Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 68: 68: Bốn Mươi Ba





Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng.
Mạc Sơ Quyết uể oải trở mình trong lúc ngủ, cơ thể chìm trong chăn lụa mềm mại, chỉ lộ ra gương mặt say ngủ ngon lành, nhưng chỉ một lát sau đã bị ánh nắng chói chang bên ngoài đánh thức.
Cậu ư hử mấy tiếng, đưa tay che mặt.
Nhưng tất cả đều vô ích, căn phòng đón nắng rất tốt, rèm cũng không kéo, bao nhiêu nắng đều lọt thẳng vào, chói đến mức không mở nổi mắt.
"Soạt", có người kéo rèm, ánh sáng bị chặn lại bên ngoài, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Mạc Sơ Quyết mơ màng nghĩ, từ khi nào mẹ cậu trở nên tốt tính thế, chẳng những không bắt cậu rời giường mà còn kéo rèm cho?
Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, mép giường đột nhiên lún xuống như có người nằm lên.
Mạc Sơ Quyết dùng đầu nhỏ chậm chạp động não nửa ngày vẫn không đoán được ai sẽ nằm lên giường mình.
Mãi đến khi cậu mông lung thức giấc, đập vào mắt chính là một khuôn mặt đẹp trai đến mức người thần phẫn nộ.
Bằng âm thanh còn vương âm mũi mềm mại lúc mới dậy, cậu khẽ hỏi: "Sao cậu ở đây?".
Dụ Quy Tinh cho rằng đối phương còn ngái ngủ, hắn ghé người qua hôn lên má cậu, giọng cưng chiều: "Thức dậy nào, chút nữa muốn ăn gì?".
Mạc Sơ Quyết ngẩn ngơ hồi lâu, vươn tay ra khỏi chăn sờ lên chỗ vừa được Dụ Quy Tinh hôn qua: "Cậu...".
Còn chưa nói xong, cậu bỗng phát hiện bố cục xung quanh căn phòng vô cùng xa lạ, đây không phải nhà cậu!
Cậu tức tốc bật dậy khỏi giường, Dụ Quy Tinh nhìn bộ dáng ngơ ngác của đối phương, xoa đầu cậu: "Sao ngồi dậy vội thế, đầu còn đau không?".
"Hết đau rồi".

Mạc Sơ Quyết lắc đầu, biểu cảm ngạc nhiên xen lẫn bối rối: "Tụi mình đang ở đâu vậy?".
"Ở khách sạn, tối qua em một hai không chịu về nhà? Quên rồi à?".
Dứt lời, Dụ Quy Tinh quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lượt, dường như hiểu ra gì đó, híp mắt hỏi: "Đừng bảo em đã quên chuyện tối qua?".
Chuyện tối qua? Tối qua không phải cậu nằm mơ sao?
Nhưng khát vọng sống sót mãnh liệt cảnh báo Mạc Sơ Quyết đừng nên nói ra câu này, cậu chột dạ cười trừ: "Nhớ, tất nhiên là nhớ!".
Dụ Quy Tinh mỉm cười: "Hửm? Vậy em lặp lại những lời đã nói tối qua xem".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Giả ngu bất thành, vậy thì làm nũng.
"Anh Tinh Tinh à, này không phải làm khó em sao?", Mạc Sơ Quyết tha thiết nhìn đối phương, "Anh cũng biết trí nhớ em kém mà".
Khóe môi Dụ Quy Tinh cong cong: "Vậy vẫn chưa quên điều quan trọng nhất đúng không?".

"Không quên!", Mạc Sơ Quyết giơ tay lên, "Em còn nhớ mà, hiện tại anh là bạn trai em".
Bấy giờ Dụ Quy Tinh mới lộ ra nụ cười chân thành, hắn véo gương mặt trắng trẻo của cậu: "Ngoan".
Mạc Sơ Quyết mỉm cười ngọt ngào, đợi đến khi Dụ Quy Tinh ra khỏi phòng, vẻ mặt cậu nháy mắt đổ sụp, thay đổi một lèo ba trăm sáu mươi độ.
Cậu nhìn quần áo lộn xộn trên người, thở dài một hơi.
Chả hiểu sao lại không giữ nổi miệng, biết rõ tửu lượng kém mà vẫn cố uống.

Lần này thì hay rồi, mất mặt ngay trước mặt người mình thích, kiếm cái lỗ chui vô là vừa.
Nếu biết kia không phải mơ, cậu tuyệt đối sẽ không to gan như hôm qua, nhưng nhờ mộng cảnh cậu mới có dịp bày tỏ hết lòng mình, thật sảng khoái.
Nghĩ đến chuyện Dụ Quy Tinh đã trở thành bạn trai mình, Mạc Sơ Quyết không giấu nổi nụ cười.
Hí hí, uống rượu cũng có cái lợi của uống rượu chứ bộ!
Những xúc chạm khiến người ta mặt đỏ tim đập ngày hôm qua dường như vẫn còn lưu lại đâu đây, chỉ nghĩ đến thôi, Mạc Sơ Quyết đã phấn khích kẹp chăn, lăn lộn mấy vòng trên giường.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Dụ Quy Tinh nhìn người nào đó đang uốn éo trên giường, lời định nói trôi tuột xuống bụng, ánh mắt dần trở nên nghi hoặc: "Em đang làm...".
Mạc Sơ Quyết sững người, động tác cứng đờ ngồi dậy: "...!Em đang tập thể dục".
"Anh đã gọi bữa sáng, em mau đi tắm rồi xuống ăn".

Trên mặt Dụ Quy Tinh vẫn là biểu cảm lãnh đạm.
"Ò, cảm ơn".

Mạc Sơ Quyết gật đầu, cọng tóc ngố theo động tác vểnh lên.
Dụ Quy Tinh ừ một tiếng, sau khi đóng cửa lại, vẻ mặt lạnh lùng nháy mắt biến mất, hắn nhịn không được bật cười, lẩm bẩm: "Thật đáng yêu!".
Mạc Sơ Quyết bên kia bức tường vừa bụm mặt vừa chầm chậm ngã xuống giường.
Người xưa có câu yêu đương khiến con người đánh rơi lí trí, cậu chỉ mới yêu ngày đầu tiên đã để lại ấn tượng ngốc nghếch cho bạn trai rồi.
Xong bữa sáng, hai người chuẩn bị về nhà.
Mạc Sơ Quyết mặc lại bộ đồ ngày hôm qua, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, tuy không nồng nhưng ngửi kĩ vẫn nghe ra được.

Sợ về nhà bị Khương Y Linh phát hiện, trên đường về cậu bảo Dụ Quy Tinh ghé ngang trung tâm thương mại.

Bọn họ bước vào một cửa tiệm thời trang nam, mục đích của Mạc Sơ Quyết chỉ đơn thuần là tìm bừa một bộ để ứng phó Khương Y Linh, nhưng tất nhiên Dụ Quy Tinh không nghĩ vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn cùng bạn trai đi dạo trung tâm thương mại theo đúng nghĩa, lý nào có thể tùy tiện.
"Thử bộ này xem".

Dụ Quy Tinh lấy một chiếc hoodie vàng tươi đưa cho Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết vừa trông thấy liền bất hợp tác: "Sao lại có con vịt vàng ở trên, quá con nít! Anh lấy bên khu đồ trẻ em à?".
Dụ Quy Tinh liếc cậu: "Có quần áo trẻ em nào lớn vậy không?".
Mạc Sơ Quyết chọc mông vịt vàng nhỏ: "Dù sao em cũng không mặc, ấu trĩ".
Dụ Quy Tinh nói: "Đây không phải ấu trĩ, là đáng yêu.

Anh thấy nó rất hợp với em".
Mạc Sơ Quyết được dỗ dành liền phấn khởi: "Anh thấy em đáng yêu?".
Một người con trai khi được người khác nói mình dễ thương đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng câu này do chính miệng bạn trai nói, cậu lại rất vui vẻ.
Dụ Quy Tinh gật đầu: "Ừm".
Mạc Sơ Quyết nhìn lần nữa, bỗng chốc cảm thấy cái áo này vô cùng vừa mắt, chẳng qua trước ngực có thêu chú vịt vàng nho nhỏ, còn kiểu dáng vẫn rất đơn giản và thoải mái.
Cậu nhận lấy: "Vậy em thử cho anh xem".
Dụ Quy Tinh mỉm cười xoa đầu cậu: "Đi đi".
Mạc Sơ Quyết nhảy chân sáo vào phòng thử đồ, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra vui sướng.
Hình thức ở chung tựa hồ không có gì khác với trước kia, thế nhưng lại có sự khác biệt hết sức tinh tế.
Đối với Mạc Sơ Quyết, trước đây khi ở cùng Dụ Quy Tinh, cậu chỉ cảm thấy vui vẻ và hài lòng, còn hiện tại thì có thêm một bầu không khí ngọt ngào thân mật.
Ấy là sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu.

Chỉ cần bạn vượt qua ranh giới đó, những chuyện còn lại cứ để nó diễn ra theo cách tự nhiên.
Mạc Sơ Quyết thay quần áo rồi đi ra, áo màu vàng sáng khiến nước da cậu thêm trắng trẻo, căng tràn sức sống như vầng thái dương.

Cậu tự luyến xoay người một vòng trước gương, đút tay vào túi quần, hất cằm về phía Dụ Quy Tinh: "Thế nào, đẹp trai không?".
Dụ Quy Tinh cong môi, đáy mắt dâng đầy mê đắm: "Đẹp".
Thấy dáng vẻ đối phương không rời mắt nổi, Mạc Sơ Quyết vui lắm.

Có thể khiến bạn trai không rời mắt khỏi mình cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
"Thử cái quần này xem", Dụ Quy Tinh lại đưa cho cậu một bộ khác.
Lần này Mạc Sơ Quyết không còn bài xích như trước mà còn tìm được niềm vui khi mua sắm: "Được, chờ chút em cũng lựa cho anh vài bộ, không được từ chối đâu đấy!".
Dụ Quy Tinh tự nhiên đáp: "Được".
Mạc Sơ Quyết tung tăng đi thử quần áo.
Nữ nhân viên hướng dẫn bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, cười nói: "Hai anh em thân thiết thật đấy!".
Dụ Quy Tinh đưa mắt về phía cô, mãi đến khi nữ nhân viên hướng dẫn bị nhìn chằm chằm đến nỗi hai má đỏ bừng, hắn mới chậm rãi lên tiếng: "Không phải anh em".
"Hả?".
Dụ Quy Tinh khẽ cười: "Cậu ấy là bạn trai tôi".
Nữ nhân viên hướng dẫn đơ ra nửa ngày, cô nhìn về phía phòng thử đồ rồi lại nhìn Dụ Quy Tinh, miệng há hốc mãi không khép lại được.
Đúng lúc này, Mạc Sơ Quyết vén rèm bước ra ngoài.

Chiếc quần jean đen ôm sát tôn lên dáng chân thẳng tắp hoàn hảo, trông vừa thon vừa dài, vô cùng đẹp.
Dụ Quy Tinh hài lòng gật đầu, lại hỏi: "Có chật lắm không?".
Mạc Sơ Quyết kéo vải quần cho hắn xem: "Vải này là loại co dãn, không chật".
"Lần này đến lượt em chọn cho anh nhỉ?", Mạc Sơ Quyết đột nhiên nhớ ra gì đó, bĩu môi, "Trang phục anh mặc đi xem mắt cũng đẹp đấy, ăn diện bảnh bao quá ha? Lúc đi chơi với em chưa từng dụng tâm đến thế".
"Có sao?", Dụ Quy Tinh ôm eo cậu, "Bộ kia do mẹ anh chọn mà, bình thường anh không thích mặc vậy đâu".
Nữ nhân viên hướng dẫn bị dọa sợ lúc nãy chẳng biết đã đi đâu, giờ chỗ này chỉ còn hai người họ.

Mạc Sơ Quyết không giãy khỏi lồng ngực hắn, bèn nói móc: "Đương nhiên, nếu ngày nào anh cũng mặc, chẳng biết sẽ thu hút bao nhiêu ong bướm vây quanh".
Dụ Quy Tinh dỗ dành: "Sau này chỉ mặc cho em nhìn".
"Ai thèm nhìn".

Nói thì nói vậy nhưng khóe mắt lông mày Mạc Sơ Quyết đều toát lên vẻ hài lòng.
Chợt, cậu nhớ ra gì đó, đề nghị: "Không thì từ giờ cứ để em chọn quần áo cho anh nhé.

Thật ra em cảm mắt nhìn hiện tại của em khá tốt.


Đứa nào trong ký túc xá hẹn hò cũng nhờ em hỗ trợ bày mưu tính kế đấy".
Nhắc đến gu thẩm mỹ kỳ quặc của cậu, khóe môi Dụ Quy Tinh giần giật, nhanh miệng đáp: "Chuyện này thì không cần đâu, anh tự làm là được, quần áo em cũng để anh".
Mạc Sơ Quyết đi vòng quanh trước mặt hắn như con ong nhỏ, vo ve đảm bảo: "Em hứa sẽ không kết hợp quần xanh áo đỏ đâu".
Dụ Quy Tinh: "Đổi thành quần đỏ áo tím?".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Làm gì đến nỗi hại người như anh nói chứ!
Hai người đi dạo như vậy trong trung tâm thương mại cả buổi sáng, đa phần đều là Mạc Sơ Quyết ríu rít một mình, còn Dụ Quy Tinh chỉ cúi đầu chuyên tâm lựa quần áo, thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu.
Cuối cùng, hai người xách đống túi lớn túi bé ra về.

Ngoài quần áo còn mua thêm thắt lưng, khuy măng sét, cà vạt và nhiều phụ kiện khác.

Mạc Sơ Quyết vui như được mùa, sau khi chất hết đồ đạc lên ghế sau, cậu ngồi vào ghế phụ.
Dụ Quy Tinh lái xe ra khỏi bãi, chuyển bánh vào đường chính.

Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn đột nhiên hỏi: "Em có để ý ánh mắt nhân viên hướng dẫn nhìn chúng ta không?".
Mạc Sơ Quyết khó hiểu: "Hả?".
Thấy đối phương trưng ra biểu cảm đó, Dụ Quy Tinh biết cậu hoàn toàn không chú ý tới.

Đôi khi vô tâm cũng tốt, sẽ không bị ánh mắt thế gian làm phiền.
"Anh nói với cô ta em là bạn trai anh.", Dụ Quy Tinh nhìn cậu, thấy Mạc Sơ Quyết không lộ ra biểu cảm gì khác thường, hắn nói tiếp: "Sau khi chúng ta quen nhau, có thể chúng ta sẽ thường xuyên gặp phải trường hợp tương tự, anh không hi vọng chỉ vì những chuyện như vậy mà chúng ta xa nhau, em hiểu ý anh chứ?".
Vẻ mặt Mạc Sơ Quyết cũng nghiêm túc hẳn: "Em hiểu, em sẽ không buông tay".
Ngay từ thời điểm cậu nhận ra mình thích Dụ Quy Tinh, cậu đã nghĩ đến chuyện này.

Nhưng cậu không sợ hãi ánh mắt thế gian, chỉ cần bản thân sống vui vẻ là đủ, hà cớ phải tốn thời gian quan tâm người khác nghĩ gì.
Dụ Quy Tinh bị sự kiên quyết trong đôi mắt đối phương lay động, trái tim thoáng rung rinh: "Anh cũng sẽ luôn ở bên em".
Người hắn thích vừa dễ thương lại vừa cứng cỏi, hai phẩm chất này kết hợp với nhau không chút nào xung đột mà vô cùng hài hòa, cũng chính điều đó mới dễ dàng khiến người ta rung động.
Mạc Sơ Quyết cười cong cả mắt, sợi tóc ngố trên đỉnh đầu đong đưa theo gió.
Dụ Quy Tinh âm thầm bổ sung thêm: còn một đặc điểm nữa, ngốc nghếch đáng yêu..