Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 138: Chương 92-1






Editor: Mel*Meow
“Nếu cô muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi, chúc mừng cô, cô thành công……”
Bang!
Một cổ lệ khí không thuộc về cô tự nhiên trào lên khiến lòng cô đau cùng cực, Sở Triều Dương thật sự nhịn không được, bang một tiếng vung lên một cái tát.

Sở Triều Dương tự mình ngốc một chút, Đỗ Cảnh Khôn cũng vì bị cô đánh mà ngây ngốc.

Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Đỗ Cảnh Khôn hắn bị người khác đánh, hơn nữa còn là nữ nhân trước kia hắn ruồng bỏ!
Cả người hắn đều tức giận đến điên rồi, dưới sự bạo nộ sắc mặt đỏ lên nhanh chóng, cả người giống như là một con sư tử giận dữ, Sở Triều Dương sợ tới mức vội vàng lui về phía sau một bước.

Đỗ Cảnh Khôn lại không có bước lên trước mà chỉ vươn ngón trỏ hung tợn chỉ cái mũi của cô: “Sở Y Huyên! Được, cô làm tốt lắm! Cô thích ương ngạnh đúng không? Cô cứ chờ xem!”
Câu quát lớn cuối cùng cứ như là hắn đang nghiến răng nghiến lợi nói ra, sắc mặt hắn thập phần khó coi, nói xong liền vội vã quay đầu rời đi.

Chính Sở Triều Dương cũng có chút sững sờ, cô không biết tại sao vừa rồi bản thân mình lại bị mất khống chế, cái cổ cảm xúc tức giận kia thực sự rất hung mãnh, khiến cô không cách nào kháng cự lại được.

Chỉ là sau khi tát hắn xong cô cũng không cảm thấy áy náy lắm.

Cô chỉ thật sự cảm thấy Đỗ Cảnh Khôn đúng là một tên mắc bệnh tâm thần, mạch não không hề giống những gì người bình thường có thể suy nghĩ.

Từ từ, vừa rồi hắn nói cái gì: Cô muốn được hắn chú ý?
Đồ não tàn, ăn tát nhiều mới khôn.

Sắc mặt Đỗ Cảnh Khôn không tốt, sắc mặt Sở Triều Dương cũng lạnh băng y như vậy.


Cô bị Đỗ Cảnh Khôn làm cho ghê tởm quá mức, vốn dĩ tâm tình đã không tốt rồi, sợ phía sau có paparazzi theo dõi, cô mới không trực tiếp lái xe về nhà, mà là đi về phía tiểu khu trước kia nhà cô từng ở.

Nhưng paparazzi không gặp cô lại gặp được Đỗ Cảnh Khôn.

Thật đúng là âm hồn không tan.

Cô tháo kính râm ra chứng minh thân phận rồi được mở cổng tiểu khu, cho phép đi vào.

Bảo an trẻ tuổi thấy cô trở về thì vẫn đứng thẳng tắp như cũ, vì thói quen nên khi cô đi qua hắn liền giơ tay lên trán làm quân lễ chào cô.

Tâm tình Sở Triều Dương không tốt nhưng lễ phép thì vẫn phải có, cho dù tâm trạng không tốt thì cô cũng sẽ không đem loại cảm xúc này trút giận lên những người không liên quan, vì vậy cô liền lễ phép gật đầu một cái với hắn, khóe môi giơ lên một nụ cười mỉm thật tiêu chuẩn, sau đó liền mặt vô biểu tình đeo kính râm lên đi vào bên trong tiểu khu.

Bảo an trẻ tuổi dùng dư quang nhìn cô, chờ cô đi qua rồi mới quay hẳn đầu lại nhìn cô, cứ nhìn theo bóng cô mãi, cho tới tận khi cô biến mất chỗ ngã rẽ mới thôi.

Mới vừa rồi cô mâu thuẫn với Đỗ Cảnh Khôn, nếu ở chỗ khác chắc bởi vì cây mọc thành từng cụm từng cụm nên người ngoài không thể nhìn rõ chuyện xảy ra bên trong, nhưng chỗ tên bảo an này đứng lại là góc chết, vị trí hắn đứng gác có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ vụ việc, hắn tận mắt nhìn thấy Đỗ tổng tài kia đã quấn lấy vị Sở tiểu thư này như thế nào, mà biểu tình trên mặt vị Sở tiểu thư này lại là chán ghét và không kiên nhẫn ra làm sao.

Cuối cùng còn giáng hẳn một cái tát, chậc chậc, hắn nhìn còn thấy đau thay vị tổng tài kia.

Chỉ là lúc gần rời đi sắc mặt vị Đỗ tổng tài kia quá đáng sợ, đến một lúc nào đó hắn sẽ không trả thù Sở tiểu thư chứ?
Bảo an trẻ tuổi này là một quân nhân năm này vừa mới xuất ngũ, do vừa mới trở về từ quân đội, chưa tìm được việc làm phù hợp cho nên hắn mới theo chú tới đây, tạm thời làm bảo an canh cổng.

Hắn đã làm quân nhân được hơn bảy năm, trong cuộc thi đấu võ thuật mỗi năm một lần, hắn trên cơ bản đều có thể nằm trong top mười, nhưng trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn sơ sẩy bị đạn bắn trúng chân, tuy rằng ngày thường nhìn không khác là bao, cũng không ảnh hưởng đến việc sinh hoạt và đi lại về sau, nhưng để thích ứng với cường độ huấn luyện cao ở trong quân đội lại rất là khó khăn.

Hồi còn làm bộ đội hắn vẫn luôn chỉ biết huấn luyện và huấn luyện, không ăn chơi hay tụ họp bạn bè gì nhiều, sau khi xuất ngũ hắn liền cứ như đã tách rời với xã hội, tính tình lại ngay thẳng, còn không biết nên làm việc gì.

Hắn theo chú hắn đến đây làm việc mới biết được tiểu khu này có đại minh tinh sinh sống.

Bên trong phòng an ninh có rất nhiều báo chí, mà báo giải trí dạo gần đây không phải toàn đưa tin về câu chuyện yêu hận tình thù giữa Sở Y Huyên và Đỗ tổng tài đấy hay sao.

Trước đây chú hắn có nói Sở Y Huyên trưng ra bộ dáng không kiên nhẫn khi đối mặt với Đỗ tổng tài, hắn còn không tin, mấy tin tức báo chí viết hắn cũng không tin, nhưng vừa rồi được tận mắt nhìn thấy thái độ của Sở tiểu thư đối với Đỗ tổng tài, còn có tát không chút lưu tình kia...!
Hắn chỉ có thể tấm tắc, đáng đánh!
Bảo an trẻ tuổi có làn da ngăm đen, trông khuôn mặt cực kỳ chính trực nghiêm túc, dáng người thẳng tắp giống như là một cây bạch dương giữa sa mạc vắng vẻ.

...!
Sở Triều Dương trở lại căn phòng mình đã xa cách mấy tháng nay.

Từ khi bắt đầu tới thế giới này, cô từng dọn đồ từ biệt thự của Sở Y Huyên đến nơi này, rồi từ nơi này ra biệt thự mới mua kia, kể ra, chỗ cô ở lâu nhất chính là chỗ này.

Nơi này có thuê người giúp việc, mỗi cuối tuần sẽ lại đây quét tước một lần, bên trong cũng vì vậy mà còn rất sạch sẽ.

Sở Triều Dương vô cớ cảm thấy mỏi mệt, cô lồng chăn vào vỏ, từ ngăn tủ lấy ra một chiếc gối, kéo rèm cửa sổ lại, rồi sau đó chui tọt cả người vào trong chăn.

Còn chưa kịp ngủ, mẹ Sở đã điện thoại tới hỏi thăm tình hình: “Dương Dương? Thế nào? Kết quả ra sao rồi?”
Sở Triều Dương nằm bệt trên giường, cô phảng phất như vừa trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn để đến Linh Sơn, tu được thành Phật, khí thế cả người toàn bộ đều bị rút đi, chỉ lộ ra sự mỏi mệt chân thật nhất.

Từ tháng chạp năm trước bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn, cả ngày cô đều huấn luyện tập luyện, lúc sau lại nắm chặt thời gian chế tác album, quay MV, quay quảng cáo, còn mang theo một thằng con trai đi chơi khắp nơi, nói là chơi, kỳ thật chỉ là con được chơi, người lớn mệt mỏi cả người, hiện giờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã trải qua hai lần kiện tụng, khoảng thời gian trước vẫn luôn ở vội về việc album, lúc sau lại khua chiêng gõ mõ chạy đi tuyên truyền.


Suốt cả một năm nay, cô cơ hồ đều không được nghỉ ngơi một ngày nào.

Thần kinh của cô lúc nào cũng căng chặt hết mức, không cho phép bản thân mình được thả lỏng, phảng phất như mình là Thánh Kỵ Sĩ, lúc nào cũng phải vững vàng như núi, không được phép suy sụp, không được để ý những lời chửi bới ở trên mạng.

Như bây giờ vừa mới được thả lỏng có một chút, cả người liền giống như là vừa bị rút cạn sức lực, mỏi mệt không gượng dậy được.

Cô hữu khí vô lực mà thấp giọng nói: “Có kết quả rồi, phán ba năm.”
“Tại sao lại phán mỗi ba năm?” Thanh âm mẹ Sở cất cao truyền đến từ trong điện thoại, “Không phải cô ta có tới tận vài tội danh sao?”
“Vâng.”
Mẹ Sở nghe ra thanh âm của cô không đúng lắm, vì vậy liền ôn nhu an ủi, bà nói: “Có thể kết án đã là tốt rồi, đằng nào mọi việc đều đã qua, con cũng đừng quá để ở trong lòng, mà cũng may Tiểu Quang nhà chúng ta không có việc gì, về sau chúng ta chiếu cố Tiểu Quang hơn, dụng tâm hơn là được rồi.” Bà lại hỏi, “Hiện tại con đang ở đâu?”
“Con đang ở căn hộ trước kia, con sợ có paparazzi theo dõi cho nên không trực tiếp về nhà, tạm thời con ở nơi này đã.” Cô hỏi: “Tiểu Quang đâu?”
“Nó còn đang ở nhà trẻ mà.” Nói đến Tiểu Quang, mẹ Sở liền không nói với cô nữa, “Con nghỉ ngơi đi, để mẹ đi nhà trẻ xem Tiểu Quang, nó mới vừa đến nhà trẻ, còn chưa thích ứng được, cũng không dám chơi với mấy đứa trẻ khác.”
Mỗi ngày, mẹ Sở chỉ cần rảnh ra một cái là sẽ chạy đến bên ngoài song sắt nhà trẻ cạnh tiểu khu, cách lan can nhìn Tiểu Quang và bọn trẻ chơi đùa.

Lớp Tiểu Quang nằm ở phía đối diện với lan can sắt của nhà trẻ, ngoại trừ 50cm phía dưới là tường đá ra, phía trên toàn bộ đều làm bằng kính, trên mặt kính dán các loại hình dán dễ thương, các loại động vật nhỏ, đám mây, mặt trời, đóa hoa, có thể từ bên ngoài nhìn rõ tình huống ở bên trong của trẻ nhỏ.

Đầu năm nay hầu như bọn trẻ đều là con một, vì vậy không riêng gì mẹ Sở mà còn có rất nhiều ông bà tới đây xem xét quan sát tình hình học tập và trưởng thành của con cháu nhà mình.

Lần trước đi ra ngoài chơi thu, bọn nhỏ chạy phía trước, phía sau là một đám ông bà bố mẹ chạy theo sau, một đám người này cứ như là đoàn đội buôn người, gắt gao nhìn bọn trẻ, đứng cách bọn trẻ không xa, cứ lặng lẽ đứng nhìn.

Mẹ Sở cũng là một trong số đó.

Hiện tại cha Sở bận đi xây dựng trường học, cháu trai đi học, con gái thì cả ngày đều bận bịu không thấy mặt mũi đâu, một mình mẹ Sở ở nhà phi thường tịch mịch, vì vậy bà liền chạy tới nhà trẻ ở ngay bên cạnh nhìn cháu trai, đồng thời còn trò chuyện, giao lưu với phụ huynh của những đứa trẻ khác, đây ngược lại lại thành thú vui hằng ngày của bà.

Sở Triều Dương nhắc tới tiểu Trừng Quang, tâm tình rốt cuộc đã tốt hơn rất nhiều, người cũng thả lỏng hẳn xuống, sau khi tắt di động, mặt cọ cọ gối đầu, cô liền chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này trực tiếp kéo dài đến hơn 5 giờ chiều, cuối cùng bị điện thoại của mẹ Sở đánh thức, hỏi cô buổi tối có trở về ăn cơm không.

Bà gọi điện chủ yếu vẫn là vì tiểu Trừng Quang, cậu luôn nhìn chằm chằm bà ngoại, cho dù cậu không nói lời nào, mẹ Sở cũng biết cậu có ý gì, cậu chính là muốn hỏi bà, tại sao mẹ cậu còn chưa quay về.

Sở Triều Dương nhìn thời gian, tùy tay chải chải tóc ra sau đầu, xốc chăn lên rồi nói: “Có trở về, con lập tức về luôn.”
Cô đứng dậy, thay một bộ quần áo khác, đeo kính râm lên, thời điểm ra ngoài đổi sang một chiếc xe khác.

Lúc tới gara để xe, bảo an trẻ tuổi cứ như là đang đối mặt với một vị lãnh đạo cấp cao nào đó, hắn nghiêm túc cúi chào.

Sở Triều Dương thấy người đứng gác vẫn là vị bảo an trẻ tuổi kia liền buông cửa sổ xe xuống, cười cười với vị bảo an kia, “Cậu là quân nhân vừa xuất ngũ?”
Bảo an trẻ tuổi nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng tinh “Đúng, tôi là một quân nhân quang vinh xuất ngũ.”
Sở Triều Dương cười khúc khích, tâm tình bỗng dưng tốt hơn rất nhiều, cô vẫy vẫy tay với hắn: “Gặp lại sau.”
Bảo an trẻ tuổi không biết mình nên phất tay hay là nên cúi chào, đành phải tiếp tục trưng bản mặt đen chính trực nghiêm túc lên, mắt nhìn thẳng, dáng đứng thẳng táp.

Về đến nhà, vừa đến chỗ huyền quan, tiểu Trừng Quang liền lộc cộc chạy về phía cô, cậu như một viên đạn pháo nhỏ mạnh mẽ lao vào lòng cô.

Trọng tâm Sở Triều Dương không vững, mông liền ngồi bệt xuống mặt đất, che chở không để cho cậu té ngã.

Cô gắt gao ôm tiểu Trừng Quang, sức sống đột nhiên khôi phục lại, vui vui vẻ vẻ.

Cô hôn hôn tóc của cậu, “Bảo bối, gọi mẹ nào.”

“Mẹ!” Tiểu Trừng Quang đã từ một đứa bé mười mấy cân* trưởng thành một đứa trẻ hoạt bát biết chạy biết nhảy, biểu tình khuôn mặt cũng phong phú hơn đôi chút.

*Mười mấy cân bên Trung còn chưa đến mười cân bên mình nha, 1 cân bên mình bằng khoảng hai cân bên Trung.

Sở Triều Dương dứt khoát ngồi bệt xuống mặt đất, vừa vặn đối diện với cậu bé đang đứng thẳng, trong mắt tràn đầy ý cười: “Nói yêu mẹ đi.”
“Yêu mẹ!.” Tiểu Trừng Quang thật ngoan mà nói.

“Yêu bao nhiêu nhờ?”
Hai tay Tiểu Trừng Quang khua khua thành một cái vòng lớn ở trên không trung, hai cánh tay cố gắng vươn sang hai bên, cố gắng dang rộng nhất có thể “Yêu mẹ nhiều như vậy này!”
Sở Triều Dương ấm áp mà duỗi tay ôm cậu vào trong lòng ngực, “Bảo bối, mẹ cũng yêu con.” Lại hôn hôn cậu, “Bảo bối, cảm ơn con.”
Mẹ Sở sớm đã đi tới, bà chỉ đứng yên đó, không hề quấy rầy hai mẹ con thể hiện tình cảm với nhau, lúc này bà mới mở miệng, nói: “Mau đứng lên ăn cơm đi, lớn như vậy rồi mà còn làm trò như một đứa trẻ ý.”
Sở Triều Dương cười cười, bế tiểu Trừng Quang lên, sau đó ngồi vào ghế cạnh bàn ăn, dì bảo mẫu họ Trương đã bưng đồ ăn lên từ trước.

Hiện tại trong nhà có mời hai dì bảo mẫu, một người phụ trách công việc trong phòng bếp là dì Trương, một người phụ trách quét tước vệ sinh là dì Hứa, mỗi ngày mẹ Sở phụ trách đưa đón và chăm sóc tiểu Trừng Quang.

...!
Sau khi tách ra với Sở Triều Dương, Đỗ Cảnh Khôn ngồi trên xe, hung hăng đóng cửa xe, giẫm thật mạnh xuống chân ga, động cơ xe phát ra tiếng gầm như sấm, xe vọt một cái, phi nhanh như bay.

Nơi này vẫn đang ở bên trong thành thị, cũng không phải là cao tốc, tiếng môtơ chói tai ở trên đường giao thông thành thị nhanh chóng khiến cho người qua đường và cảnh sát giao thông chú ý, đám cảnh sát giao thông liền đuổi theo Đỗ Cảnh Khôn, sau hơn hai mươi phút rốt cuộc bọn họ cũng chặn đứng được Đỗ Cảnh Khôn ở một khu náo nhiệt đông người, bọn họ muốn kiểm tra xem Đỗ Cảnh Khôn có say rượu hay không.

Trên mặt Đỗ Cảnh Khôn hiện lên một bàn tay đỏ ửng, làm sưng hẳn một bên mặt, sắc mặt hắn xanh mét bước xuống xe.

Rốt cuộc thì hắn vẫn còn có chút lý trí, không phản kháng lại, chỉ dùng khuôn mặt âm trầm đi theo sau anh cảnh sát giao thông tới văn phòng làm việc của cảnh sát giao thông, sau khi thấy mặt tên đội trưởng đội cảnh sát giao thông, hắn liền rút điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho người quen.

Anh cảnh sát giao thông nói: “Anh không cần vội gọi điện thoại, cứ thổi cái này trước đã.”
Đỗ Cảnh Khôn không hề uống rượu, tự nhiên không sợ thổi nồng độ cồn.

Anh cảnh sát giao thông thấy hắn không uống rượu liền thở dài rồi nói với đồng đội: “Tên này chắc là phú nhị đại đây, ban ngày ban mặt, phố xá sầm uất cũng dám chạy xe tới 120km/h, muốn xảy ra chuyện hay gì……”
Sau đó lại nói với Đỗ Cảnh Khôn: “Tuy anh không uống rượu, nhưng chạy quá tốc độ ở phố xá sầm uất là trái với quy tắc an toàn giao thông một cách nghiêm trọng” Hắn nhìn Đỗ Cảnh Khôn bị sưng nửa khuôn mặt cùng với dấu bàn tay in rõ ràng kia liền đại khái biết được sắc mặt hắn khó coi như vậy là vì chuyện gì, sau đó liền tốt bụng khuyên nhủ: “Cho dù có cãi nhau với bạn gái cũng không thể đem tính mạng ra đùa giỡn được, anh ban ngày ban mặt chạy xe quá tốc độ ở phố xá sầm uất, không riêng gì không để mạng anh ở trong lòng, mà còn là không tôn trọng sinh mệnh, tài sản và sự an toàn của người khác.”
Thái độ của Đỗ Cảnh Khôn kiêu ngạo, căn bản là không thèm quan tâm lời nói của anh cảnh sát kia, sau khi nói chuyện điện thoại xong liền mặt trầm như nước ngồi yên một góc, không thèm nói thêm lời nào.

Một lát sau liền có người gọi điện thoại tới đội cảnh sát giao thông, Đỗ Cảnh Khôn giao tiền phạt, người được thả, chỉ bị giữ xe lại.

Vốn dĩ Đỗ Cảnh Khôn bị nữ nhân kia tát đã nghẹn một bụng khí rồi, hiện tại lại bị cảnh sát giao thông giữ xe, tức khắc nổi trận lôi đình.

Hắn cũng được coi như nhân vật nửa công chúng, mới đi ra từ văn phòng cảnh sát giao thông, paparazzi ở bên ngoài liền ồ ạt xông tới, microphone chọc chọc lên mặt hắn, liên tục đặt ra câu hỏi: “Đỗ tổng tài, xin hỏi tại sao anh lại bị đưa vào Cục Cảnh Sát?”
Đỗ Cảnh Khôn không phải là những diễn viên cần dựa vào bọn họ, tính tình không tốt như vậy, trực tiếp chỉ vào biển "Văn phòng cảnh sát giao thông" ở phía sau lưng, gào lên: “Mẹ nó mấy người mắt mù hết rồi à? Đây là cục cảnh sát hả? Sáu chữ văn phòng cảnh sát giao thông lù lù ở đây đấy? Không biết chữ thì lăn trở về trường tiểu học học lại cho người khác đỡ mệt!”
_11/6/21_.