó!

Bên trong là một số sản phẩm cậu đã mua, lỡ như Dụ Quy Tinh phát hiện rồi dùng với cậu thì sao bây giờ!

Mạc Sơ Quyết không màng tất cả, để chân trần chạy bịch bịch qua giật lấy chiếc hộp, ôm vào lòng.

Dụ Quy Tinh không động đậy, chỉ yên lặng nhìn cậu: "Bên trong là gì?".

Mạc Sơ Quyết không để ý tới, ôm hộp chạy về phòng ngủ, Dụ Quy Tinh nheo mắt, trực tiếp chặn ngang eo đặt đối phương lên đùi mình: "Nói hay không? Hửm?".

Mạc Sơ Quyết ôm khư khư chiếc hộp, không nói một lời, hai má đỏ bừng.

Dụ Quy Tinh thấy biểu cảm của cậu liền sáng tỏ. Hắn lại có thị lực tốt, thông qua chỗ không bị che khuất, hắn nhanh chóng đọc được mấy chữ trên hộp: "Đồ dùng hằng ngày..."

Mạc Sơ Quyết quay ngoắt lại, nghe lão lưu manh ôm mình hỏi: "Là đồ gì?".

"Anh biết rồi mà còn trêu em!". Mạc Sơ Quyết sắp tức chết.

Dụ Quy Tinh nhún vai, làm bộ vô tội: "Anh cũng mới biết tức thì".

"Để anh xem em mua cái gì..."

Mạc Sơ Quyết vội đè tay hắn lại: "Không cho xem!".

Dụ Quy Tinh hơi nhướng mày: "Có gì không thể cho anh xem?".

Thừa dịp hắn lơ là, Mạc Sơ Quyết ôm hộp chạy biến.

Dụ Quy Tinh nhìn bóng lưng hớt hải của ai kia, không nói gì.

Về tới phòng ngủ, Mạc Sơ Quyết vội vàng khóa cửa lại, thận trọng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Nghe ngóng nửa buổi vẫn không có tiếng bước chân, cậu mới yên tâm thở phào một hơi.

Nếu nguy cơ đã được giải trừ thì giờ có thể khui hàng. Cậu đến ngăn kéo lấy một con dao nhỏ cắt hộp ra, thứ đập vào mắt ngay sau đó khiến cậu phải hít một hơi thật sâu.

Cũng may mình tính toán trước, không cho Dụ Quy Tinh mở ra.