Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Chương 91




Hoàn toàn mất nhận thức, Tạ Ninh không rõ tình huống hiện tại bèn mở miệng, muốn hỏi xem có phải bây giờ mình sẽ bị vứt bỏ hay không.

Nhưng không nghĩ đến, giây tiếp theo, bỗng nhiên miệng cậu bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói ra lời.

Đoàn Lăng đè lại cái tay đẩy tới theo phản xạ của cậu, khẽ quát: “Đừng nhúc nhích!”



Chừng năm phút sau, trên giường có tiếng điện thoại rung truyền đến, di động của Tạ Ninh sáng lên, màn hình hiển thị hai chữ ‘Baba’.

Tạ Ninh đã mê man ngủ nhíu nhíu mày, Đoàn Lăng chống người lùi lại, nhận điện thoại của cậu.

Nhấc máy, giọng nói của bố Tạ oang oang phát ra từ trong loa.

“Này, Ninh Ninh, hôm nay con thật sự không về hả? Nghe bố nói nè, bây giờ các con còn nhỏ tuổi, tuy là cái việc ấy ấy thì sao mà kiềm được, nhưng tốt nhất vẫn nên…”

“Cậu ấy ngủ rồi.” Đoàn Lăng ngắt lời.

Đầu dây bên kia thoắt cái im bặt.

Mấy giây sau, giọng bố Tạ thấp thỏm vang lên: “Cậu Đoàn….khụ, là Đoàn Lăng đấy à! Ninh Ninh, Ninh Ninh sao lại ngủ sớm vậy?”

Trên mặt Đoàn Lăng thoáng qua vẻ mất tự nhiên: “Đi chơi cả một ngày, cậu ấy có hơi mệt.”

“….Thế à.” Bố Tạ mặt ngoài cười ha ha, trong lòng đã suy sụp: “Thế chờ nó dậy rồi, để nó gọi lại cho chú vậy.”

“Vâng.”

Tưởng rằng cuộc gọi sẽ kết thúc ở đây, Đoàn Lăng đang định ngắt máy thì bố Tạ vội vàng mở lời.

“Phải rồi, sinh nhật Ninh Ninh, cháu cũng đến ăn mừng chứ? Chú hỏi nó mà nó không chịu nói, chú vẫn chưa biết cháu thích ăn cái gì?”

Đoàn Lăng khẽ cau mày, nhìn khuôn mặt đang say giấc của Tạ Ninh, mãi đến khi bố Tạ tưởng hắn đã cúp máy mới lên tiếng.

“Tùy chú bố trí.”

“Với lại, việc lần trước thật sự may nhờ có cháu.” Bố Tạ thở dài một hơi, cười ha hả: “Không có mấy triệu đấy, sợ là Ninh Ninh đã thôi học, nhà máy cũng phải đóng cửa mất, khi nào cháu qua thì hai nhà chúng ta lại nói kỹ hơn!”

“…”

Cúp máy xong, Đoàn Lăng nheo mắt.

Mấy triệu, thôi học, nhà máy đóng cửa.

Vì mục đích ban đầu không phải là yêu đương hay gì, mà là tìm một “bạn trai” thành thật nghe lời. Đó là lý do vì sao hắn chưa từng điều tra về gia cảnh của Tạ Ninh, hoặc cũng có lẽ là do vốn không có hứng thú đi tìm hiểu.

Nhưng mới vừa lúc nãy thôi, tính chất đã bắt đầu không còn giống như lúc trước, theo một mức độ nào đó, Tạ Ninh đã thăng cấp trở thành đối tượng nghiên cứu của hắn.

Nhét cái tên đang ngủ say như c.h.ế.t vào trong chăn, Đoàn Lăng lấy điện thoại ra rồi xoay người muốn rời đi, khóe mắt lướt qua cuốn sổ trên bàn, bước chân chợt dừng lại.

Quyển sổ đang mở, ngay ở khoảng cách này cũng có thể nhìn thấy dòng chữ to trên trang sổ.

[Ngày mùng 3 tháng 10] 

[Chia tay! Chia tay! Không chia tay được không làm người!]

Đến bên bàn, đưa tay lật vài trang trước, đọc hết từng câu từng chữ, lực giữa ngón tay dần trở nên khó kiểm soát.

Ánh mắt như hầm băng hồ sâu, Đoàn Lăng từ xa nhìn bóng người đang phập phồng thở đều trên giường.

hongduala9

Bây giờ…không còn giống như trước nữa rồi.



Ngày mùng 4 tháng 10, ngày cốt truyện chính thức bắt đầu.

Cơn say rượu qua đi, Tạ Ninh tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra. Trợn mắt đối diện với trần nhà suốt mười phút, lúc bất thình lình bật dậy, cả người da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Ngày 4 rồi…?

Cốt truyện bắt đầu rồi?

Còn chưa chia tay mà?

Với lại…hôm qua cậu về phòng kiểu gì?

Lắc lắc cái đầu chậm chạp của mình, Tạ Ninh bước xuống giường, định là đi rửa cái mặt cho tỉnh táo một tý, mắt liếc qua ghi chép trên bàn, bước chân khựng lại.

Sao lại để nó ở đây? Còn hơi nhăn nữa.