Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 140: Chương 93






Editor: Mel*Meow
Một người không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cũng chẳng có ai sẽ vĩnh viễn dừng lại ở đống bùn nhơ nháp, ông trời rất công bằng, luôn cho con người một thứ gì đó bù vào, để con người có thể cân bằng một chút.

Ví dụ như Sở Triều Dương chẳng hạn, sự nghiệp thuận lợi, nổi tiếng khắp toàn Châu Á, nhưng năm nay, mấy vụ kiện tụng đặc biệt nhiều.

Mới vừa kết thúc hai vụ kiện xong, cô lại bị người ta tố cáo.

Không biết dây thần kinh nào của Đỗ Cảnh Khôn bị lắp sai chỗ nào rồi, cư nhiên lại muốn đoạt quyền nuôi nấng tiểu Trừng Quang với cô.

Mẹ nó tên này điên hả? Có bệnh thì nhanh vào viện trị đi!
Cô tức giận đến run cả người.

Hơn nửa ngày, cô cố gắng ngăn chặn ý niệm muốn đi liều mạng với Đỗ Cảnh Khôn, tay cũng khống chế không được mà run rẩy liên hồi, đem số điện thoại của Đỗ Cảnh Khôn kéo ra từ danh sách đen, gọi một cuộc cho hắn: “Đỗ Cảnh Khôn! Anh rốt cuộc lại lên cơn điên gì vậy? Lúc trước là ai nói nó không phải con của mình? Hiện tại anh làm thế là có ý gì? Mạnh mẽ đội nón xanh cho mình xong bây giờ lại tự vả mặt mình sao?”
Nghe giọng nói tức giận của Sở Y Huyên, Đỗ Cảnh Khôn ngược lại lại cực kỳ bình tĩnh, cười lạnh nói: “Không phải trước kia cô ngông cuồng lắm sao? A? Gặp mặt nói được mấy câu liền tát tôi, dám tát đúng không? Không cho cô một chút sắc mặt cô lại lấy đó làm oai rồi? Đó là giống của tôi, tôi thích thì đi tranh quyền nuôi nấng thôi? Tôi thích thế nào thì nó phải thế đấy! Như thế nào? Hiện tại hối hận rồi?” Hắn cười hề hề mà đắc ý mà nói: “Cô cầu tôi đi!”
Ai da, vui sướng, thật mẹ nó vui sướng.

Đỗ Cảnh Khôn rốt cuộc cũng sảng khoái.

Sở Triều Dương thì lại vì điều này mà tức giận muốn chết, cô chưa từng thấy qua người nào đê tiện như Đỗ Cảnh Khôn.

Cô tức giận nên đi tới đi lui, đi tới đi lui ở trong phòng, cuối cùng vẫn là nhịn không được, chửi ầm lên: “Đỗ Cảnh Khôn, đồ tiện nhân! Tiện nhân! Tiện tinh!”
Cô càng mắng, Đỗ Cảnh Khôn càng cảm thấy sảng khoái, tựa như giữa ngày hè nóng bức được uống một ly nước đá mát lạnh, sướng đến tận tâm hồn.


Hoàng Hiểu Tuyền rót một ly trà cho Sở Triều Dương, đưa qua chỗ cô: “Sáu tháng cuối năm nay, vận số của cô thật đúng là không may mắn, nên đi bái lạy, tôi biết một miếu thờ rất linh nghiệm, chờ cô xử lý xong mấy việc trong nước, thời điểm chúng ta ra nước ngoài tuyên truyền, cùng đi bái lạy Bồ Tát đi.”
Vốn dĩ Sở Triều Dương không tin mấy cái này cho lắm, nhưng cô phải công nhận, xác thật sáu tháng cuối năm nay vận số của cô thật đúng là không may mắn, kiện tụng quấn thân, cô gật gật đầu, xin lỗi mà nói: “Được, mấy việc này phiền toái anh rồi.”
“Không vấn đề gì, ai bảo tôi là người đại diện của cô cơ chứ? Chuyện của cô chính là chuyện của tôi.” Hoàng Hiểu Tuyền sinh hoạt ở nước ngoài nhiều năm, nói chuyện có hơi mang khẩu âm nước ngoài, tiếng phổ thông cũng không được tiêu chuẩn cho lắm: “Tôi sẽ mời luật sư tốt nhất có thể về cho cô, tôi đã hỏi qua một số luật sư, dựa theo pháp luật Hoa quốc, tuy điều kiện gia đình Đỗ Cảnh Khôn không tồi, nhưng hoàn cảnh sống của cô cũng không kém, học vấn đầy đủ, tiền tiết kiệm ngàn vạn*, xuất từ dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là giáo viên, hơn nữa đều đã từ chức, ở nhà chuyên tâm chăm sóc cháu ngoại.”
*Ngàn vạn xỉ khoảng 36 tỷ.

Hoàng Hiểu Tuyền thuật lại lời nói của luật sư: “Càng mấu chốt hơn chính là, thằng bé từ khi sinh ra đã luôn đi theo cô, hiện tại nó mới hơn ba tuổi, vẫn là trẻ nhỏ, khả năng cô thắng kiện là phi thường lớn.”
Sở Triều Dương hít sâu một hơi: “Tôi muốn không phải phi thường lớn, mà là nhất định phải thắng.”
Hoàng Hiểu Tuyền cười cười, an ủi mà vỗ vỗ bả vai cô: “Được rồi, chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Nghe được tin tức của cô, Cổ Duệ Chính cũng nhanh chân chạy tới nói: “Cô đừng quá lo lắng, tôi đã mời một anh tôi quen ra mặt, hắn đến ngay bây giờ ấy, hắn là luật sư nổi tiếng ở phương diện này, hơn nữa nhân mạch của hắn rất rộng, sẽ không có việc gì đâu.”
Cổ Duệ Chính mấy thứ khác không có, nhưng một người sinh ra ở đại viện Kinh Thị như hắn, trên phương diện người quen tài giỏi thì hắn có rất nhiều.

Hách luật sư, đàn anh của Cổ Duệ Chính rất nhanh đã tới nơi, sau khi nghe mọi người tóm tắt tình huống, hắn chắc chắn mà nói: “Yên tâm đi, nhất định sẽ thắng.”
Vốn dĩ chướng ngại lớn nhất của lần kiện tụng này chính là việc Sở Triều Dương ngược đãi con trai, nhưng chuyện này trước đó đều đã giải quyết xong xuôi, phán quyết cũng đã có rồi, căn bản không phải là Sở Triều Dương ngược đãi con trai, nhiều nhất chỉ có thể xem như là cô không quan tâm con cái, không làm tròn chức trách một người mẹ nên có.

Trần Đan Ni nói: “Hách luật sư, trước kia tôi có chụp rất nhiều ảnh tình cảm mẹ con giữa tiểu Trừng Quang và Dương Dương, cái này có giúp được gì cho lần kiện tụng này không?”
Hách luật sư nói: “Có.”
Xuất phát từ góc độ thương nhân, Hoàng Hiểu Tuyền nói: “Kỳ thật có thể đăng lên official website của cô, như vậy sẽ trợ giúp rất nhiều cho nhân khí của cô.”
Sở Triều Dương lắc đầu: “Không, tôi không định để Tiểu Quang xuất hiện trước mặt truyền thông, tôi chỉ muốn nó có thể hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt bình thường.” Cô hỏi Hách luật sư, “Có thể cho mỗi quan viên và thẩm phán trên tòa án xem nhưng không công bố ra ngoài thì có được không?”
Hách luật sư nói: “Có thể.”
Cho dù đã được Hách luật sư bảo đảm là nhất định sẽ thắng kiện, nhưng cô vẫn rất lo lắng, không tài nào thả lỏng được.

Cô gọi điện thoại cho Đỗ Cảnh Khôn, muốn hẹn hắn ra ngoài nói chuyện.

Trước kia đều là Đỗ Cảnh Khôn hết lần này đến lần khác gọi điện thoại cho cô, hiện tại rốt cuộc đến phiên cô gọi cho hắn, trong lòng Đỗ Cảnh Khôn sảng khoái muốn chết, nhưng ngoài mặt hắn vẫn còn làm bộ làm tịch: “Cô cầu tôi đi!”
Sở Triều Dương cắn răng: “Tôi cầu anh.”
Kỳ thật nội tâm cô đang đặc biệt sợ hãi.

Tiểu Trừng Quang giống như là một cây cột chống đỡ bóng đêm tàn nhẫn khi cô ở thế giới này, có đôi khi vào đêm khuya tĩnh lặng, cô sẽ nhịn không được hoài nghi, có phải toàn bộ mọi thứ ở thế giới này đều là do cô tự nghĩ ra không, ở thế giới chân thật, cô đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần, trở thành bệnh nhân tâm thần trong mắt người khác.

Mỗi khi có ý nghĩ như vậy, cô không có cách nào tin thế giới này là thật.

Chỉ có những lúc ôm tiểu Trừng Quang, cô mới có thể cảm nhận được trái tim thật sự ấm áp, nó nói cho cô biết, thế giới này tồn tại, thế giới này là thật.

Cho dù thế giới này không thật sự tồn tại, thì vì tiểu Trừng Quang, cô nguyện ý ở lại nơi này, nguyện ý ở đây mãi mãi.

Cô sớm đã đem tiểu Trừng Quang trở thành hết thảy mọi thứ cô có, vòng ôm ấm áp như vậy, cô không cách nào buông ra được.

Đỗ Cảnh Khôn nghe thấy cô dễ dàng nói từ ‘cầu’ ra như thế, ngược lại hắn lại thấy có chút mất hứng, nhưng hắn vẫn cười lạnh, nói: “Cô cũng biết cầu tôi? Không rảnh!”
Được rồi, tốt nhất anh đừng để tôi thấy mặt anh, nếu thấy anh cứ chờ xem tôi có đánh chết anh không!
Sở Triều Dương sắp bị hắn làm cho tức chết rồi.

“Tiện nhân!” Cô mắng.


Đỗ Cảnh Khôn ngắt điện thoại, trong lòng vui vẻ tột độ.

Bởi vì chuyện này, cô không còn tinh lực đi làm công tác tuyên truyền cho album nữa, chỉ có thể để Hoàng Hiểu Tuyền tự làm.

Hoàng Hiểu Tuyền tuy là thương nhân, nhưng hắn cũng là một người học âm nhạc, nội tâm vừa có tinh thần nhiệt huyết lại vừa trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa hắn cũng biết Sở Triều Dương để ý đứa con trai này đến mức nào, hắn hoàn toàn có thể lý giải được cảm thụ của Sở Triều Dương.

Hện tại hắn đặc biệt bận, không riêng phải tuyên truyền album [Tuyên ngôn độc thân] của Sở Triều Dương ở đại lục mà còn phải đồng thời tuyên truyền mở rộng ở nước ngoài.

Khu vực Châu Á hắn đã sớm quen cửa quen nẻo, tiếp tục liên hợp tác chiến với bốn trụ công ty ở bốn nước kia là được rồi, vấn đề chủ yếu nằm ở bên Âu Mỹ.

Đĩa nhạc Hải Báo đã có thế lực nhất định ở Mĩ, nhưng ở Châu Âu thì lại giống như ở đại lục, bọn họ còn chưa mở rộng công ty sang bên đó, may mà hai bài hát tiếng Anh của Sở Triều Dương phi thường tốt, mới vừa lan sang Mĩ mà doanh số tuần đầu đã đạt được tận 19 vạn, tốc độ gia tăng lên tới 190%, hiện đang nằm trong top những ca khúc phổ biến nhất, hơn nữa còn đang liên tục gia tăng, ở các quốc gia Châu Âu, lượng nghe trên radio và thứ tự trên các bảng xếp hạng âm nhạc cũng rất cao.

Mà sau khi Sở Triều Dương đưa ra suy nghĩ về việc khống chế truyền thông internet trong tương lai, Hoàng Hiểu Tuyền liền cảm thấy thiếu người, phi thường thiếu người.

Cần phải tìm người quen thuộc giới giải trí, người đại diện có nhân mạch rộng trong giới, còn thiếu cả nhân tài máy tính, các phương diện nhân tài hắn đều phải có.

Gần đây hắn vừa mới chiêu mộ được một cô gái, là nữ sinh viên mới tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, lớn lên rất xinh đẹp, vốn cho rằng cô ấy tới là để tự tiến cử làm nghệ sĩ, không nghĩ tới lại nhận lời chiêu mộ làm trợ lý.

Hắn đang tính thành lập một đoàn đội chuyên môn, thành lập một công ty mới, đem mọi lợi ích cộng đồng và tài nguyên nắm trọn trong tay mình.

Không riêng gì ở đại lục mà còn ở nước ngoài.

Hoàng Hiểu Tuyền nói: “Triều Dương, tôi muốn cô chuẩn bị tâm lý trước, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để tháo mặt nạ, chúng ta tùy thời có thể tháo mặt nạ, cô cảm thấy thế nào?”
Sở Triều Dương gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chuyện này tùy anh an bài.”
...!
Khoảng thời gian này, Đỗ gia thật sự rất nổi, ngày ngày lên trang nhất, trước đó là chuyện Sở Y Huyên thưa kiện bảo mẫu trông trẻ, cùng ngày là việc con trai ông đánh phóng viên, ngay sau đó liền có người gọi điện thoại nói với ông, con trai ông gọi điện thoại uy hiếp truyền thông, chuyện này nếu không phải ông luôn cố gắng ép xuống, mà cứ để vậy thì không khéo còn ảnh hưởng đến cổ phiếu tập đoàn Trung Thịnh.

Đỗ Quốc Lương cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày mình bị tên nghịch tử này làm cho tức chết!
Ông gọi điện thoại cho Đỗ Cảnh Khôn, Đỗ Cảnh Khôn căn bản không thèm để ý tới ông, trực tiếp ngắt điện thoại!
Hắn căn bản là không sợ Đỗ Quốc Lương, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với Đỗ thị, Đỗ thị là của anh hắn, chỉ có thể là của anh hắn.

Mấy đứa con trai khác của Đỗ Quốc Lương đều có tư tưởng muốn chiếm lấy Đỗ thị, nên đương nhiên là đều cố hết sức lấy lòng Đỗ Quốc Lương, chỉ có Đỗ Cảnh Khôn là không hề có dã tâm với Đỗ thị, nên tự nhiên là hắn không sợ ba hắn, còn thường xuyên cáu giận với ông.

Đỗ Quốc Lương không có biện pháp nào có thể đối phó được đứa con trai này.

Bởi vì dù thế nào đi chăng nữa, hai đứa con trai này chính là hai đứa mà ông yêu thương nhất.

Đỗ Cảnh Minh là bảo bối cục cưng ông mong mỏi nhiều năm mới chào đời, Cảnh Khôn tuy là tới một cách ngoài ý muốn, nhưng năm đó ông đã vì đứa con trai này giao tiền đồ vô lượng sang tay người khác, tuy nói trong đó cũng có nguyên nhân và vài suy tính linh tinh khác, nhưng điều đó cũng đủ chứng minh Đỗ Quốc Lương có coi trọng Đỗ Cảnh Khôn.

Càng đừng nói, năm đó thân thể vợ trước của ông không tốt, không riêng Đỗ Cảnh Minh là được một tay ông dọn phân lau nước tiểu, mà Đỗ Cảnh Khôn cũng vậy.

Trước năm năm tuổi Đỗ Cảnh Khôn không hề như vậy, hắn vẫn chỉ là một thằng nhóc choai choai bình thường, có hơi nghịch ngợm, hơn nữa trẻ con biết khóc lúc nào chẳng được cưng, lúc đó, ở trong lòng Đỗ Quốc Lương, mức độ yêu thích của ông dành cho hắn không kém hơn Đỗ Cảnh Minh là bao.

Nhưng ai biết sau lần bắt cóc kia, đứa con trai này lại hoàn toàn nhảy lên con đường phản nghịch, càng đi càng xa, xa tới mức không kéo lại được nữa.


Mấy năm trước ông còn hay cáu giận với hắn, sau thấy hắn cứ hai ba ngày lại xuất hiện trên trang nhất giới giải trí, so với một minh tinh hắn còn lên đó nhiều hơn nữa là, ông cũng lười quản hắn.

Chỉ cần hắn đừng vi phạm pháp luật, đừng đụng chạm vào mấy thứ đồ cấm, Đỗ Quốc Lương cũng mặc kệ hắn.

Ông không lo lắng đứa con trai thứ hai vì nghĩ quẩn sẽ chạm vào mấy thứ đồ cấm, bởi vì đứa con này tuy không sợ người cha là ông, nhưng hắn sợ anh trai hắn.

...!
Lúc này, nhóm cư dân mạng đều đang mông lung.

Trước kia không phải nói thằng bé đấy không phải là con trai hắn sao? Như thế nào hiện tại lại nói là của hắn? Rốt cuộc là phải hay không phải?
Truyền thông cũng bị một đợt thao tác này của Đỗ Cảnh Khôn làm ngốc luôn rồi.

Nếu phải, lúc trước tại sao hắn lại mạnh mẽ đội nón xanh cho mình? Còn chỉnh Sở Y Huyên đến thảm như vậy? Đây…… Không phải là quá hãm rồi chứ!
Vốn dĩ khoảng thời gian trước, sự việc Đỗ Cảnh Khôn hành hung phóng viên đã nháo đến dư luận xôn xao, nói hắn là một tên phú nhị đại coi mạng người như cỏ rác, hoa hoa công tử, ngày ngày ăn chơi trác táng, lúc này, Đỗ Cảnh Khôn lần thứ hai biến mình thành đại tra nam của thế kỷ, thích tự đội nón xanh cho mình.

Các fans của Đỗ Cảnh Khôn cũng cực kỳ mông lung.

Nhưng mà trên đời này lại có một hiện tượng rất kỳ quái, nếu thần tượng nhà mình làm sai chuyện gì, các fans nhất định sẽ không đi khó xử thần tượng của mình mà là đi khó xử người liên quan gần nhất với vụ việc.

Nhiều khi, đối xử độc ác với nữ nhân không phải nam nhân, mà chính là nữ nhân.

Vì vậy, các fans của Đỗ Cảnh Khôn không đi mắng tra nam, mà ngược lại đem Sở Y Huyên mắng đến thương tích đầy mình, máu chó phun đầu.

Gần đây, tin tức về Vô Danh, Sở Y Huyên và Đỗ Cảnh Khôn bay đầy trời, trang nhất lần lượt bị ba người này chiếm đóng.

Lưu Duệ nhìn ba chồng báo chí trên bàn, ba loại đề mục, ba ảnh chụp trên trang nhất, một tấm là hình ảnh Sở Y Huyên khi vừa đi ra khỏi tòa án, biểu tình trên mặt lạnh như băng tuyết mùa đông, một tấm là Vô Danh mang mặt nạ đang tuyên truyền album mới ra của mình, vừa quay đầu lại thì bị chụp được, còn một tấm là ảnh chụp chung trong quá khứ của Sở Y Huyên và Đỗ Cảnh Khôn.

Lưu Duệ chăm chú nhìn ba tấm ảnh chụp, cuối cùng cầm cả ba tờ báo lên, so sánh chúng với nhau.

Đầu tiên, hắn so sánh hai tấm ảnh chụp Sở Y Huyên với nhau, sau đó lại đem tấm ảnh Sở Y Huyên vừa đi ra khỏi tòa án so sánh với tấm ảnh Vô Danh đeo mặt nạ.

So sánh đi so sánh lại vài lần làm hắn phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.

_16/6/21_ (hôm qua Mel quên đăng, giờ đăng bù hicc).